Ở ven hữu ngạn, một làn sậy cao và rậm lạt sạt đầy gió lạnh mọt buổi sáng mùa đông.
Hùng lách thuyền ẩn vào đó rồi cởi áo tơi ra dùng làm chăn trùm kín đầu nằm ngủ.
Suốt đêm chạy trốn nên thân thể chàng mỏi mệt như dần. Chàng vừa đặt mình là ngủ liền tuy chiếc thuyền nan tròng trành mỗi khi luồng gió thổi bạt thân cây sậy, tuy vết thương chàng buộc sơ sài bằng mảnh áo lót càng nhức tê tái hơn lên, vì máu đọng ở vai đã khô cọ vào thịt đã sưng phồng làm cho buốt như bị đâm bởi trăm ngàn mũi dùi nhọn hoắt.
Lúc Hùng mở mắt nhìn lên hai bờ sông cao và thẳng như hai bức tường thì mặt trời đã đứng ở ngọn một khu rừng rậm trên đồi. Hùng ngồi dậy ; một sự thống khổ mạnh hơn làm cho chàng quên hẳn chỗ đau ở bắp chân. Chàng vừa đói vừa khát, nhất là khát.
Nước sông Thương xanh như rêu và đục lờ lờ nhưng Hùng cũng cúi xuống toan dùng bàn tay vốc uống. Bỗng mắt chàng đăm đăm nhìn mấy miếng vỏ cam trôi giạt bên gốc sậy. Chàng chợt nhớ ra, khi sắp trở thuyền rẽ vào nơi ẩn núp, chàng đã thoáng trông thấy ở phía trên một vườn trồng toàn cam.
Quanh vùng vắng ngắt. Hùng không nghe thấy một tiếng người, một tiếng vật. Chàng lẩm bẩm nói một mình : "Liều" ! Liền kéo từng cây sậy lần lần cho thuyền vào sát bờ. Một con đường dốc hẹp lẩn trong đám cỏ tranh um tùm. Chừng đó trước kia là một bến đò ngang, mà người ta đã thuyên đi nơi khác.
Hùng lom khom cố bò lên bờ. Nhưng vết thương quá nặng chàng lại quá dùng sức để trèo dốc, nên khi tưới đỉnh con đường khấp khểnh chàng ngất đi nằm phục mê man bất tỉnh ở ngay bên hàng giậu nứa đan mắt cáo có rào những cành tre gai...
Tiếng chó sủa, Hùng nghe qua giấc mộng.
Bỗng chàng thấy lành lạnh ở trán và ngửi phảng phất có mùi dầu bạc hà. Chàng mở bừng mắt nhìn lên. Ðứng bên cạnh chàng, một thiếu nữ làn tóc vấn sơ sài rối lòa xòa hai bên tai; và chân không tất đi đôi dép Nhật bản chéo quai. Ðương băn khoăn mong đợi, thấy Hùng tỉnh dậy, nàng bất giác mỉm cười :
- Ông còn đau lắm không ?
Hùng lim dim cặp mắt đáp lại bằng một cái gật se sẽ.
- Sao ông lại đến đây ?
Không thấy người lạ trả lời, thiếu nữ yên lặng đứng bóc một quả cam Bố hạ đưa cho chàng.
- Ông ăn cho đỡ khát.
Hùng ngước nhìn lên, đôi mắt long lanh, cặp môi nhếch một nụ cười sung sướng. Rồi chàng đỡ lấy những múi cam bỏ vào miệng nhai vội vàng. Ăn như thế một lúc hết ba quả, Hùng đã thấy tỉnh táo, dễ chịu. Chàng ngồi dậy thở khoan khoái thì thầm :
- Cám ơn cô.
- Ông ở đâu đến đây ?
Hùng cúi nhìn sông, nhìn khóm sậy :
- Cô làm phúc dắt hộ tôi xuống thuyền.
- Nhưng tôi không thể để ông đi như thế này được. Bổn phận tôi phải cứu giúp người gặp tai nạn.
Hùng lại ngước mắt ngắm thiếu nữ. Hai giọt lệ cảm động từ từ rơi trên gò má.
- Cô để tôi đi thôi... Tôi không thể ở lại nhà cô được.
Thiếu nữ chau mày ngẫm nghĩ :
- Sao vậy ?
Hùng không đáp, đứng dậy toan đi, nhưng lại ngã gục xuống ôm chân rên rỉ. Thiếu nữ lắc đầu :
- Ðấy ông coi, ông đau nặng lắm. Ông nên ở lại ấp tôi, rồi ngày mai hay ngày kia, bệnh ông thuyên giảm, ông sẽ đi cũng được chứ sao.
Dứt lời, nàng toan chạy gọi người nhà đỡ Hùng vào trong trại. Nhưng Hùng vội gạt đi, vẻ mặt lo lắng, buồn bã. Thiếu nữ như đoán hiểu chàng thuộc vào hạng người nào :
- Nếu ông không muốn để ai biết, thì cũng dễ. Tôi xin thân đưa ông qua cổng sau vào nằm nghỉ trong nhà thóc. Ở đó sẵn có cái ổ rơm. Chìa khóa thì riêng tôi giữ... Xin nhắc lại rằng đối với tôi ông chỉ là một người khổ sở gặp tai nạn, mà bổn phận tôi bắt phải cứu giúp.
Hùng sung sướng vịn tay thiếu nữ lần từng bước đi vào trong vườn.
Ba hôm sau, nhờ sự săn sóc chăm nom của Trang - tên thiếu nữ - vết thương ở chân Hùng đã đỡ nhiều.
Căn cứ những mẩu chuyện giữa hai người, Hùng biết rằng cha mẹ Trang, chủ cái ấp này, cùng về chơi Hà Nội, để một mình nàng ở lại coi nhà, rằng nàng đã học hai năm ở trường sư phạm, nhưng nàng chỉ thích nghề làm vườn ruộng, nên đã bỏ học về giúp cha mẹ.
Không khí nơi thôn dã đã nhuộm nước da Trang một màu hồng hào, sự cử động chân tay đã làm cho thân thể Trang trở nên đều đặn và nở nang, nhan sắc Trang là thứ nhan sắc quê mùa rắn rỏi.
Chính nàng đã thú thật với Hùng rằng nàng chỉ muốn là một cô gái quê, sống cái đời đồng áng, vườn tược, rồi nếu có thể sẽ đem chút kiến văn, học vấn của mình ra truyền bá cho các bạn gái nơi thôn dã.
Sáng hôm nay, Hùng ngồi trong nhà thóc nhìn qua khe cửa ra vườn, cái ý kiến viển vông lãng mạn của Trang còn làm cho chàng phải mỉm cười.
Giữa lúc ấy, bóng Trang đi đi lại lại bên những cành cam mềm mại, nặng trĩu quả, màu áo nhung đen thấp thoáng lẫn trong sắc da cam đỏ thắm. Có lẽ Trang biết Hùng đang ngắm nghía mình, nên dáng đi, điệu đứng nàng cố giữ dịu dàng uyển chuyển, nên cái cười tươi và kín đáo như bông hoa đào luôn hé nở trên cặp môi nàng. Sau cùng Hùng thấy nàng chọn cắt mấy quả cam, rồi thong thả đi lại phía mình. Chàng vội vàng lại ổ rơm nằm, mở quyển tiểu thuyết Trang cho mượn ra đọc, làm như là không để ý nhìn trộm nàng trong khi nàng nhởn nhơ ngoài vườn vậy.
Trang gõ cửa rồi mở khóa bước vào ngả đầu chào. Hùng ngồi nhỏm dậy :
- Cô lại cho cam ư?
- Thưa ông, ông đã hết đau chưa ?
- Thưa cô, đỡ nhiều lắm rồi. Tôi đã đi được như thường.
- Phòng chứa chật chội quá, chỉ sợ ông cuồng cẳng.
Hùng mỉm cười :
- Tôi là tù nhân của một nàng tiên.
Trang vẻ mặt nghiêm nghị, bảo chàng :
- Tôi cũng đoán rằng ông bực bội khó chịu nên đây tôi đưa chiếc chìa khóa để phòng những khi ông muốn ra vườn dạo chơi.
- Cám ơn cô, nhưng tôi cũng sắp phải từ biệt cô để đi rồi.
Trang buồn rầu hỏi :
- Thưa ông, ông đi đâu ?
- Thưa cô, tôi cũng chưa biết đi đâu nhưng thế nào cũng phải đi ngay.
Trang ái ngại nhìn Hùng !
- Thưa ông, có bao giờ ông lại nghĩ tới một cuộc đời yên lặng... kín đáo không ?
Câu hỏi của Trang có sức mạnh phác họa ra trước mắt Hùng một cảnh tượng êm đềm, bằng phẳng : một khu vườn rộng trên hàng nghìn gốc cam, gốc quít, đỏ ối những quả, một nếp nhà gạch, không nguy nga đồ sộ, nhưng sáng sủa, rộng rãi và trong nhà một người vợ xinh đẹp, âu yếm săn sóc đến sự ăn ở của mình, dùng hết lòng thương yêu để gây nên một cuộc hạnh phúc chung chắc chắn, vững vàng...
Một luồng gió mạnh lọt qua khe cửa đưa vào tâm hồn chàng hương vị của cả cuộc đời phiêu bạt giang hồ.
Nàng mỉm cười tiếp :
- Chắc ông cho câu hỏi của tôi tò mò, mà hơi lạ lùng nữa ?
Hùng đăm đăm nhìn Trang trả lời vơ vẩn :
- Thưa cô, không.
Thực ra, Trang đã rọi một tia do dự vào tâm hồn chàng.
Nhưng đêm hôm ấy, Hùng bỏ ra đi.
Chàng vội vàng xa lánh một cảnh êm đềm, cũng như chàng đã vội vàng xa lánh một xã hội, mà ở trong lúc quá điên cuồng chàng đã trót phạm tội sát nhân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét