Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2023

CHỦ NHẬT TRẮNG - Nhã Ca

 

Buổi trưa hôm nay đúng là trưa buồn nhất trong tuần lễ. Hình như có đứa bạn nào đã nói với Vành Khuyên một câu rất bóng bẩy : Ngày chủ nhật trắng. Đúng thật, như trưa nay, trong hồn cô bé có một nỗi buồn trắng trong nghĩa là chả có gì để buồn hết mà cứ buồn. Ăn cơm trưa xong, giúp chị Quyên dọn dẹp chén bát, rồi mọi người đi nghỉ trưa hết. Vành Khuyên cứ tha thẩn đi ra đi vô mãi làm chị Quyên sốt ruột, đang nằm ở giường, chị ngóc đầu dậy:

- Mày có đi ngủ không Khuyên. Làm gì vậy?

Khuyên trả lời rất ngây thơ, mà cũng tại cô bé chả biết trả lời câu nào khác hơn nữa:

- Em làm gì đâu.

- Không học bài thì đi ngủ, chớ đi ra đi vô nghe cậu sinh viên đánh đàn đầu xóm hả?

Khuyên vui thích:

- Em mê tiếng đàn rồi chị ơi.

Chị Quyên ngồi hẳn dậy, mở mắt trừng trừng ngó con bé, rồi khi đã xem xét thấy con bé vẫn còn nhỏ, chưa có gì đổi khác hơn, chị cau mày:

- Nè, bỏ cái giọng đó đi chớ không ăn đòn nghe. Con nít mà nói bậy bạ.

Khuyên tới nơi bàn học ngồi xuống, cô bé để hai bàn tay lên bàn rồi ngắm hai bàn tay. Một lúc cô lại mở ngăn kéo. Nghe tiếng động, chị Quyên lại càu nhàu:

- Trời đất. Mày làm ầm ầm ba ngủ không được là mày lãnh đủ nghe.

Lúc này cả nhà ngủ hết trên căn gác nhỏ ở đằng sau bếp. Có chị ngủ không được rồi chị cáu thì có. Khuyên nghĩ thầm: Coi bộ chị đang mơ mộng, chị muốn thiệt yên tĩnh để mơ mộng. Ừ, chuyện chiếc guốc phiêu lưu của chị. A, buồn cười quá. Người đàn ông có cái đầu tròn như đầu guốc, có cái mồm dài như quai guốc và cái bụng dài, lép kẹp. Bồ chị Quyên đó. Khuyên phì cười. Lần này thì chị Quyên hết chịu nổi:

- Khi không là cười, có duyên dữ. Con gái gì đâu...

Khuyên lại lục ngăn kéo nữa. Cô bé muốn tìm kiếm vật gì đó nhưng cô muốn kéo dài sự tìm kiếm để giết thì giờ. Gặp cuốn vở Khuyên cũng lôi ra giở một vài tờ rồi khép lại, bỏ xuống, lôi lên vật khác ngắm nghía, đến cây bút nguyên tử Khuyên cũng mở nắp ra để không làm gì hết rồi cẩn thận đậy lại. Một vài đồ vật dễ thương ở trong ngăn kéo cũng được Khuyên cầm đến vuốt ve. Cái gương con, cái lược, con búp bê Nhật nhỏ xíu, cái hộp nhỏ được cột nơi vòng để xâu chìa khóa, khi lên giây thì ngân lên một điệu đàn thánh thót, kỷ niệm một sinh nhật mới đây của Khuyên, của một người bạn trai của chị Quyên tặng, mới ngày vui đó mà đi biền biệt rồi, cả người tặng quà cũng đi đâu mất, mỗi lần Khuyên hỏi chị Quyên, chị càu nhàu: Không biết, mà mày hỏi làm chi vậy? Biết hỏi làm chi đâu, nhưng vật hắn cho còn đây, khi cầm tới thì cũng nhớ lại vậy thôi, cái lối trả lời của chị đó kỳ cục khỏi chê đi.
 
Còn cái gương con xinh xắn bọc bạc chạm trổ, bỏ gọn trong tấm nỉ mầu hồng nhạt này nữa, cái này thì không ai tặng Khuyên hết mà của chị Quyên, món quà của anh Hạo tặng chị ấy, coi bộ chị không thích anh này mấy, nên khi thấy Khuyên thích là chị cho ngay : Cho mày đó, báu gì thứ đó, cất đi. Khuyên còn nhớ mãi nguyên văn câu nói của chị, vì lúc đó Khuyên thật ngạc nhiên. Ai ngờ chị cho dễ dàng như vậy được. Khuyên cầm lên soi mặt, cô bé chăm chú nhìn cái môi cong của mình rồi mỉm cười, cô vui lắm vì cô vừa tặng cô một nụ cười thật đẹp. Và vô lẽ ngồi ngắm cái môi cong của mình mãi, Khuyên cất gương đi, rồi đậy ngăn kéo lại.

Vật mà Khuyên tìm lại đang nằm lăn lóc trên bàn. Trái vũ cầu vẫn còn bọc trong giấy ni lông. Khuyên đẩy trái cầu tới trước mặt và nhìn nó, đôi mắt dịu dần, chìm đắm trong mơ màng. Uổng quá, trái cầu chưa một lần được tung lên. Từ hôm đó tới nay cũng đã năm sáu tuần lễ gì rồi. Sau vụ mấy đứa bạn bị hốt đưa lên văn phòng, cuộc chơi này bị bỏ hẳn, mấy con nhỏ thiếu may mắn bị phạt khá nặng, và hình phạt nặng nề nhất là bị gửi giấy về báo cho phụ huynh. Eo ơi, nếu mà Khuyên bị như thế thì chắc chết mất. Chả dám chơi trò đó nữa, nhưng tiếc làm sao.

Những buổi trưa nắng bên ngoài cổng trường như đang bao vây cô nhỏ. Trưa chủ nhật thật vô vị, Khuyên có thói quen đi học sớm để chơi bên ngoài cổng trường. Một buổi trưa ở nhà như thế này thật bó giò bó cẳng. Khuyên nhớ những con đường quanh trường chi lạ. Bác cảnh sát hôm nay chắc buồn nghe, bác nhớ sự rộn ràng của trưa áo trắng ghê gớm lắm chứ, chẳng thế thì tại sao cứ mỗi ngày thứ hai, Khuyên thấy quần áo bác trắng tươi, chỗ bác đứng sáng hơn, và tiếng thổi roét roét hăng hơn trưa thứ bẩy nhiều. Bác có thấy mình đứng với các ông lính hôm nọ không vậy cà? Bác thấy, chắc bác mất bớt cảm tình dành cho mình đi. Khuyên đưa tay cầm trái vũ cầu. Một cái miệng tươi sẵn nụ cười, một đôi mắt với hàng mi thật dài, thật xanh lại lởn vởn trước mắt Khuyên. Đuổi nó đi, hắn vô duyên quá mà, trái cầu chẳng còn để làm chi cả. Cô bé nhớ tới lời nói của hắn: Để viết thư mà viết nói gì vậy? - Chán gì chuyện để nói. Có nhiều chuyện lắm, bảo đảm mà. Khuyên trề môi: Đồ xạo. Thư gì đâu. Đồ xạo. Ừ, lấy tên là xạo đi. Khuyên bỗng bật lên tiếng cười.

- Khỉ ơi. Điên rồi hay sao vậy?

- Khuyên che miệng quay lại nhìn chị. Đôi mắt chị Quyên như đang bốc hơi mà cái mặt của chị đang tràn cơn giận. Khuyên le lưỡi làm mặt xấu nửa như tỏ vẻ sợ nửa như trêu thêm.

- Mày đi nằm ngủ đi. Trưa nào ở nhà là cặm cụi phá tán. Đi ngủ.

Khuyên bỏ trái cầu lên bàn, làm cái mặt ỉu xìu leo lên nằm bên cạnh chị. Bắt được Khuyên lên nằm rồi, chị Quyên có vẻ yên tâm, quay mặt đi ngủ tiếp. Khuyên cũng nhắm mắt, nhưng không ngủ được. Mình có ngủ trưa bao giờ đâu, mà ngủ trưa rồi quen đi, tới giờ vô lớp là rục ra thì nguy quá. Cô nhắm mắt được một phút rồi lại mở mắt ra, lén nhìn chị. Rồi buồn quá cô bé lại trở mình, khi cô quay mặt vào trong vách, khi cô quay mặt vào mái tóc chị Quyên, tóc chạm vào má, vào gáy buồn thấy mồ, cô bé lại nhúc nhích. Quyên trở người nằm ngửa, chán đến độ không muốn càu nhàu nữa, nhưng Khuyên biết chị còn thức.

Khuyên nhớ tới những khám phá được về chị. Bây giờ Khuyên đã biết về chiếc guốc của chị Quyên rồi. Mới đây này, Khuyên rình theo được chị Quyên, thấy buổi tối chị đi ra ngõ, tới dọc đường chị gặp chiếc guốc của chị. Chị có một chiếc guốc sơn đen. Cười quá đi, cái anh chàng tặng chị cuốn Những giọt mực là một ông lính, chắc cũng sĩ quan, mà Khuyên nhận ra có biết gì đâu, chỉ biết hắn là đồ nhà binh, hắn có dáng người hơi đẫy, chắc chắn là da xạm đen. Khuyên bèn nghĩ ngay tới một chiếc guốc sơn màu đen. Ai bảo hắn tự xưng là chiếc guốc. Khuyên bỗng tò mò, muốn hỏi chuyện chị, cô bé không biết đánh thức chị bằng cách nào, cô giả vờ ho khúc khắc, giả vờ một lúc cũng chảy nước mắt thật.

- Mày làm gì vậy?

- Em ho.

- Chán chưa. Ai giễu với mày đâu, cái con này.

Khuyên biết chị làm bộ gắt gỏng nhưng chị đang giấu nụ cười. Khuyên vừa liếc mắt bắt gặp nụ cười đó rồi. Cô bé yên tâm, biết là mình đã tới lúc gợi chuyện được.

- Chị Quyên nè, chị đã đọc cuốn Những giọt mực chưa?

- Gì?

Chị quay hẳn mặt qua để ngó Khuyên, ánh mắt chị ngạc nhiên, có nét thất sắc. Biết ngay mà, Khuyên làm bộ cười rất ngây thơ:

- Chị phải kiếm mà đọc. Hay lắm.

- Mày đọc bao giờ vậy?

- Em vừa, lâu rồi, mấy tuần rồi chị.

- Bộ mày mua đó Hả? Nè, liệu mà xin tiền mua tiểu thuyết đọc, tao mét ba cho coi.

- Đâu phải tiểu thuyết. Cuốn đó mà chị nói là tiểu thuyết. Mà cũng tiếc quá, giá tác giả lồng vào truyện một mối tình thì đẹp hơn, một mối tình của đồ vật, như mối tình của đôi guốc ly kỳ hơn một chút thì hay biết bao.

Đạp phải đuôi chị Quyên rồi, và chị ngóc đầu lên, vẻ dọa nạt nhưng để giải thích cho sự ngờ vực của chị nhiều hơn:

- Nè mày còn nhỏ mà bày đặt nói chuyện tình yêu chi vậy? Mày có cuốn đó không đưa tao coi thử chút xem sao?

Khuyên làm bộ tiếc rẻ:

- Em trả cho tụi bạn mất rồi. Để mai mốt em mượn cho.

Chị Quyên chẳng chú ý gì nữa, chị nằm trở xuống, giọng chị vui vẻ hẳn:

- Thôi để tao cho tiền mua một cuốn. Mày sao còn nhỏ mà bày đặt quá.

Khuyên láu táu:

- Để em kể chị nghe. Truyện có nhiều đồ vật lắm nhưng em kể đoạn về đôi guốc... Một đôi guốc chị ạ, cũ mèm. Mình cứ coi chúng nó như một cặp tình nhân đi, chắc đôi tình nhân này xấu lắm vì đôi guốc cũ quá rồi, sứt quai cả chục lần, mòn vẹt như đôi guốc của em vứt ở gần tủ... đôi tình nhân xấu như vậy mà chung tình mới cảm động phải không chị Quyên.

Thiếu điều chị Quyên đấm ngực kêu trời, nhưng chị cố gắng nhỏ nhẹ:

- Tao biết rồi, đừng kể nữa.

- Ừ.

Khuyên mỉm cười lí lắc nhưng làm bộ càu nhàu:

- Vậy mà hồi nãy la em, bảo là tiểu thuyết.

Chị Quyên phì cười:

- Thì mày vừa bày đặt biến thành tiểu thuyết đó chớ gì nữa? Phải hôn? Thôi, nói chuyện khác đi.

Khuyên biết nói chuyện gì nữa giờ. Ngẫm nghĩ một lát, Khuyên nói:

- Ở nhà chị có nhận được thư của tụi bạn em gửi cho em không?

Bày đặt thư từ chi vậy? Ba đập chết nghe không?

Khuyên cắn môi, rồi buột miệng:

- Em có con bạn ở xa lắm, khi nào nó gửi thư chị cất cho em.

- Ừ.

- Chị thấy thư của ai tên Xạo thì cất cho em.

Chị Quyên không nhịn được, quay lại. Chị muốn cười nhưng ngạc nhiên quá không cười nổi nữa.

- Con gái mà tên Xạo. Trời đất.

- Dạ. Xạo mà. Xạo là biệt hiệu của nó. Nó tên thật là Hoa Rừng. Mấy cái con nhỏ này khùng điên gì đâu. Còn nghe nó nói nữa chắc loạn óc với nó mất. Cô chị lớn giọng:

- Thôi im đi. Không có giỡn à nghen.

- Em nói thiệt. Giỡn gì đâu.

Cô bé bắt gặp đôi mắt của chị, hơi ngán. Hình như chị Quyên đang nghi ngờ gì mình. Dám nói thêm vài câu, mình hớ hênh bật mí hết lắm. Chị Quyên mà biết được chị mắng cho xấu hổ chết luôn. Ngu quá đi Khuyên ơi, mày là một con bé ruột để ngoài da mất rồi. Phải đánh tan ánh mắt hoài nghi của chị đi mới được. Kìa chị nhíu mày, hồi hộp ghê.

- Mày làm sao vậy, Khuyên? Mày có điên không?

Điên? Không, mình đâu có điên. Còn tỉnh đàng hoàng mà. Khuyên lại phải giương đôi mắt lên nhìn chị, nói và cười thầm sự giả bộ ngây thơ của mình:

- Dạ không. Em đâu có điên.

- Xí xọn.

Chị Quyên chán ngán quay mặt đi. Chị nhắm mắt liền làm như còn trông thấy cái mặt của Khuyên thì phát cáu, chịu không nổi vậy. Khuyên cười thầm, rồi ma quỷ gì xui hỏi thêm một câu lãng nhách:

- Chị ngủ chưa chị Quyên?

- Chưa.

- Chị ngủ hả?

- Ừ.

- Em cũng ngủ đây.

Đố ngủ được đấy. Có trưa nào mình ngủ được đâu. Mà trừ ngày chủ nhật, có trưa nào rỗi để ngủ. Cô bé nằm thao thức nhớ đủ chuyện, hai chân cứ thấp thỏm muốn ngồi dậy mà sợ chị Quyên biết. Phải đợi cho chị ngủ say đã, gắng nằm chịu trận thêm một lúc nữa đi Khuyên ơi. Đôi mắt Khuyên vẫn mở thao láo, vậy mà Khuyên thấy hết. Khuyên thấy rất rõ những buổi trưa ở bên ngoài cổng trường. Những buổi đánh vũ cầu qua hẳn rồi. Bung bung, trái cầu tung qua tung lại đẹp mắt biết bao nhiêu. Rồi khuôn mặt của bà giám thị. Bà giám thị không bao giờ đẹp bằng các cô giáo. Hình như bà giám thị nào cũng dữ, làm như không dữ thì không bao giờ được làm giám thị vậy. Vũ cầu bị dẹp, mất một trò chơi thích thú biết bao. Kể ra, ở nhà, buổi chiều ở con hẻm của Khuyên cũng có thể chơi vũ cầu đỡ ghiền. Nhưng nhiều chuyện làm kỳ đà cản mũi lắm. Lát lát xe gắn máy, honda, xe vespa chạy vô ngõ rần rần. Rồi ba đứa con nít ông trời con đạp xe đạp lạng quạng như say rượu, miệng chửi thề om xòm. Rồi mình đánh vũ cầu, mấy thằng con trai đi ngang đi lại như diễn binh, có thằng lấp ló trên gác cầm vở đi tới ra cái điều chăm học mà để ngắm lén. Với lại chị Quyên đã hết tuổi thích cái trò này rồi, mình biết chơi với ai nữa.

Những buổi trưa xanh, đầy nắng vẫn như một cảnh thần tiên trong tuổi thơ ấu. Khuyên nhớ cổng trường nao nức và thấy một ngày ở nhà thật vô vị. Không đánh vũ cầu thì còn trăm thứ khác để vui. Trao đổi nhau truyện để đọc nè, nói chuyện nè. Tụi nó mua cả báo để cho nhau đọc nữa, rồi hình tài tử. Mà không có chuyện gì, ngồi dưới bóng cây chờ giờ vô học cũng khoái rồi. Từng cụm, từng cụm ba bốn đứa, năm bảy đứa, nói cười như chim. Lại có cô làm ra vẻ mơ mộng đứng một mình, ngắm hoài mấy cái xe lăn trên đường không biết mệt mắt.

Bao giờ được chơi vũ cầu lại nhỉ? Trời ơi, Khuyên muốn nhìn trái vũ cầu nằm trên bàn quá. Trái vũ cầu của người lính tên Xạo. Khuyên muốn cười ghê đi. Mới hôm qua đây nè, con Phượng đã lục cặp Khuyên. Nó tò mò đấy. Ê quá, nào bắt được gì đâu. Vậy mà nó cũng hỏi:

- Ông lính có gửi thư cho mày không?

Người ta quên từ mười đời vương mà nó còn nhắc mãi. Nhưng cũng tại Khuyên đó chớ. Không biết trong trường hợp nào Khuyên đã tiết lộ cho nó biết về cuốn sổ nhỏ và giòng ghi địa chỉ. Khuyên giận mình ghê. Cái gì cũng không giữ kín được trong lòng. Khuyên đánh trống lấp:

- Thư từ gì, tầm bậy không à mày.

Con Phượng chép miệng:

- Không đánh vũ cầu, tao buồn quá.

- Vậy mày đi sớm chi vậy?

- Quen rồi mày. Ở nhà buồn thấy mồ.

Ừ, nó cũng như Khuyên, làm sao không đến trường sớm được. Mà phải chịu một trưa chủ nhật như trưa nay, chắc nó cũng khó chịu, bực dọc như Khuyên. Không biết nó có bị nhà bắt nằm chết dí như mình không? Đang nghĩ miên man thì chị Quyên trở mình day mặt qua phía Khuyên. Không kịp thấy chị còn thức hay ngủ, Khuyên nhắm tít mắt lại.

Lát sau, Khuyên hé mắt nhìn. Cô thấy chị Quyên đã có vẻ ngủ say. Ban đầu cô nằm yên, thận trọng nhìn chị, rồi cô chống tay thật nhẹ nhàng ngồi dậy. Làm như chưa yên tâm, cô còn ngồi ở đó một lúc coi động tĩnh trước khi thòng hai chân xuống đất.

Nền gạch mát như thạch, thấm vào chân Khuyên làm cô bé không muốn nhấc chân lên nữa. Nhưng rồi cô cũng bước tới bàn học, ngồi xuống ghế thật nhẹ. Khuyên đưa mắt nhìn chị Quyên lần nữa thấy chị ngủ say, Khuyên yên tâm. Khoái quá, giờ này mình được tự do rồi, tay chân mình thoải mái quá. Các đồ vật trên bàn hình như cũng sáng hơn như cùng vui với Khuyên. Khuyên cầm thật nhẹ trái vũ cầu lên, vuốt ve rồi đặt lại chỗ cũ. Khuyên cũng không quên mấy bông hoa giấy chính tự cô làm lấy. Và rồi, cô bé chợt nhớ tới cuốn truyện Những giọt mực mà chị Quyên đang cất giấu đâu đó. Cô muốn đọc lại giòng chữ đề tặng với giòng chữ: Chiếc guốc phiêu lưu. Làm bộ cho lâm ly hóa ra chớ phiêu lưu gì đâu. Họ mới gặp nhau đây nè. Khuyên bỗng nhìn qua bàn học chị Quyên. Cái ngăn kéo nhỏ khóa kỹ đó chắc chứa đựng nhiều sự bí mật lắm. Khuyên rón rén qua bàn chị.

Chùm chìa khóa ngon ơ trên bàn. Khuyên mừng rơn. Nhưng mở ngăn kéo làm sao cho chị Quyên đừng biết đây. Chỉ một tiếng động nhỏ là chị nhỏm dậy rồi mình sẽ trả lời làm sao với chị? Mình sẽ nói: Em đi tìm đồ của em. Ơ hay, tìm đồ của em sao lại mở chìa khóa ngăn kéo của chị. Khó quá. Nhưng sự tò mò đã tràn đầy, khó có gì ngăn nổi nữa. Khuyên bỗng thấy mình có lắm mưu mẹo quá. Ừ, thì mình lấy ra rồi mình móc sẵn chìa khóa vào, nghe rục rịch thì mình bấm khóa lại, chị chẳng biết kịp đâu. Khuyên thận trọng mở khóa. Nhẹ nhàng ghê, có động tịnh gì đâu. Kìa, cái con chuột chết dí trong bìa sách đã hiện ra đó. Mà mình coi làm gì để mất công, mình đã đọc, đã biết rồi mà. Khuyên vẫn cứ cầm lên giở ra đọc. Không có gì lạ hết, cô bỏ vào toan khóa ngăn lại.

Cô chợt ngần ngừ. Còn cuốn cạt nê nằm cạnh đó nữa. Coi thử xem. Khuyên mở lớn mắt. Chị Quyên viết nhật ký. Thảo nào tối nào cũng thấy chị thức khuya, đi ngủ sau Khuyên không à. Thì ra chị làm công việc này đây. Chiếc guốc phiêu lưu ơi, tha hồ chị nhắc tới chiếc guốc.

Nào có gì đâu. Chị ghi đủ thứ, cả chuyện đi chợ, mua thức ăn. Cả lời bà hàng chửi chị, vì chị trả giá rồi không mua. Chuyện chị giận bạn bè: Hai đứa giận nhau rồi, mình không thèm nhìn Thục, cái mặt nó kênh kênh ghét ghê. Đồ làm bộ. Mình đợi nó xin lỗi mình trước chớ mình thì đời nào. Nó tưởng mình sẽ xin lỗi nó, sẽ làm thân với nó. Còn lâu. Nó nhà giàu kệ nó, mình nghèo như mình có tư cách, có tự ái của mình.

Khuyên mỉm cười. Thì ra thế giới của chị Quyên đâu có khác gì thế giới của Khuyên. Cũng giận hờn nhau, cũng chê bai, nói xấu nhau. Mình với con Phượng cũng giận nhau cả chục lần. Vậy trước mặt mình chị Quyên cứ làm bộ ra vẻ lớn lắm chớ chị vẫn còn con nít không. Coi nào, chị viết gì mà chi chít đằng sau coi bộ ghê quá nè. Ngày 25-7. Nhận được lá thư của kẻ vô danh. Chán quá, mất thì giờ thấy mồ. Mình cười muốn chết luôn vì lối tỏ tình kìm sanh. Tôi yêu cô mất rồi, cô là ánh sáng, là mặt trăng, là nguồn sống... Tôi sẽ đau khổ, sẽ ra đi, sẽ bỏ luôn đất Sàigòn này, đi đến chân trời góc biển nếu không được em để mắt xanh tới. Thôi, bể bụng mất. Lạy ông, ông vô danh.

Ông này không phải chiếc guốc phiêu lưu. Lật nữa. Ly kỳ đấy chứ. Sao mình chẳng nhận được một lá thư như thư chị Quyên để mà cười nhỉ? A, đây nữa nè... Mình leo lên xe Lam là hắn cũng leo lên. Hình như hắn đợi sẵn ở đó chờ mình. Hôm nay hắn làm gan hỏi chuyện mình nữa chớ. Mình khỏi thèm trả lời đi. Đàn ông con trai coi bộ nhát gái thế không khá. Loại này về sau là loại sợ vợ mà rất hèn. Phải cho anh chàng một trận để anh chàng tởn mà chừa đi... Không thấy chị Quyên cho anh chàng dệt ái tình trên xe Lam này một trận như thế nào? Không có hay là tại chị quên ghi vô đây. Vui quá. Khuyên đọc tiếp. Biết mà, đến hồi gay cấn đây. Chiếc guốc phiêu lưu của chị đây rồi. Chán mớ đời, chả biết tên họ gì, cứ chàng, hết chàng rồi người ấy. Người ấy là ai? Tức cười quá. Chao ôi, dài thế này làm sao đọc hết. Chị mà dậy bất thình lình thì mình chết. Bỏ ngang đi. Biết vậy hồi nãy đừng đọc mấy chuyện làm nhảm của chị. Khuyên cuống quít lật qua rất nhanh. Chuyện làm nhảm yêu đương. Chàng và tôi. Ôi, ái tình là thuốc thánh, là nước tiên. Chị Quyên trở thành một con người dở điên dở tỉnh. Cái gì vậy nè. Khuyên đã lật đến gần trang chót, và không dừng được. Khuyên lật lui mấy tờ nữa.

... Anh thân mến,

Thật em điên đầu mất. Làm thế nào bây giờ. Em sẽ chết mất nếu tình trạng cứ căng thẳng như thế này. Anh đề nghị bạo quá, em không thể. Nhưng tôi cũng không thể thiếu chàng. Tôi yêu chàng cuồng điên mất rồi, đến ngu muội, đến thành một đứa ngốc. Đêm nay, khi nghĩ lại những lời chàng đề nghị, tôi run quá. Chàng có nói điều đó ra thật sao? Chàng có nói mà... Sao chàng ngang tàng thế. Sao chàng không thể bình thường như mọi người được. Một đám cưới? Ở thời buổi này, ở tình thế này. Chàng nói ra là chán đời, là bi quan... Không, để tôi suy nghĩ đã. Hãy cho em suy nghĩ đã. Em sợ quá... Mình đã hỏi con Thục. Con Thục lý tưởng quá. Ừ, tao có thể chết vì tình yêu. Nó thì lãng mạn, mơ mộng. Nó sống như trong tiểu thuyết. Còn mình? Mình mà như thế được à? Mày thử nghĩ lại đi. hắn như thế, hắn ngông cuồng, hắn ba gai như thế, ba má mày có thương nổi hắn không? Hắn làm gì đủ tiền để làm đám cưới... Thục khuyên mình làm những điều đó thật sao? Cái con đó sống như ngọn sóng, hung hăng... mình khác nó mà, mình biết vậy.

Chàng đề nghị mình điều ghê gớm quá. Nhưng một là mình có chàng, hai là mình mất chàng. Tự nhiên chàng làm một chiếc guốc phiêu lưu, nhưng mình, mình còn tệ hơn chiếc guốc nữa, mình chỉ là một chiếc guốc đã đứt quai. Trốn đi theo chàng không? Trốn đi theo chàng không? Trốn đi theo chàng không? Đi. Tình yêu ơi, ta đau khổ vì mi quá. Đi nhé. Đi nhé Hạ Quyên.

Khuyên đưa tay lên bịt miệng để trấn áp tiếng kêu lớn. Cái gì thế này. Chị Quyên, chị ấy sắp bỏ trốn theo chiếc guốc phiêu lưu của chị? Có thể tin được không? Có thể lắm chớ. Sao nhật ký đứt đoạn thế này. Khuyên lật nữa cách vài tờ trắng có một giòng chữ đề ngày thứ ba với hai chữ: Định mệnh. Ly kỳ chưa. Chị định ngày hôm đó trốn theo chiếc guốc đen thui của chị. Khuyên thở dài nhè nhẹ rồi bỏ cuốn sổ vào ngăn kéo khóa lại như cũ. Bên giường chị Quyên vẫn ngủ say như chết. Khuyên bỗng giật mình nghĩ thầm: Đúng rồi, tại đêm nào chị cũng thức khuya, hôm nay gượng không được nên ngủ vùi đấy mà. Tội nghiệp chị Quyên quá. Chắc chị đang đau khổ vì tình yêu lắm. Khuyên thương chị tới muốn khóc. Mà Khuyên khóc thật rồi, nước mắt đang chảy ràn rụa trên má cô. Chị đừng bỏ đi theo chiếc guốc. Một chiếc guốc mà mộng đi phiêu lưu là ngông cuồng quá. Mà chị Quyên ơi, chị đâu phải là chiếc guốc. Khuyên muốn mở cuốn sổ nhỏ của chị Quyên, viết vào bên cạnh trang nhật ký đó câu: Chị đâu phải là chiếc guốc này, chị là chiếc giày sang trọng. Chị là cô lọ lem, chỉ cần để rơi lại cho hoàng tử một chiếc giày. Nhưng làm sao cô dám viết vào đó như thế được. Tội nghiệp chị Quyên quá. Và cái anh chàng tự cho mình là chiếc guốc phiêu lưu bỗng trở nên kệch cỡm, dã man và đáng ghét vô cùng. Mình phải tìm cách ngăn cái vụ kinh khủng này mới được. Nhất định mình phải ngăn chị Quyên lại. Nhất định chị Quyên không thể là chiếc guốc ngu muội.

Nhưng chị Quyên đang nằm ngủ kia có cái gì ngộ quá. Khuyên cũng nao nức muốn được như chị Quyên, muốn lớn liền như thế. Khuyên nghĩ tới tình yêu trai gái, cái thứ mà lâu nay, hễ nghĩ tới là cô bé thấy tội lỗi. Nhưng giờ thì khác rồi, cái thứ đó có một cái gì bí mật, quyến rũ lắm. Nửa làm cô muốn bước tới, nửa làm cô sợ sệt muốn nó tới chậm hơn. Không, của Khuyên còn là những buổi trưa đầy nắng vàng bên ngoài cổng trường, những chuyện trò líu lo như chim, những tràng cười vỡ hồn vui sướng.

Tội nghiệp chị Quyên quá. Tự ví mình như một chiếc guốc. Khuyên gục đầu xuống bàn. Cụ sách ơi, cụ giúp cháu với. Nhưng đồ vật ở trong phòng Khuyên thật cù lần, chẳng chịu biết gì hết, chẳng chịu giúp Khuyên gì hết. Cái thế giới riêng của chúng hình như không thích sự rắc rối của loài người, cứ làm thinh lờ đi.

Chị không phải là chiếc guốc đâu chị ơi. Cô bé khổ sở kêu thầm một mình. Chuyện ghê gớm quá. Có chuyện ghê gớm như vậy sắp xẩy ra ở trong nhà này được à? Khuyên nhỏm dậy, mắt mở lớn. Không ai trả lời Khuyên hết, cả chị Quyên, chị vẫn còn mê mệt trong giấc ngủ.


NHÃ CA      

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 43, tuần lễ từ 23-3 đến 30-3-1972)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét