- Anh ơi, Thục buồn!
- Khi không rứa bơ kêu buồn?
- Dạ, buồn lạ lùng.
- Hì hì... Buồn trông con nhện giăng tơ, nhện ơi nhện hỡi nhện chờ mối ai à?
- Không, buồn trông chênh chếch sao mai, sao ơi sao hỡi nhớ ai sao mờ.
- Buồn tầm bậy, vớ
vẩn. Chừ là buổi chiều, sao mai ở mô mà trông?
vẩn. Chừ là buổi chiều, sao mai ở mô mà trông?
- Chiều hả! Rứa thì chiều chiều ra đứng ngõ sau, trông về quê mẹ ruột đau chín chiều.
- Thôi đừng trông, đừng thèm đau nữa.
- Vẫn đau, thích đau.
- Kệ chó em.
- Kệ mèo anh.
- Ơ hay! Thục định cãi nhau à?
- Dạ.
- Ngon lành chưa! Mỗi lần cãi nhau anh khô cả cuống họng.
- Thục sẽ mua cà rem cho anh mút.
- Cãi nhau đói bụng lắm.
- Thục mua bánh mì cho anh gặm.
- Gặm như chuột rứa à?
- Dạ.
- Em nghĩ anh thuộc loài gặm nhấm hay răng?
- Anh là chuột. Tim Thục là củ khoai lang, trước khi gặp anh tim Thục lớn hơn quả trứng gà, chừ anh gặm tim Thục chỉ nhỏ bằng hột xí muội.
- Tim Thục vẫn còn lớn hơn tim con muỗi.
- Thục đền anh.
- Ừ, để vài bữa anh mua cho Thục một trái tim nhân tạo to bằng quả dừa.
Hai người cười. Tiếng cười gã con trai tròn tròn, tiếng cười người con gái nhòn nhọn, thanh thanh. Buổi chiều gầy dần theo những chiếc lá lìa cành bối rối tìm chỗ đậu. Có cỡ mười chiếc lá rơi nằm trên mặt bàn, cạnh 2 ly nước dừa. Rất nhiều chiếc bàn kê rải rác dọc bãi cỏ, dưới hàng cây không rõ tên. Dòng sông chiều không có nắng để rực rỡ nữa, lặng lẽ trôi trong một thứ màu trầm, thanh tịnh, não nùng.
Gã con trai và người con gái ngồi cách xa những cặp trai gái khác nên, câu chuyện trao đổi giữa họ chỉ có những chiếc lá quanh chỗ ngồi nghe thấy. Họ nói chuyện không đầu không đuôi gì cả, hình như là hơi vô duyên nữa, vì thế những chiếc lá không thèm lên tiếng góp chuyện, chúng nằm im, xa lạ.
- Thục làm xong chiếc áo gối cho anh chưa?
- Sẽ xong!
- Sẽ là răng?
- Nghĩa là Thục chỉ mới bắt đầu làm từ hôm qua.
- Răng dám hứa với anh cách đây cả nửa tháng?
- Ờ ờ, tại vì nghĩ hoài, Thục vẫn chưa tìm ra chữ chi, câu chi để thêu trên mặt gối.
- Chừ nghĩ ra chưa?
- Dạ rồi.
- Câu chi?
- Thục định thêu câu: "Chúc anh ngủ ngon, nhưng cấm mơ thấy người khác".
- Eo ơi chi mà dài như toa xe lửa xuyên lục địa rứa?
- Dài mới đủ nghĩa.
- Cắt bớt câu "nhưng cấm..." đi, dở ẹc.
- Trời ơi, Thục tính nối thêm, anh lại bảo cắt bớt.
- Nối thêm nữa à? Thêm câu chi nữa?
- Nối thêm cả câu như ri: "Chúc anh ngủ ngon, nhưng cấm mơ thấy người khác ngoài em, anh mơ bậy là chết".
- Dễ sợ chưa. Làm răng anh kiểm duyệt được giấc mơ của anh?
- Không biết, kệ chó anh.
- Anh hối hận ghê.
- Hối hận chi?
- Hối hận đã nói Thục thêu cho anh cái áo gối.
- Thôi hí, Thục xé nghe.
- Bậy nà. Để anh nghĩ coi. Thục cấm mơ thấy người khác, nhưng lỡ anh mơ thấy ông già, bà già anh thì được chứ?
- Dạ được.
- Mơ thấy ông hàng xóm?
- Được.
- Mơ thấy cô láng giềng?
- Không, không được.
- Mơ thấy bà già bán xôi mỗi buổi sáng?
- Được. Thôi, anh đừng ví dụ nữa, định chọc tức em há? Nói tóm lại, anh chậm hiểu ghê, cho anh mơ thấy ông già, bà già tóc bạc răng long líp ba ga, nhưng cấm anh mơ thấy mấy con choai choai, tụi con gái cỡ tuổi Thục.
-Anh hối hận ghê.
- Lại hối hận chi nữa, anh lắm chuyện ghê.
- Hối hận đã quen Thục, yêu Thục.
- Đây khó rứa đó. Ai có chán thì nghỉ dài hạn đi.
- A, ngon lành!
- ...
- Ủa, khóc à? Anh xin lỗi, xin lỗi.
Đúng là vô duyên ỏm. Nói chuyện gì đâu đâu rồi khóc. Mặt gã con trai nom thật buồn cười. Hắn nhìn chăm người bạn gái môi hơi he hé nửa ngạc nhiên nửa sùng bái, đôi mắt hết nhìn bạn lại nhìn 2 ly nước dừa và những chiếc lá vàng đượm cong cớn trên mặt bàn. Nãy giờ không ai uống nước, những cục đá bềnh bồng sững sờ trong ly, trắng lốp mấy lát dừa tươi mỏng dính. Hai ly nước trông tinh khiết một cách lẻ loi, tội nghiệp. Gã con trai chợt mỉm cười rất bâng quơ. Cùng với môi cười, hắn quẹt diêm châm một điếu thuốc. Gói thuốc vừa rút từ túi áo ra đặt nằm kênh trên bàn, kê ép lên 2 chiếc lá. Gói thuốc màu đỏ sậm, hiệu Dunhill. Phần dông con gái không ưa người tình hút thuốc lúc ngồi với mình (để rồi lúc xa lại quay quắt nhớ mùi khói gây gây "hắn" nhả ra một cách khoái trá, đáng ghét). Hẳn là cô Thục cũng chẳng ưa gã bạn trai hít khói thở phì phì như ống khói tàu lửa. Cô khẽ cau mày, ngầm cho rằng sự hút thuốc của hắn là một hành vi khiêu khích, vả lại ta đây đã cấm rồi mà, không nhớ sao?
Nếu ví bàn tay của Thục nãy giờ nằm im lìm trên mặt bàn là một bông sen ngủ, thì lúc này bông sen ấy chợt cựa mình thức dậy, xòe cánh ra vươn tới cầm lấy gói thuốc, mở nắp và, với sự tiếp sức đắc lực của bàn tay còn lại, những điếu thuốc tội tình bị bẻ gãy làm đôi. Người con gái tỉ mỉ sắp xếp những mẩu thuốc gãy thành vòng tròn như thể tự bày cho mình một trò chơi mới lạ, dĩ nhiên trò chơi nhuốm màu âm thầm ảm đạm vì gã con trai không hề tham dự.
- Tối nay về nhà, Thục nên uống thuốc an thần trước khi đi ngủ.
- ...
- Hoặc thức luôn tới sáng, đừng ngủ.
- Răng rứa?
- Nếu ngủ thì nhớ đừng mơ.
- Mặc kệ, cứ mơ.
- Thục sẽ mơ thấy những điếu thuốc hiện hồn về đòi mạng.
- Còn anh, đêm nay anh mơ thấy chi?
- Mơ thấy hàng trăm ông già bà lão tóc bạc răng long, chống gậy lụm cụm.
- Không thèm mơ thấy em phải không?
- Có, có chứ. Anh sẽ nhất định bắt anh phải mơ thấy Thục.
- Mơ thấy Thục khóc hay cười?
- Thục mếu, Thục xõa tóc, mặc áo chùng đỏ, tay cầm đũa thần gõ chết hết những đứa con gái cỡ tuổi Thục trên khắp mặt địa cầu. Cuối cùng chỉ còn anh và Thục, mình sẽ làm một túp lều tranh thờ 2 trái tim vàng khè. Chịu chưa.
- Thục hối hận ghê.
- Hối hận chi?
- Hối hận vì đã không chịu ở lì trong bụng mạ, sinh ra đời làm chi để chừ gặp anh, yêu anh, nghe anh nói toàn chuyện tào lao.
- Anh đề nghị mỗi lần nghe anh nói xong Thục nên rửa tai kẻo bị nhiễm trùng.
- Trùng chi?
- Trùng tào lao.
Hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nói chuyện thật kỳ dị. Một người nào khác nghe chuyện họ hẳn là không hiểu mô tê chi hết. Người con gái bây giờ mắt ráo hoảnh, trong vắt, sáng choang, cô đã quên trước đây mấy phút cô khóc. Cơn khóc bị đuổi về miền nào thật xa hun hút trong trí tưởng. Họ đang ngồi bên bờ sông, dưới gốc cây như dưới bóng hạnh phúc. Và, mỗi câu đối thoại trao đổi như là mỗi miếng hạnh phúc ngon ngọt đưa mời nhau. Nếu họ chụm đầu sát nhau hơn chút nữa chắc tuyệt vời hơn vì, người ta sẽ lầm tưởng (họ) là 2 con chim đang mớm mồi nuôi nhau. Không ai để ý tới buổi chiều, chiều tủi thân, chiều vơi mau. Đêm đem mục xạ tới quét lên đầu cây lá. Người con gái xóa vòng tròn thuốc lá trên mặt bàn, đến lúc gã con trai tham dự trò chơi, hắn dồn những mẩu thuốc gãy vụn vào cái bao rỗng, nhét vào túi áo chemise, cười thinh lặng.
- Mai anh vượt đèo, về Huế.
- Đừng nhắc, em buồn.
Sau câu nói yếu ớt của người con gái, không khí vụt chùng hẳn xuống.
Gã con trai không dưng nhắc nhở đến sự rời xa của hắn, ngày mai. Dưới mắt người con gái từ phút ấy 2 ly nước dừa, những chiếc lá khô nở trên mặt bàn chợt khoác thêm một vẻ đẹp khác, vẻ đẹp buồn bã của giã từ.
Gió mênh mông đuổi bắt nhau trong cuộc tìm kiếm không cùng. Gió thổi buốt qua trí tưởng người con gái làm bật lên hình ảnh ngọn đèo ngày mai gã con trai phải vượt để trở về quê quán hắn. Khuôn mặt gã con trai nghiêng lệch qua khoảng sáng hắt chếch từ ngọn dèn ngoài lộ vào là có thực, người con gái vẫn nhìn thấy hắn hết sức thần thoại, nàng tưởng chừng khuôn mặt ấy sẽ vụt tan biến đi. Nàng bỗng ước ao hắn biến thành một vật gì đó thật nhỏ, một chú bé tí hon chẳng hạn, để nàng cầm giữ chắc trong tay, không cho hắn thoát.
Chiếc răng khểnh, hai lúm đồng tiền : duyên trời cho người con gái. Đường ngôi rẽ thẳng tắp thả chùng hai lọn tóc mơ mòng. Gã con trai đờ dẫn chiêm ngưỡng nhan sắc cô bạn. Hắn muốn uống nhan sắc ấy thật no, để dành cho những ngày sắp tới.
- Về thôi em.
Người con gái rời chỗ ngồi mang theo một chiếc lá trên tay. Hai chiếc bóng nương tựa nhau trôi khoan thai trên mặt lộ.
Chiếc lá ngậm chặt giữa hai bờ môi người con gái, chắn giữ tiếng khóc của nàng.
Gã con trai lấy gói thuốc, cứ mười bước hắn lại thả rơi một mẩu thuốc vụn xuống đường. Con đường từ bờ sông dẫn tới khu Duy Tân, tới ngõ nhà nàng rải rác những mẩu thuốc lá. Người con gái nhủ thầm tinh sương sớm mai nàng sẽ theo dấu thuốc lá ra bờ sông - buồn nhớ một mình.
MƯỜNG MÁN
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 60)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét