Thứ Tư, 29 tháng 11, 2023

MỘT THUỞ BIẾT BUỒN - Nguyễn Sơ Khanh

 

Sau khi mạo chữ ký của lão giám thị để ký vào tờ giấy phép ma tôi đọc lại lần nữa trước khi nhờ thằng bé trực mang giấy đi: Kính giáo sư. Xin giáo sư cho phép học sinh Ngô thị Hoàng Phố đến văn phòng có việc cần gấp, khi đi nhớ mang theo sách vở. Giám thị. Xong tôi ngồi xuống trên bực xi măng cầu thang và đường hoàng rút thuốc ra châm lửa hút mặc dù luật lệ ở đây cấm học sinh không được hút thuốc lá trong trường. Khói thuốc sẽ giúp tôi có đủ can đảm khi đứng trước mặt em, và tôi mỉm cười một mình khi nhớ đến buổi chiều hôm qua. Buổi chiều thật đẹp và sau khi tan học tôi đã đưa Hoàng Phố về nhà trên con đường ngập đầy lá me với những lời tình tự thì thầm và câu nói bất hủ của nàng: Em ghét anh lắm, thi sĩ của em ạ! Lúc ấy tôi chỉ muốn cho chiều ngừng lại hẳn, còn tôi, tôi sẽ nằm xuống mà chết cứng trong đôi mắt đẹp vô ngần của nàng. Nhưng tiếc rằng tôi không phải là Thượng Đế để có đủ phép mầu chiều chuộng nàng nên phải buồn bã mà nhìn thấy nhà nàng đã hiện ra ở cuối con đường. Nàng ngước mắt nhìn tôi và tôi biết rằng đã đến lúc chia tay. Song tôi không muốn trả chiếc cặp táp của nàng tí nào cả. Tôi nắm một đầu còn nàng nắm một đầu, chiếc cặp bắt đầu rên rỉ! Có lẽ nó thấy sợ những buổi chiều và ghét hai kẻ yêu nhau này lắm. Tôi chỉ muốn giữ nàng lại một tí nữa thôi đủ thì giờ để tôi có thể nói một câu hơi thừa nhưng chắc chắn là sẽ làm cho nàng sung sướng: Em đẹp lắm, ly cà phê sữa của anh ạ! Nhưng nàng nhăn mặt, giận dỗi buông chiếc cặp và chạy vào nhà mặc tôi đứng ngớ ngẩn nhìn theo với một dáng dấp khôi hài không chịu được. Tôi lắc đầu đem chiếc cặp đặt trước nhà nàng rồi lủi thủi ra về. Có lẽ nàng giận tôi thật rồi, buổi trưa Hoàng Phố đi học với đám bạn của nàng, nàng không thèm nhìn tới tôi nữa! Tôi thấy  bứt rứt không ít và tôi chỉ còn có một cách liều lĩnh gọi nàng ra lúc này để ra xin lỗi mà thôi.

Tôi đứng dậy quay lưng về phía cầu thang, một tay thọc vào túi quần, một tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở khi có tiếng guốc bắt đầu gõ đều đặn ở phía trên. Tiếng lộp cộp càng lớn thì tim tôi càng đập mạnh, tôi hồi hộp tưởng chừng có thể vỡ lồng ngực ra mà chết được. Mặt tôi nóng ran và chân tay hình như nổi gai ốc cả lên. Tôi cố lấy lại bình tĩnh trước khi những bước chân của Hoàng Phố dừng lại ở nấc thang cuối cùng. Nàng yên lặng và tôi cũng vậy. Dù không giao ước trước tôi và nàng cũng biết rằng hai đứa đang chơi trò ú tim! Trò chơi khá hồi hộp và thú vị. Nàng tin tưởng là nàng sẽ thắng còn tôi, tôi không có một hy vọng nào hết trơn! Hình như với nàng tôi luôn luôn là kẻ thua cuộc. Tôi thấy hạnh phúc ở những lần như vậy và lần này tôi cũng đành thua nàng một keo nữa. Bằng tất cả sức mạnh tôi xoay người lại ngập ngừng cười với nàng. Hoàng Phố bỗng phá ra cười, tiếng cười trong veo như những viên đá đập vụn trên chén chè đậu xanh đánh ở quán Phượng. Tôi như bị thôi miên bởi cái nốt ruồi đen độc đáo của nàng, đôi má hồng hào, ngon lành như những quả mận đầu mùa. Nàng thôi cười hóm hỉnh nhìn tên "bại tướng" một lúc rồi hỏi:

- Anh gọi Phố phải không?

Tôi cười, nụ cười như một lời tự thú mà kẻ đối diện dù có dốt đến đâu đi nữa vẫn hiểu được đầy đủ ý nghĩa. Nàng lườm tôi nũng nịu:

- Vậy mà làm "người ta" hết hồn.

- "Người ta" cho anh xin lỗi đi.

Nàng lắc đầu nguầy nguậy:

- Xin lỗi suông vậy à?

- Một chầu ciné ở Hưng Đạo vậy?
 
Nàng ngần ngừ:

- Phim gì?

- Chuyện tình Roméo và Juliet.

Nàng bĩu môi:

- Chả thèm!

- Thèm đi, phim này hay lắm. Nó được rút ra từ một vở kịch nổi tiếng của Shakespeare mà. Anh đã coi một lần rồi mà vẫn thèm coi lại.

Tôi đã nói dóc. Phim chẳng hay tí nào cả tuy đoạn cuối khá bi thảm và hai tài tử đóng vai chính khá dễ thương. Nhưng điểm mà tôi thích nhất trong phim này là rất nhiều lần thằng Roméo và con Juliet ôm nhau hôn dữ dội, dữ dội đến nỗi rung chuyển cả màn bạc. Điều này cũng có nghĩa là tôi muốn nói với Hoàng Phố rằng, khi người ta yêu nhau không phải người ta chỉ ngồi nhìn nhau, xách cặp táp cho nhau, hoặc nói với nhau những câu chuyện tầm phơ... mà người ta còn tặng một "món quà" rất lịch sự và đầy đủ ý nghĩa cho nhau. Dĩ nhiên là "món quà" đó không thể chứa nổi trong những tiếng "anh yêu em" hay "em yêu anh". "Món quà" đó có giá trị vượt bực và thánh thiện vô cùng mà đã nhiều lần tôi muốn tặng nàng nhưng nàng chưa đồng ý.

Thấy nàng im lặng mãi, tôi gọi khẽ:

- Hoàng Phố!

- Gì?

- Hôm nay trông Phố đẹp như một cánh hoa champa.

Hoàng Phố làm mặt giận nhưng tôi thừa biết là nàng đang sung sướng thầm. Không có một cô gái nào lại không muốn con trai khen mình đẹp trừ phi cô gái ấy không đẹp tí nào hết và lời khen có tính cách mai mỉa. Hoàng Phố thì khác, nàng quá xứng đáng để tôi không phải thẹn với chính mình khi thốt ra một câu nịnh đầm hơi quá lố.

Tôi nhắc lại một lần nữa:

- Đi nha cô bé!

Tôi thường hay gọi những đứa con gái mà tôi đã gặp là cô bé, Hoàng Phố có vẻ không bằng lòng, hẳn nàng thích làm người lớn. Hình như tất cả những cô con gái vừa đến tuổi dậy thì đều nghĩ rằng mình đã ra người lớn.

Nàng nhìn tôi ngần ngừ:

- Bỏ học à?

Tôi buồn buồn nhìn nàng:

- Hoàng Phố không chiều anh sao?

- Em sợ lắm.

- Sợ gì?

- Có gì anh chịu nha.

Tôi đáp bừa:

- Ừ! Có gì anh chịu hết.

Thế là tôi dụ được nàng bỏ học để đi ciné với tôi. Trời chiều hôm nay bỗng dưng đẹp lạ lùng, tôi dắt nàng ra khỏi trường và hai đứa thả bộ theo đường Hoàng Diệu. Tôi yên lặng như sợ tiếng nói làm mất đi những rung động thần tiên... Nắng còn ở trên cao, cô đọng trên những cánh điệp vàng cuối mùa, con đường lát sỏi và tôi cố đi chậm lại để nhìn rõ dáng dấp nàng nổi bật dưới những tàn lá cây loang lổ, tà áo trắng nhẹ nhàng vờn trong gió, hai bím tóc xanh xanh lắc lư theo nhịp. Ở nàng thoát ra một vẻ liêu trai kỳ lạ và tôi như ngụp lặn trong những cảm giác nôn nao tưởng chừng có thể chắp cánh bay tít lên không gian vô tận...

Nàng bỗng quay lại cười hỏi tôi:

- Sao anh đi chậm vậy?

- Tôi bước lên nhìn nụ cười làm nốt ruồi đen như hạt đậu của nàng ở dưới cằm rung rinh, Hoàng Phố thẹn thùng cúi đầu tránh ánh mắt của tôi. Tôi hỏi:

- Phố còn giận anh?

Nàng nhìn tôi bằng đuôi mắt:

- Khó mà giận anh lâu được.

- Cả đêm anh không ngủ được!

- Thế thì làm gì?

- Hút hết hai bao Bastos luxe.

Tôi đã nói láo, đêm hôm sau khi đã uống hết chai Soda tôi đã làm một giấc ngon lành cho đến sáng bét, tôi cảm thấy ngượng khi phải nói dối với nàng ; đó là một điều bất đắc dĩ mà chắc chắn rằng không phải chỉ có một mình tôi thực hành. Tuy nhiên Hoàng Phố vẫn tin, bằng chứng là nàng đã nhăn mặt gắt khẽ:

- Nhiều quá vậy? Anh không sợ bị ung thư à?

Tôi đưa một ngón tay lên trời:

- Anh sẽ bỏ.

Tuy nói thế nhưng lúc ngồi trong rạp hát tôi vẫn lôi thuốc ra hút tì tì, em nói mặc em, thuốc lá bỏ thế nào cho được! Nếu có ai hỏi tôi ở đời ghét cái gì nhất và yêu cái gì nhất tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng tôi ghét nhất những ai bảo tôi bỏ thuốc và yêu nhất những đứa con gái dễ thương như Hoàng Phố chẳng hạn.

Rạp hơi vắng nên tôi có thể yên trí sẽ không gặp những đứa bạn tò mò của nàng nhưng rồi kết cuộc tôi chỉ ngồi yên hút thuốc, còn nàng cứ gục đầu xuống đất vì cuốn phim mà nàng cho rằng mang nặng tính chất công xúc tu sỉ. Những dự tính của tôi lúc nãy đều theo khói thuốc mà loãng dần, có lẽ tôi không có ngón nghề lợi dụng mặc dù tôi rất muốn. Có lẽ tôi đã bất lực rồi trước đôi mắt của Hoàng Phố. Mãi cho đến khi cuốn phim gần chấm dứt tôi mới dám cầm tay nàng và gọi nhỏ:

- Hoàng Phố!

- ......

- Anh hôn em nhé?

Hoàng Phố im lặng và tôi không cần biết là nàng có bằng lòng hay không tôi cũng bắt chước thằng Roméo cúi xuống trên mặt nàng. Khi tôi ngẩng đầu lên tôi mới khám phá ra một điều rằng: môi con gái nhất là môi Hoàng Phố có hương vị ngòn ngọt lẫn đăng đắng và nóng hôi hổi như hương vị của ly café đen mà tôi đã uống ban sáng.

Buổi sáng ở tỉnh lỵ thật là buồn bã, nhất là ở cái buổi sáng mà tôi phải tiễn Hoàng Phố lên xe rời thành phố. Nàng đi đâu? Hẳn là không xa lắm nhưng tôi cảm thấy lờ mờ rằng tôi sẽ xa nàng vĩnh viễn. Tự dưng mắt tôi trĩu nặng và lòng tôi cay cay ; trời nắng ráo song hồn tôi lạnh lẽo vô chừng, tôi đốt cả ba điếu thuốc nhưng đối với cái lạnh lạ lùng này thuốc là trở nên vô dụng! Hoàng Phố ra đi là mặc nhiên với tôi thành phố cũng đi luôn, đi hết, không còn con đường mỗi chiều tôi đưa nàng về nhà, căn nhà có giàn hoa giấy đỏ như màu chiếc xe sắp chở nàng đi ; không còn trường học, lão giám thị để tôi có thể trốn học ra Quán Phượng ngồi tìm bóng nàng trong khói thuốc. Tôi đã mất tất cả rồi: tay tôi, chân tôi, mắt tôi, đầu tôi, tim tôi, ruột tôi... Thậm chí đến cả một mớ chữ nghĩa góp nhặt hằng bao năm trời tôi cũng đã trót gởi vào đôi mắt mơ huyền của nàng cả rồi. Tôi buồn, buồn quá đỗi! Hoàng Phố đã hiện ra cho tôi một thuở mới biết yêu, mới dám dắt con gái đi chơi mà khi hôn còn ngớ ngẩn hỏi trước ; rồi Hoàng Phố biến mất cho tôi một thời biết nhớ, một thuở biết buồn.


NGUYỄN SƠ KHANH      

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc Xuân Hồng 1973)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét