Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2024

CÁI ĐÙI CỪU - Roald Dahl

 

 

Tác giả: 

Roald Dahl ( 1916 – 1990 ) là một nhà văn viết truyện ngắn nổi tiếng, đã trở thành một trong những nhà văn thành công nhất và được yêu thích nhất cho trẻ em mọi thời đại. Ông cũng viết nhiều vở kịch. Cha mẹ ông là người Na Uy nhưng ông được sinh ra ở Llandduff, miền nam xứ Wales, năm 1916. Cha ông chết năm ông ra đời và mẹ ông ở lại Vương Quốc Anh. Ông học trường trung học ở Anh nhưng không bao giờ học Đại học. Sau khi tốt nghiệp trường trung học, ông làm việc cho một công ty xăng dầu Shell ở châu Phi để tìm những cuộc phiêu lưu. Khi chiến tranh thế giới thứ nhất bùng nổ, ông gia nhập lực lượng Không Quân Hoàng Gia và trở thành phi công chiến đấu. Bị bắn rơi trong một phi vụ trên nước Hy Lạp, ông bị thương và sống hết thời gian còn lại của cuộc chiến tranh ở Washington D.C.. Khi là một tùy viên cho Không Quân ở Washington D.C, ông trở thành nhà văn ( bắt đầu bằng những bài báo cho các tạp chí như tờ The New Yorker ) và đó là nghề của ông cho đến hết đời. Ông đã viết hai tiểu thuyết, hai tự truyện, mười chín cuốn sách cho trẻ em và nhiều tập truyện ngắn, những cuốn đáng chú ý nhất là Kiss Kiss(1959) và Switch Bitch(1974). Ông chết vì bệnh bạch huyết ngày 23 tháng 11 năm 1990.


Căn phòng ấm áp và sạch sẽ, màn cửa kéo kín, hai chiếc đèn bàn đang tỏa sáng - một cho cô và một cho chiếc ghế trống đối diện. Trên tủ búp-phê sau lưng cô là hai chiếc ly cao, nước xô-đa, whiskey. Những viên nước đá tinh khiết bỏ vào trong bình Thermos.

Mary Maloney đang chờ chồng cô đi làm về.

Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn đồng hồ, nhưng không hề lo lắng mà chỉ để làm vui mình bằng ý nghĩ mỗi phút trôi qua làm thời gian anh về gần hơn. Chung quanh cô và mỗi hành động của cô là một bầu không khí vui vẻ thầm lặng. Đường nét mái đầu cô khi cúi xuống may mang một vẻ bình yên khó tả. Làn da cô - cô đang có thai đến tháng thứ sáu - có vẻ như trong suốt tuyệt đẹp, miệng cô mềm mại và đôi mắt, với cái nhìn điềm tĩnh, hình như to hơn và sẫm màu hơn so với trước đây. Khi đồng hồ chỉ năm giờ kém mười, cô bắt đầu lắng nghe và vài phút sau, luôn luôn chính xác như vậy, cô nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đá sỏi bên ngoài và tiếng cửa xe đóng sầm lại, tiếng bước chân ngang qua cửa sổ, tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa. Cô đặt đồ may xuống, đứng lên và đến hôn chồng khi anh bước vào.

“Chào anh yêu.” Cô nói.

“Chào em yêu.” Anh trả lời.

Cô đỡ lấy áo khoác của anh đem treo vào tủ. Rồi cô đi pha rượu, một ly mạnh hơn cho anh, một ly rượu nhẹ cho mình, chỉ vài phút sau cô đã ngồi lại trên ghế tiếp tục may, và anh ngồi đối diện, cầm ly bằng cả hai tay, vừa uống vừa lắc làm nước đá va vào thành ly kêu lanh canh.

Với cô, đây luôn luôn là giờ phút hạnh phúc trong ngày. Cô biết anh không muốn nói nhiều cho đến khi uống hết ly thứ nhất, còn cô cũng hài lòng được ngồi yên lặng, vui thích vì có anh bên cạnh sau những giờ dài ở nhà một mình. Cô thích cảm nhận sự có mặt của anh và cảm thấy - giống như một người tắm nắng cảm thấy ánh nắng - hơi ấm nam tính tỏa ra từ anh đến với cô khi họ ở bên nhau. Cô yêu anh vì cách anh ngồi buông thả trên ghế, cách anh bước vào nhà hay cách anh chậm rãi đi ngang qua phòng bằng những bước dài. Cô yêu cái nhìn chăm chú trong mắt anh mỗi lần anh nhìn cô, hình dáng ngộ nghĩnh của miệng anh và nhất là cách anh yên lặng khi mệt, anh cứ ngồi yên cho đến khi rượu whiskey làm anh hết mệt.

“Anh mệt à, anh yêu?”

“Ừ” Anh nói. “Anh mệt”. Nói xong, anh làm một điều khác thường. Anh cầm ly lên và uống một hơi hết cả ly dù vẫn còn một nửa, hay ít nhất là gần nửa ly. Cô không nhìn anh nhưng biết anh làm như vậy vì nghe tiếng những viên nước đá rơi xuống đáy ly không lúc anh hạ tay xuống. Anh ngồi yên một chút, người nghiêng về phía trước rồi đứng dậy và chậm chạp đi rót một ly nữa.

“Để em lấy cho!” cô vừa kêu lên vừa đứng bật dậy.

“Ngồi xuống đi.” Anh nói.

Khi anh quay lại, cô để ý thấy ly rượu này màu hổ phách sẫm vì lượng rượu whiskey nhiều hơn.

“Anh yêu, em lấy cho anh đôi dép nhé?”

“Không”.

Cô nhìn anh bắt đầu uống từng hớp rượu vàng sẫm và có thể thấy những vệt sáng ánh lên trong ly vì chất rượu mạnh quá.

“Em nghĩ thật là đáng xấu hổ.” Cô nói. “Khi họ để một người cảnh sát lớn tuổi như anh phải đi bộ suốt cả ngày”.

Anh không trả lời nên cô lại cúi đầu xuống và tiếp tục may, nhưng mỗi lần anh đưa ly lên miệng cô lại nghe rõ tiếng nước đá chạm vào thành ly lanh canh.

“Anh yêu,” Cô nói. “Em lấy cho anh một ít phó-mát nhé? Em không nấu bữa ăn tối vì hôm nay là thứ năm”.

“Không.” Anh nói.

“Nếu anh mệt quá không muốn đi ăn tiệm nữa,” cô nói tiếp “cũng vẫn còn sớm. Trong tủ đông còn nhiều thịt và các món khác, anh có thể ăn ngay ở đây, không cần bước ra khỏi ghế nữa”.

Mắt cô nhìn anh chờ một câu trả lời, một nụ cười, một cái gật nhẹ, nhưng anh không làm gì cả.

“Thôi, ” Cô nói tiếp, “em sẽ lấy cho anh một ít phó-mát và bánh bích-quy ăn trước nhé.”

“Anh không muốn ăn.” Anh nói.

Cô bối rối cựa quậy trên ghế, cặp mắt to không rời khuôn mặt của anh. “Nhưng anh phải ăn chứ! Em cứ dọn lên vậy, rồi anh muốn ăn hay không tùy anh.”

Cô đứng lên và đặt đồ may lên bàn cạnh chiếc đèn.

“Ngồi xuống đi.” Anh nói. “Chỉ một phút thôi, ngồi xuống đi.”

Đến lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy sợ.

“Nào,” anh nói. “Ngồi xuống đi.”

Cô từ từ buông người ngồi xuống ghế, vẫn không ngừng nhìn anh bằng cặp mắt to ngơ ngác. Anh đã uống hết ly thứ hai và đang cau mày nhìn vào đáy ly.

“Em nghe đây,” anh nói. “Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì vậy, anh yêu? Có chuyện gì vậy?”

Bây giờ anh ngồi hoàn toàn bất động, đầu cúi thấp đến mức ánh sáng từ chiếc đèn bên cạnh anh chỉ chiếu sáng phần trên của gương mặt, còn miệng và cằm anh chìm trong bóng tối. Cô nhận thấy một bắp thịt nhỏ giật nhẹ gần đuôi mắt trái của anh.

“Anh e là điều này sẽ hơi sốc với em,” anh nói. “Nhưng anh đã suy nghĩ rất nhiều và anh quyết định cách duy nhất là nói với em ngay. Anh hy vọng em sẽ không trách anh nhiều quá.”

Rồi anh kể cô nghe. Câu chuyện không dài lắm, nhiều nhất cũng chỉ bốn hay năm phút và cô ngồi không nhúc nhích trong suốt thời gian đó, nhìn anh với cảm giác kinh hoàng đến ngây dại trong khi từng lời anh nói đưa anh đi càng lúc càng xa cô.

“Chuyện là như vậy,” anh nói thêm “và anh biết nói với em lúc này là không tốt, nhưng không còn cách nào khác. Dĩ nhiên anh sẽ đưa tiền cho em và nhờ người chăm sóc em. Nhưng thật sự không cần làm ầm ĩ lên. Anh mong là không. Như vậy sẽ không tốt cho nghề nghiệp của anh.”

Phản ứng đầu tiên của cô là không tin chút nào, là phủ nhận tất cả. Cô nghĩ có lẽ anh đã không hề nói gì, rằng chính cô đã tưởng tượng ra tất cả câu chuyện đó. Có thể nếu cô tiếp tục làm việc của mình và hành động như cô không hề nghe thấy gì, cô sẽ thức dậy và sẽ thấy những chuyện ấy chưa bao giờ xảy ra với cô.

“Em đi lấy bữa ăn tối.” Cuối cùng cô tập trung hết sức nói khẽ và lần này anh không ngăn cô nữa.

Khi cô đi ngang qua phòng cô không hề cảm thấy chân mình chạm vào sàn nhà. Cô không cảm thấy gì cả, ngoại trừ một chút cảm giác buồn nôn và ý muốn nôn ra. Mọi thứ đều tự động xảy ra trước mắt cô, những bậc thang dẫn xuống tầng hầm, công tắc đèn, cái tủ đông rất sâu, bàn tay thò vào trong ngăn thức ăn cầm lấy món đồ đầu tiên trong tầm tay. Cô nhấc nó lên và nhìn. Nó được bao giấy nên cô tháo bỏ tờ giấy và nhìn lần nữa.

Một cái đùi cừu.

Đúng rồi, họ sẽ ăn thịt cừu trong bữa ăn tối. Cô mang nó lên lầu, cầm cái đầu xương dài và hẹp bằng cả hai tay, khi cô đi vào phòng khách, cô thấy anh đang đứng bên cửa sổ quay lưng lại với cô và cô đứng lại.

“Vì chúa,” anh nói khi nghe tiếng chân cô nhưng không quay lại. “đừng dọn ăn tối cho anh. Anh phải đi đây.”

Ngay lúc đó, Mary Maloney đi đến phía sau anh và không hề dừng lại, cô vung cái đùi đông cứng lớn lên cao và đập hết sức mình vào phía sau đầu anh.

Nếu đó là một cái dùi cui bằng thép cô cũng sẽ đập mạnh như vậy.

Cô lùi lại một bước, đợi, và thật buồn cười là anh vẫn còn đứng đó ít nhất là năm hay sáu giây, người lắc lư nhè nhẹ. Rồi anh đổ xuống tấm thảm.

Tiếng ngã ầm xuống, tiếng động, cái bàn lật nhào giúp cô thoát khỏi cú sốc. Cô từ từ tỉnh lại, cảm thấy lạnh và ngạc nhiên, và cô đứng nhìn cái xác một lúc, vẫn cầm chặt tảng thịt hình dáng buồn cười bằng cả hai tay.

Được rồi, cô tự bảo mình. Vậy là mình đã giết anh ấy.

Bây giờ, thật lạ lùng là trí óc cô đột nhiên trở nên sáng suốt. Cô bắt đầu nghĩ rất nhanh. Là vợ một thám tử, cô biết rất rõ hình phạt cho tội giết người sẽ là gì. Càng tốt. Điều đó không quan trọng gì với cô. Thật ra, đó sẽ là một sự giải thoát nhẹ nhõm. Nhưng còn đứa bé? Người ta xử những kẻ sát nhân mang những đứa trẻ chưa sinh ra thế nào? Họ có giết cả mẹ lẫn con không? Hay họ sẽ đợi cho đến tháng thứ mười? Họ sẽ làm gì?

Mary Maloney không biết. Và chắc chắn cô không mong đợi một sự may mắn.

Cô mang tảng thịt vào bếp, bỏ vào nồi, mở lò nướng ở nhiệt độ cao và đặt nó vào. Rồi cô rửa tay và chạy lên lầu vào phòng ngủ. Cô ngồi trước gương, vuốt lại tóc, sờ nắn gương mặt. Cô thử mỉm cười. Nụ cười trông rất kỳ quặc. Cô thử lần nữa.

“Chào anh, Sam.” Cô nói lớn, vui vẻ, giọng cô nghe cũng kỳ quặc.

“Tôi muốn mua ít khoai tây, Sam ạ. Vâng, và tôi muốn một hộp đậu.”

Có vẻ tốt hơn. Cả nụ cười và giọng nói đều có vẻ tự nhiên hơn. Cô tập thêm nhiều lần nữa. Rồi cô chạy xuống nhà, mặc áo khoác, ra cửa sau, qua vườn và ra đường.

Chưa đến sáu giờ và cửa tiệm thực phẩm vẫn còn sáng đèn.

“Chào anh Sam.” Cô vui vẻ nói, mỉm cười với người đàn ông đứng sau quầy.

“Ồ, chào bà Maloney. Bà có khỏe không?”

“Tôi muốn mua ít khoai tây, Sam ạ. Vâng, và tôi muốn mua một hộp đậu.”

Ông ta quay lại, với tay lên giá để đậu sau lưng.

“Patrick nói anh ấy mệt và không muốn đi ăn tiệm tối nay.” Cô kể với ông ta. “Anh cũng biết chúng tôi thường đi ăn tiệm ngày thứ năm và bây giờ trong nhà không còn rau.”

“Còn thịt thì sao, bà Maloney?”

“Không, tôi có thịt rồi, cảm ơn anh. Tôi còn một cái đùi cừu ngon trong tủ đông.”

“Ồ.”

“Tôi không biết nhiều về chuyện nấu thức ăn đông lạnh, Sam ạ, nhưng lần này tôi sẽ nấu xem sao. Anh nghĩ ăn có ngon không?”

“Theo ý tôi” người bán hàng nói “Tôi tin là cũng không khác gì thức ăn tươi đâu. Bà muốn mua loại khoai Idaho này không?”

“Ồ vâng, như vậy sẽ tốt đấy. Cho tôi hai cân loại đó.”

“Bà mua gì nữa không?” người bán hàng nghiêng đầu sang một bên vui vẻ nhìn cô. “Còn sau đó? Bà sẽ cho ông ấy ăn tráng miệng món gì?”

“À, anh đề nghị món gì, Sam?”

Ông ta nhìn quanh cửa hàng. “Một khoanh lớn phó-mát ngon lành nhé? Tôi biết ông ấy thích bánh đó.”

“Tuyệt.” Cô nói. “Anh ấy rất thích bánh đó.”

Sau khi Sam gói thức ăn và cô trả tiền, cô mỉm cười thật tươi, nói “ Cám ơn anh nhé Sam. Chúc anh ngủ ngon.”

“Chúc bà ngủ ngon, bà Maloney. Và cảm ơn bà.”

Cô tự bảo mình tất cả những điều cô đang làm trong khi vội vã về nhà, rằng cô đang về nhà với chồng và anh đang đợi bữa ăn tối, cô phải nấu cho nhanh và nấu cho thật ngon vì người đàn ông đáng thương đang mệt, và nếu khi bước vào nhà cô tình cờ thấy điều gì bất thường, bi thảm hay khủng khiếp, tất nhiên đó sẽ là cú sốc mạnh và cô sẽ cuồng dại lên vì buồn rầu và sợ hãi. Phải nhớ rằng cô không chờ đợi điều gì hết. Cô chỉ đang về nhà với số rau vừa mua. Bà Patrick Maloney đang đem rau về nhà vào tối thứ năm để nấu bữa tối cho chồng.

Đó là những điều phải xảy ra, cô tự bảo mình làm mọi việc đúng cách và tự nhiên. Cứ để mọi thứ xảy ra hoàn toàn tự nhiên và không cần phải diễn xuất gì cả.

Vì vậy khi cô bước vào bếp qua cửa sau, cô vừa hát nho nhỏ một mình vừa mỉm cười.

“Anh Patrick!” cô gọi. “ Anh yêu, anh còn mệt không?”

Cô đặt gói hàng lên bàn rồi đi vào phòng khách, khi cô nhìn thấy anh đang nằm đó, chân co quắp lại, một cánh tay bị đè dưới thân người, đó gần như là một cú sốc thật sự. Tất cả những sự yêu thương và chờ đợi anh trào dâng trong cô và cô chạy đến bên anh, quỳ xuống bên cạnh và bắt đầu khóc thảm thiết. Thật dễ dàng. Không cần phải giả vờ.

Vài phút sau cô đứng dậy và đi tới điện thoại. Cô biết số của đồn cảnh sát và khi người đàn ông trả lời, cô kêu lên: “Nhanh lên! Đến đây nhanh lên! Anh Patrick chết rồi!”

“Ai gọi đấy?”

“Bà Maloney. Bà Patrick Maloney.”

“Bà nói là ông Patrick Maloney đã chết?”

“Tôi nghĩ vậy.” Cô khóc. “ Anh ấy nằm dưới sàn nhà và tôi nghĩ anh ấy chết.”

“Chúng tôi đến ngay.” Ông ta nói.

Xe cảnh sát đến rất nhanh, khi cô mở cửa trước, hai người cảnh sát bước vào. Cô biết cả hai người. Cô biết gần hết những người làm việc trong khu vực và cô ngã ngồi xuống một cái ghế, lát sau cô đến bên người tên O’Malley đang quỳ bên cái xác.

“Anh ấy chết rồi sao?” cô kêu lên.

“Phải. Chuyện gì đã xảy ra?”

Một cách ngắn gọn, cô kể lại chuyện cô đi mua rau và trở về nhà, thấy anh nằm dưới sàn. Trong khi cô kể, vừa kể vừa khóc, Noonan tìm thấy một vết máu đông nhỏ phía sau đầu người chết. Anh ta chỉ nó cho O’Malley xem, anh này lập tức đứng dậy và vội vàng gọi điện thoại. Không lâu sau, những người khác bắt đầu đến. Đầu tiên là một bác sĩ, rồi đến hai thám tử, cô biết tên một trong hai người đó. Sau đó một người thợ chụp hình của cảnh sát đến chụp hình và một chuyên viên lấy dấu tay. Họ thì thầm trao đổi với nhau và lẩm bẩm rất nhiều chung quanh cái xác, các thám tử hỏi cô rất nhiều câu. Nhưng họ luôn đối xử tử tế với cô. Cô kể lại câu chuyện, lần này cô kể từ đầu, khi Patrick về nhà, cô đang may đồ, và anh mệt, rất mệt đến mức anh không muốn ra ngoài ăn tối. Cô kể cô đã bỏ thịt vào lò - bây giờ vẫn đang nấu ở đó - như thế nào, rồi cô chạy ra tiệm thực phẩm mua rau như thế nào, và khi trở về đã thấy anh nằm ở dưới sàn nhà.

“Tiệm thực phẩm nào?” một thám tử hỏi.

Cô nói tên và anh ta quay đi, nói nhỏ vài câu với một thám tử khác, người này lập tức ra khỏi nhà.

Mười lăm phút sau anh ta trở lại với một tờ ghi chép và họ nói nhỏ với nhau nhiều hơn, giữa những tiếng khóc của mình, cô nghe được vài đoạn rời rạc “… cư xử rất bình thường…. rất vui… muốn nấu cho anh ấy một bữa tối ngon… đậu…bánh phó-mát… không thể là cô ấy…”

Một lát sau, người chụp hình và ông bác sĩ bỏ đi, hai người đàn ông vào và đặt cái xác lên băng ca mang đi. Kế đó người lấy dấu tay ra đi. Hai thám tử ở lại, hai người cảnh sát cũng vậy. Họ rất ân cần với cô và Jack Noonan hỏi cô có muốn đi nơi nào khác không, có thể là nhà chị của cô, hay nhà của anh ta, vợ anh ta sẽ chăm sóc cô và để cô ở qua đêm.

“Không,” cô nói. Cô cảm thấy mình không thể đi được dù là một bước ngay lúc này. Họ vui lòng để cô ở đây cho đến khi nào cô cảm thấy đỡ hơn. Bây giờ cô cảm thấy không khỏe, quả thật là như vậy.

“Vậy có lẽ cô nên nằm nghỉ trên giường?” Jack Nooan hỏi.

“Không,” cô nói. Cô muốn ở lại đây, ngay trên ghế này. Có lẽ một chút nữa khi cô thấy đỡ hơn, cô sẽ dời chỗ.

Vậy là họ để cô ngồi đó trong khi họ tiếp tục lục soát căn nhà. Thỉnh thoảng một thám tử lại hỏi cô một câu. Mỗi khi Jack Noonan đi ngang qua, anh ta lại nói với cô vài câu nhẹ nhàng. Anh ta nói chồng cô đã bị giết bằng một cú đập mạnh vào sau đầu với một món đồ nặng không sắt bén, hầu như chắc chắn là một vật kim loại lớn. Họ đang tìm món vũ khí đó. Có thể tên sát nhân đã mang nó theo, nhưng cũng có thể hắn đã ném nó đi hay dấu đâu đó trong nhà.

“Lúc nào cũng vậy.” Anh ta nói “Tìm được vũ khí là sẽ tìm được thủ phạm.”

Sau đó, một thám tử đến ngồi cạnh cô. Anh ta hỏi cô có biết vật gì trong nhà có thể dùng làm vũ khí không? Có thể nhìn quanh xem có thiếu thứ gì không? Thí dụ như một cái mỏ lết thật lớn, hay một cái bình kim loại nặng.

Họ không có cái bình kim loại nặng nào, cô nói.

“Hay một cái mỏ lết lớn?”

Cô không nghĩ họ có mỏ lết lớn. Nhưng có thể có vài món như vậy trong ga-ra. Cuộc tìm kiếm tiếp tục. Cô biết có những người cảnh sát khác trong khu vườn quanh nhà. Cô nghe tiếng chân họ trên lớp đá sỏi bên ngoài và thỉnh thoảng nhìn thấy một tia sáng lóe lên qua khe những tấm màn. Trời bắt đầu về khuya, gần chín giờ, cô nhìn thấy từ cái đồng hồ trên kệ lò sưởi. Bốn người đàn ông tìm kiếm trong nhà có vẻ bắt đầu mệt mỏi và hơi bực tức.

“Anh Jack,” cô nói khi trung sĩ Noonan đi ngang qua. “Anh có thể cho tôi một chút rượu được không?”

“Được chứ. Bà uống whiskey này nhé?”

“Vâng. Nhưng một ly nhỏ thôi. Có lẽ nó sẽ giúp tôi khỏe hơn.”

Anh ta đưa ly cho cô.

“Sao anh không lấy một ly cho anh?” cô nói “Chắc anh phải mệt lắm. Anh vui lòng uống đi mà. Anh thật tử tế với tôi.”

“À.” Anh ta trả lời “chuyện này không hợp luật lệ, nhưng tôi có thể uống một chút thôi để có sức làm việc tiếp.”

Những người khác lần lượt vào và cô thuyết phục được từng người uống một chút whiskey. Họ đứng chung quanh cô, hơi lúng túng với những ly rượu trong tay, bối rối vì sự có mặt của cô, vừa cố gắng an ủi cô. Trung sĩ Noonan tình cờ bước vào bếp, trở ra ngay và nói: “Ồ, bà Maloney. Cái lò nướng của bà còn cháy và có thịt trong đó.”

“Thôi chết rồi!” cô kêu lên “ đúng vậy!”

“Tôi tắt nó dùm bà nhé?”

“Anh làm giúp cho, anh Jack. Cám ơn anh nhiều lắm.”

Khi viên trung sĩ trở lại, cô nhìn anh ta bằng cặp mắt lớn màu sẫm đầy nước mắt.

“Anh Jack Noonan,” cô nói.

“Vâng?”

“Anh vui lòng giúp tôi một việc nhé- anh và các anh này?”

“Vâng, bà Maloney.”

“À.” Cô nói “tất cả các anh đang ở đây và là bạn tốt của anh Patrick, các anh đang cố bắt người đã giết anh ấy. Chắc các anh phải đói lắm vì đã quá giờ ăn tối lâu rồi. Tôi biết Patrick sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, Chúa phù hộ cho anh ấy, nếu tôi để các anh ở trong nhà của anh ấy mà không tiếp đãi các anh hết lòng. Các anh vui lòng ăn hết món thịt cừu trong lò đi, lúc này nó vừa chín tới rồi.”

“Tôi không nghĩ đến chuyện đó đâu.” Trung sĩ Nooan nói.

“Có chứ.” Cô nài nỉ. “Các anh ăn đi mà. Tôi không thể ăn một món gì trong nhà, nhất là những món đã nấu khi anh ấy còn sống. Nhưng với các anh thì không sao. Các anh ăn hết sẽ là giúp cho tôi đấy, ăn xong rồi các anh có thể tiếp tục làm việc.”

Bốn người cảnh sát lưỡng lự một chút, nhưng họ đang rất đói và cuối cùng cô thuyết phục được họ vào bếp tự dọn lấy bàn ăn. Người phụ nữ ngồi yên chỗ cũ, lắng nghe họ nói chuyện với nhau trong khi ăn, giọng họ khàn đi và lúng túng vì miệng đầy thịt.

“Ăn thêm chút nữa nhé, Charlie?”

“Thôi. Tốt hơn đừng ăn hết.”

“Bà ấy muốn chúng ta ăn hết mà. Bà ấy nói như vậy. Chúng ta chỉ giúp bà ấy thôi.”

“Thôi được. Cho tôi thêm miếng nữa.”

“Cây gậy tên đó đã dùng để đập cậu Patrick tội nghiệp chắc phải lớn khủng khiếp.” một người nói.

“Bác sĩ nói sọ của anh ấy nát vụn ra như bị búa tạ đập.”

“Cho nên sẽ dễ tìm ra nó thôi.”

“Tôi cũng nói vậy.”

“Dù là ai, hắn cũng không thể nào mang một vật như vậy kè kè bên mình sau khi dùng nó.”

Một người ợ lên.

“Theo ý tôi, nó phải ở ngay trong nhà.”

“Có khi ở ngay trước mũi chúng ta. Anh nghĩ sao, Jack?”

Trong căn phòng kế bên, Mary Maloney bắt đầu cười khúc khích.

 

 ROALD DAHL       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét