Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2022

VĨNH BIỆT PHỐ - Hoàng Ngọc Tuấn

 


Nếu chiếc đồng hồ tay của anh có ghi lịch ngày tháng, anh sẽ nhìn thấy con số : 23 tháng 8. Suốt đời anh sẽ không bao giờ quên nó được, vì từ ngày ấy cuộc đời anh đổi trắng thành đen trong phút chốc, như bàn tay lật úp mau lẹ của một người da đen.
 
Sài Gòn, không biết anh đến đấy từ bao giờ, vì những lý do nào, chỉ biết có một lúc nào đó, anh bị chôn kín êm ái trong thành phố này, giống như những đợt sóng trong đại dương. Những tòa nhà cao ngất vĩ đại, những xóm nhà lá lụp xụp bẩn thỉu bên dòng sông đen, ánh đèn màu trác táng của ban đêm, con đường vắng hun hút hai hàng cây xanh lá... Tất cả, tất cả đều tràn đầy bên cạnh anh làm thành một thế giới quen thuộc và thân thiết.

Bởi vì anh thất nghiệp, nên anh là người rảnh rang nhất thế giới, thật tuyệt vời khi không có việc gì phải làm cả, anh nghĩ thế. Buổi sáng, anh thức dậy muộn, mặt trời đã đỏ rực trên rừng người đang bận rộn với công ăn việc làm. Nhưng đối với anh, mặt trời ấm áp như một chiếc đồng hồ reo đánh thức anh dậy. Nơi anh cư ngụ, một ngôi nhà bỏ hoang nằm ngay lòng con phố nhộn nhàng. Anh rửa mặt như một con mèo tam thể, cơn mưa nhẹ đêm qua đã rơi một ít nước trong chiếc thùng đặt trước hiên nhà. Anh mặc áo quần vội vàng. Tỉnh táo, yêu đời. Cánh cửa phòng bật tung. Thành phố đột ngột hiện ra như cuốn phim màu đập mạnh vào mắt một người khán giả nãy giờ ngủ quên trong rạp hát. Những thằng bạn nào đó đang ngồi trong một tiệm cà phê vẫy tay chào anh. Thằng nhỏ mặt bám đầy bụi, đang lúi húi lau xe hơi nhe răng chào anh. Và cả những thằng bé đánh giày, cô gái bán thuốc lá ở đầu đường... anh đưa tay chào tất cả mọi người. Chào mừng hừng đông của buổi sáng mai, chào mừng một ngày mới, tờ lịch quên chưa xé sang một trang khác.

Anh vào một tiệm cà phê quen, ở chiếc bàn đặt ngoài cùng trên vỉa hè. Từ đó, tất cả đàn bà đẹp và xấu của thành phố diễn qua trước mặt anh như trong một cuộc thi hoa hậu. Gã bồi bàn trong quán đã quen mặt anh, chiếc khăn lau bàn nằm trên cánh tay gã, mái tóc chải tém mượt đen bóng như chiếc nơ thắt ở cổ áo. Gã chạy lại anh, cầm theo một tấm thực đơn to tổ bố mà một người nào đó, nếu muốn bỏ hết cả cuộc đời để ăn từ món số 1 đến món cuối cùng cũng không hết được. Anh biết gã chờ đợi anh kêu thức ăn điểm tâm : hủ tiếu bò kho, hột gà "ốp la", trứng tráng... Nhưng sáng nay, anh rất nhớ số tiền nằm trong túi anh, cho nên anh chỉ kêu vài tiếng khiêm nhường:

- Cho tôi một ly cà phê đen nhỏ.

Gã bồi xịu mặt xuống, gã bỏ anh rồi chạy lăng xăng quanh những bàn có khách sang, đang ngồm ngoàm những bữa điểm tâm vĩ đại. Lát sau, trên bàn anh có một vài điếu thuốc lẻ, tách cà phê bốc khói và một tờ nhật báo mới tinh. Như thế, sáng nay trời khá đẹp.

Ngay khi ấy, đàn chim sẻ nhỏ bé từ những lùm cây xanh bỗng rộn rịp bay sang mái ngói đỏ. Anh nhìn thấy nàng. Thiếu nữ mặc chiếc áo đầm xanh, hơi cũ, lâu ngày nàng cao dần lên nên chiếc áo ngắn lại, cho thấy một ít đầu gối của nàng. Nàng đưa tay giữ lấy mái tóc khỏi bay tung, chờ đợi, khi cột đèn đường bật sang màu đỏ làm xe hơi bỗng dưng thắng gấp, nàng vội vàng qua đường. Có lẽ nàng đi về nhà nếu không thấy anh, và anh vội đưa tay lên cao vẫy vẫy, kêu tên nàng thật lớn làm tất cả khách trong quán đều giật mình.

Thiếu nữ mỉm cười chào anh. Anh quen biết khá thân với nàng. Nàng là thư ký đánh máy cho một hãng tư ở gần đây. Một hôm vào tìm người bạn cùng làm trong sở ấy, hắn giới thiệu nàng với anh... Thiếu nữ đang cúi đầu trên chiếc máy đánh chữ, tiếng lóc cóc nghe đều đặn buồn ngủ. Người bạn chạy vào trong phòng vì tiếng chuông điện thoại reo. Bỏ lại một mình anh với nàng, anh dư thì giờ ngắm nàng một cách thong dong. Mái tóc ngắn, đen nhánh như những người đàn bà đẹp khác. Nước da nàng ngăm ngăm, như vỏ trái cây bồng quân, mắt sáng tinh nghịch vô cùng và nụ cười thật dễ thương, lại có một chiếc răng khểnh bé bỏng.

- Mời cô đi dùng điểm tâm một lát, ở cái quán gần đây có món hủ tiếu bò kho thật tuyệt.

- Cám ơn ông, tôi ăn sáng ở nhà rồi. Bây giờ hãy còn no.

- Thế thì uống một tách cà phê vậy, một thứ cà phê gọi là Robusta, ngon lắm.

- Cám ơn ông, tôi không biết uống cà phê.

- Thế mời cô đi dùng cơm trưa. Ở gần đây, có cái quán nhỏ với món canh chua cá lóc ngon nhất thế giới.

- Cám ơn ông. Tôi phải về nhà ăn cơm, mẹ tôi đợi.

- Lâu lâu cho mẹ cô đợi một lần có sao.

Nàng chợt ngửng đầu lên, đôi lông mày nhíu lại vì câu nói bất lịch sự của anh. Anh lúng túng xin lỗi.

- Chiều nay mời cô đi xem phim Những ngày chủ nhật ở phố Avray... Một cuốn phim tuyệt vời, cô bé ấy cũng có đôi mắt như cô.

- Cám ơn ông. Chiều nay tôi bận làm việc, cuốn phim ấy tôi đã xem lâu rồi, trong đó... hình như có một người đàn ông hơi khật khùng... như ông, phải không?

Anh giận dỗi mở tung cánh cửa phòng ra về, rồi lại mở cửa thò đầu nhìn nàng một lần cuối cùng. Nàng bỗng bật cười, như tiếng chuông nhà thờ rộn rã.

Rồi lần lần anh cũng quen thân với nàng, nhờ người bạn làm trung gian trong sở. Thỉnh thoảng, nếu gặp anh ngồi ở tiệm cà phê buổi sáng, nàng ghé lại uống một ly gì đó với anh trước khi vào sở làm. Cũng như sáng nay, nhưng bây giờ đã gần trưa, có lẽ nàng vừa xong việc, sắp sửa về nhà.

Nàng ngồi vào ghế bên cạnh anh một cách tự nhiên. Anh hỏi thăm nàng vài câu thường lệ. Trông khuôn mặt nàng hơi mệt nhọc và xanh xao một chút, có lẽ tại vì suốt ngày ngồi trong căn phòng ngột ngạt hơi người và cả một đống giấy tờ. Anh đưa tay kêu người bồi, anh không cần hỏi nàng dùng gì vì anh đã biết thói quen của nàng.

- Cho một ly sữa tươi và... một hộp tăm.

Nàng bật cười, đưa những ngón tay của nàng bấu mạnh vào cánh tay anh.

- Lúc nào anh cũng đùa được. Sáng nay không có việc gì làm sao, anh ngồi uống cà phê từ đêm qua đến giờ à.

- Từ cả năm nay, ngồi lì quán nước là công việc tuyệt vời nhất của một tên thất nghiệp.

Lát sau, anh nhìn nàng nhấm nháp từng chút sữa tươi như một con thỏ con. Khi nàng đã chán uống sữa, nàng không biết làm gì, nàng buồn buồn bẻ gãy vụn những cây tăm, rồi vẽ trên đốm nước thành những hình thù đầy tràn trên bàn. Nàng đã bẻ gãy hết tất cả những cây tăm trong hộp. Chưa hết đâu, nàng bật cháy từng que diêm để anh nhìn ngọn lửa đỏ rực trong một lát rồi tắt ngúm. Nàng cứ ngồi quẹt diêm rồi thổi tắt hoài. Một hộp diêm nhỏ bây giờ giá lên đến mười đồng, nàng làm anh sốt ruột muốn chết. Anh phải phá tan không khí lặng thinh.

- Sau hộp diêm là đến cái gì nữa, anh phải cởi áo ra cho em đốt nhé.

- Em chưa đến nỗi điên thế đâu.

Anh định châm điếu thuốc nhưng một thằng bé bán báo đi ngang qua làm anh giật mình nhớ lại. Anh lục lại tờ báo lá cải của anh có đăng kết quả xổ số kiến thiết. Một tuần lễ, ngày bận rộn duy nhất của anh là ngày thứ ba, buổi sáng mua một tấm vé số và buổi chiều dò kết quả.

Anh say mê nói với nàng:

- Em chờ anh một lát, anh đưa em lên Đà Lạt chơi trên một chiếc Fiat trắng tinh.

- Anh cứ làm trò phù thủy gì đi, em chờ.

Anh nóng nảy lật tìm trang tư tờ báo. Nàng ngồi im lặng hơi mỉm cười. Một lát sau, nàng cũng hồi hộp ghé đầu qua vai anh để theo dõi. Một tấm vé đã trật lất, anh xé tan, còn một tấm vé cuối cùng.

Anh thoáng nhìn nàng. Thiếu nữ tuổi đôi mươi ấy mỗi ngày cứ đến 12 giờ trưa nóng bức, nàng chen lấn trên xe buýt để về nhà. Căn nhà nhỏ hẹp của nàng ở một vùng ngoại ô thành phố xa tít. Nàng sẽ vội vã ăn cơm qua loa với bà mẹ, rồi khi mọi người đang ngủ trưa, nàng sẽ mệt nhọc ra đón một chiếc xe buýt khác trở lại thành phố. Ngày nào cũng như thế, căn phòng kín mít của sở làm, những tên thư ký trẻ tuổi mắt liếc ngang liếc dọc, lão chủ mập phì với chiếc cà vạt đỏ to tướng trên cổ áo, mặt làm ra vẻ nghiêm trọng nhăn nhó như một quả dừa khô, khi thì nở dãn ra căng phồng như trái banh vào lúc cần tán tỉnh o bế.

Ở tuổi nàng, đôi mắt còn trong của nàng, anh muốn nhìn thấy nàng ngồi trong lớp học, môi cắn bút làm một bài Luận Văn hóc hiểm. Nhưng nàng đã phải lìa bỏ hình ảnh đẹp ấy. Nàng bị cuốn hút trong thành thị, mệt nhọc bơ phờ vì số lương nhỏ nhoi giúp đỡ cho gia đình mỗi tháng.

- Chờ anh một lát. Anh sẽ trúng 4 triệu. Anh sẽ mua cho em một ngôi nhá quét vôi gạch hồng ở Đà Lạt, trong nhà có lò sưởi và ống khói mỗi chiều bốc lên vài hơi ấm áp. Ngoài hiên nhà, sẽ có khu vườn rộng bao quanh. Em sẽ là cô chủ của một quán cà phê, khách ngồi uống rải rác dưới mái hiên, bên cạnh những khóm hoa hồng đủ màu rực rỡ.

Nàng cảm động, giọng của nàng ẩm ướt:

- Thế anh không có gì sao?

- Có chứ. Anh sẽ lấy độ 2 triệu, anh chạy một cái giấy chứng nhận bất lực vĩnh viễn, khỏi đi lính suốt đời. Rồi anh tà tà đi rong chơi quanh năm suốt tháng. Lúc nào anh hết tiền, anh sẽ đến thăm em, em nhớ pha cho anh một tách cà phê ngon nhất để đãi anh. Nếu em chưa hà tiện, em nhớ khui một chai rượu vang và xé phay một con gà mái tơ cho anh nhậu, em nhé.

Nàng sung sướng gật đầu. Giấc mơ quá đẹp đối với anh và nàng, và anh tin tưởng sắt đá may mắn sẽ đến với mình chắc chắn trong vài giây nữa. Anh nôn nao nhìn những con số trên báo. Những con số của hạnh phúc, dần dần anh bỗng thấy chúng xa lạ, chẳng dính dấp gì, chẳng có vẻ gì giống như những con số trên tấm vé số của anh cả.

Cuối cùng anh biết mình thất bại như thường lệ. Có lẽ không có may mắn nào đến cho kẻ ôm gốc cây đợi trái táo rơi. Anh ném mẹ cả tờ báo lẫn tấm vé số. Anh buồn quá đỗi, thế giới như địa ngục đối với kẻ thất vọng. Nàng cũng buồn, nàng đeo cặp kính nâu lên mắt để anh khỏi nhìn thấy ý nghĩ của nàng, một cánh chim hải âu trắng cao vời của mộng tưởng.

- Thôi mình đi, anh. Em còn phải mua cho ba vài trăm grammes cà phê rồi về nhà.

Anh gọi bồi tính tiền rồi cả hai đi khỏi quán. Anh không quên lượm theo tờ báo mới để đọc tin tức qua loa cho đỡ buồn. Cũng như thường ngày : Tin tức chiến sự, hiếp dâm, trộm cắp, vật giá leo thang, kêu gọi hòa bình, thay đổi nội các, tăng giờ giới nghiêm, biểu tình xuống đường, ẩu đả trong quốc hội, chạm súng ngoài chiến trường... lụt lội đói rét, tham nhũng hối lộ... vân vân ... Những thứ ấy làm anh chán ớn người, như muốn nôn mửa ra hết một bụng rượu bia và thịt mỡ.

Anh lật sang trang trang tư để xem những cột chia mừng đám cưới, chia buồn với người chết, người tử trận, bán giá rẻ máy bơm Dove và Soutien Automatique bơm ngực, khánh thành ngân hàng, đại nhạc hội Sexy - Show ... vân vân ...

Anh sẽ thích thú ghê lắm nếu bất ngờ đọc thấy tên anh trang trọng trong một khung cáo phó viền đen:

Đau đớn báo tin ;

Ông Nguyễn - Văn - X

Nghề nghiệp : thỉnh thoảng là sinh viên.

Đã từ trần tại Sài Gòn ngày ... vì bệnh tê liệt ở quán cà phê. Hưởng thọ 23 tuổi. (Tính theo trong căn cước thì trẻ hơn một chút).

Nhưng dĩ nhiên là không thấy tên anh. Anh vẫn còn yêu đời chán vì còn có nàng. Nụ cười ái ngại ấy, đủ làm cuộc đời tươi đẹp vô cùng.

Anh đứng chờ nàng trước một tiệm bán cà phê J. Martin. Phố đã trưa, xe cộ chen lấn nhau ồn ào trên con đường đầy bụi khói. Bất ngờ anh gặp Hải trong đám người hối hả ấy. Trước đây hắn là bạn học anh, bạn tốt, dễ tính và thực tế nên lúc nào cũng có khá tiền trong những vụ làm ăn gì đó. Chiếc xe Vespa của hắn thắng gấp lại, miệng cười vui vẻ.

- Lâu lắm sao không gặp mày. Sao? Học hành, làm ăn bây giờ ra sao?

Hắn cười, ra dáng bằng lòng:

- Cũng khá. Vẫn đỗ đều đều để được hoãn dịch, tiền bạc cũng lai rai, tao đang lo chạy mua hàng cho ông già. Còn mày?

- Vẫn tà tà.

- Tà tà là nhất rồi, nhưng có kẹt tiền không?

- Thỉnh thoảng... đôi khi... nhiều khi... thường trực.

- Bây giờ?

- Kẹt.

Hắn cười dễ dãi, hắn dúi vào túi áo anh mấy trăm bạc. Anh chưa kịp nói gì, đèn đường đã bật sang màu xanh. Hắn chỉ kịp la lên một tiếng đại khái là tạm biệt, rồi phóng xe chạy nhanh.

Anh quay đầu nhìn vào trong tiệm. Nàng đang đứng chờ người bán hàng xay những bột cà phê màu nâu thoảng ra mùi thơm ngát, nàng bắt gặp cái nhìn của anh và nàng mỉm cười. Anh bỗng bỏ chạy dọc theo những hiệu bán sách báo, rồi rẽ vào hàng bán hoa ở đường Nguyễn Huệ. Hoa ở đây được chở từ Đà Lạt về nên giá bán khá đắt. Anh chọn mua vài bông hoa hồng chưa nở nhiều lắm, hai trắng và một hồng. Anh trở lại khi nàng vừa ôm gói cà phê ra khỏi tiệm, nàng đang dáo dác nhìn quanh để tìm anh. Anh gọi tên nàng, nàng nhìn những bông hoa một cách tự nhiên. Anh đưa tặng nàng bó hoa hồng dễ yêu còn ướt vài giọt nước. Môi nàng cắn vào nhau, đôi mắt nàng có lẽ đang âu yếm nhìn anh, nàng lí nhí nói:

- Anh là người đầu tiên mua hoa cho em.

Anh hãnh diện trả lời:

- Có lẽ anh là người thông minh nhất.

Trên vỉa hè, anh đứng lặng người sát bên nàng, nhìn những ngón tay nàng mơn man trên cánh hoa mỏng, vì nàng khéo tay nên chẳng có cây gai nào làm da nàng nhỏ máu. Người nàng thơm ngát như vừa ngủ dậy trên một đám trái cây cà phê rang chín, gối là những bông hoa hồng. Anh quàng vai dìu nàng sang đường, anh nói nhỏ trong âm thanh hỗn độn của đường phố:

- Môi em thơm mùi cà phê. Anh lại là cái thằng rất thích uống cà phê.

Nàng đỏ mặt, hai ngón tay mềm của nàng véo vào tay anh đau điếng người. Nàng hay làm thế mỗi khi nàng mắc cỡ vì anh đùa nghịch gì đó hơi quá đáng. Nhưng lần này anh biết không đi quá lố, anh đang đi trên con đường cỏ êm riêng tư của anh. Anh cứ nhìn mãi nàng để chờ đợi một nụ cười, và nàng cười cho anh thấy, nhưng anh chưa hài lòng. Anh gỡ cặp kính nâu khỏi mắt nàng để nhìn thấy thấu suốt, cho tận cùng khung trời yêu thương trong đôi mắt ấy. Không phải chỉ cười ở đôi môi, mà nỗi tươi thắm toàn vẹn còn nằm trên mái tóc bay lòa xòa, những sợi tóc mai, làn da đượm chút ửng hồng và đôi mắt chân thật không che giấu. Thân hình nàng sát bên mình anh, anh bỗng dưng nghe tiếng nói của mình, say sưa như một người tỉnh táo sau khi say rượu:

- Em có muốn thấy ở trang tư của tờ nhật báo, tên tụi mình nằm cạnh nhau, trong cái khung nhỏ tựa đề là Chia Mừng Lễ Thành Hôn... ở dưới là lời cầu chúc của bạn bè.

Cả anh và nàng tự dưng đứng lại trên đường, dưới bóng mát của một tòa nhà cao ngất. Thành phố vẫn không im lặng cho hai người. Tiếng còi xe, tiếng tu huýt của cảnh sát ré lên, tiệm bán dĩa hát cũ trên vỉa hè đang phát thanh rên siết một bài Tân Cổ Giao Duyên, xe phóng thanh trước chợ gân cổ quảng cáo quý vị hãy dùng kem Hynos mỗi ngày hai lần...

Đôi mắt nàng hình như ứa lệ, không biết vì khói xe hay vì trái tim đang đập những nhịp bồi hồi, thành phố vẫn la hét inh ỏi. Cái thành phố gà chết này, rộng lớn thế này mà không còn chỗ nào để đặt một dĩa nhạc tình ái trình tấu bằng đàn vĩ cầm.

Đáng lẽ bây giờ phải có mặt trời hồng hào trên tháp chuông nhà thờ, tà áo trắng như tuyết cho nàng, tiếng thánh nhạc, tiếng chuông đổ rộn ràng, những phím dương cầm ngân vang thánh thót, bầu trời bay đầy bông hoa rực rỡ... Anh sẽ âu yếm nắm tay nàng, đứng chờ đợi trước một ông Cố Đạo bệ vệ. Ông Cố Đạo sẽ trịnh trọng đọc rì rầm những câu kinh bí mật, rồi sẽ nghiêm trang hỏi cái câu vô duyên dư thừa nhất đời:

- Ông X, ông có bằng lòng lấy cô Y làm vợ không...

Anh sẽ trả lời cộc lốc:

- Bằng lòng là cái chắc.

Rồi ông Cố Đạo sẽ quay mặt đi để cho chúng ta hôn nhau. Nụ hôn của một đời gắn bó và thương yêu tuyệt vời. Đáng lẽ phải có những thứ ấy liền bây giờ bên cạnh cho nàng và anh. Nhưng không, còi ban trưa hụ vang, nắng đổ lửa, nàng phải trở về để ăn cơm vội vã, và chiếu sẽ tiếp tục chết ngất đi trong công việc thường lệ của nàng.

Anh đành đưa nàng đến bến xe buýt, khuôn mặt nàng hiện ra trong khung cửa xe, hướng về đôi mắt anh.

- Lúc nãy em có nghe anh nói gì không.

- Có. Em sẽ nghĩ đến anh hoài.

- Cám ơn em. Có lẽ em là người đàn bà duy nhất có lòng nghĩ đến anh, ngoại trừ những bà chủ nợ.

Nàng cắn môi để khỏi bật cười, nàng vói tay để véo vào tay anh cho bỏ ghét như thường lệ. Nhưng vì đang ngồi trên xe nên nàng đưa tay không tới, nàng bậm môi lắc đầu phụng phịu giận hờn. Anh đành phải xăng tay áo đưa cánh tay trần lên cho nàng. Những móng tay bấu nhè nhẹ trên da thịt, hơi đau nhưng làm sung sướng muốn chết.

Anh đứng lại một mình ở bến xe, lòng rộn rã, ngứa chân đá văng tung một cái lon sữa bò.

*

(Ta quyết định lột xác hoàn toàn, thay đổi hẳn cuộc đời ta. Ta sẽ chấm dứt những ngày tháng vất vưởng lông bông, vô tích sự, đáng xấu hổ này. Ta sẽ thôi không ngồi dằng dai suốt ngày từ quán cà phê này sang quán khác. Quán cà phê, những cuộc tán gẫu với bạn bè, với cuộn băng nhạc dịu dàng những bài hát tình ái của Trịnh Công Sơn, Phạm Duy, Cung Tiến nghe cũng hay thật đấy, như muốn dìm ta chết cóng trên ghế, làm tệ liệt ta trong cái thế giới âm thanh quyến rũ của nó. Nhưng ta cóc muốn chết uổng đời như thế. Ta muốn sống, muốn nhảy nhót tưng bừng trong lòng cuộc đời như một con sóc rừng xanh.

Ta sẽ chấm dứt luôn cái kiếp làm người thất nghiệp. Ta phải chọn lựa giữa Khổng Tử, Heidegger và một công việc có số lương kha khá hàng tháng. Ta bỏ chơi, ta bỏ học. Ta vác cái đơn xin việc làm lê gót đến hàng trăm sở làm trong thành phố này để đào ra một chỗ làm, sẵn sàng nhào vào bất cứ thứ nghề ngỗng nào có thể kiếm ra tiền.

Bạn bè chắc sẽ cười chê ta, nhưng ta cóc cần. Ta cóc làm một người chịu chơi, một kẻ tà tà nữa. Ta sẽ là một anh công chức hay tư chức chân chỉ hạt bột, sớm vác ô đi tối vác  về. Ban đêm đi kèm cho trẻ con, ngày chủ nhật nếu cần, mượn xe gắn máy đi chở khách. Ta sẽ chịu đựng mọi nhọc nhằn như con lạc đà tải hàng qua sa mạc. Ta sẽ dành dụm từng đồng bạc, gởi vào Trương Mục Tiết Kiệm. Rồi ngày nào đó, một số vốn nhỏ đủ đưa ta và nàng ra khỏi thành phố này, đến bất cứ một miền đất khô cằn xa vắng nào. Nàng nuôi gà vịt trong sân, ta ra đồng cày ruộng, lên núi săn thịt rừng. Vĩnh biệt thành phố, vĩnh biệt giấc mộng làm thiên tài nhịn đói, ta với nàng chỉ là đôi tình nhân rất tầm thường, rất thua sút mọi người về chuyện vật chất. Nhưng trái tim, tình yêu của chúng ta vĩ đại hơn vũ trụ).

Nhưng nếu tất cả ước mơ của anh đều thành tựu thì cuộc đời đã là thiên đàng. Và vì cuộc đời không phải là thiên đàng cho nên một buổi chiều thứ bảy (anh nhớ rõ : ngày 23 tháng 8), anh cặm cụi cuốc bộ đến sở làm (Anh đã kiếm được một chân Thầy cò sửa morasse tối tăm mặt mày trong nhà in).

Chiều thứ bảy. Thiên hạ từ khắp nơi, ăn diện bảnh bao, dắt díu vợ chồng con cái lũ lượt kéo về trung tâm thành phố để dạo chơi mua sắm. Cảnh sát thật tội nghiệp, họ đứng từng hàng dài ở chân cầu để khám xét những người khả nghi. Tiếng cói tu huýt ré lên lanh lảnh, anh tiếp tục bước nhanh, tiếng còi rú lên nghe ghê rợn hơn làm anh giật mình quay lại, nhưng người cảnh sát giận dữ chỉ tay vào anh và một người hồng hộc chạy đến anh, tay đặt trên báng súng.

- Giấy tờ đâu? Đưa xem.

Anh lạnh người. Có những chuyện ghê gớm anh cố quên đi nhưng chúng không buông tha anh được.

- Có cái này thôi sao? Giấy Hợp Lệ Quân Dịch của anh đâu?

- Thưa ông... tôi không thể có.

Người cảnh sát trẻ tuổi, mặt búng ra sữa, gật gù có vẻ khoái trá, tay vỗ vỗ mấy cái vào cán súng "ru lô".

- Hà hà... Trốn quân dịch mà chiều thứ bảy cũng đi dạo phố hả, chịu chơi dữ. Thôi đứng đây cha nội, lát nữa tụi tui lo cho cha nội đi lính "mút mùa" luôn!

Viên cảnh sát bỏ giấy tờ anh vào túi, mặt khoái chí đưa tay ngoắc ngoắc những đồng nghiệp của mình. Đường phố bỗng nổi lên tiếng động ồn ào, nghe thật nhộn nhịp tưng bừng như ngày hội. Xe hơi nối đuôi nhau chạy phăng phăng. Da trời chiều nay không hề báo hiệu gì về cơn mưa, xanh ngắt như tà áo xanh của những thiếu nữ thướt tha trên đường. Hai hàng cây cao tàn lá xanh dịu dàng. Buổi chiều, thành phố, hàng cây, những tà áo dài, tất cả đều xanh thắm một màu tươi đẹp.

Anh chợt thấy tuổi trẻ mình tái xanh như một con chim họa mi chết nô lệ trong lồng.
 

(1970)      

(Trích từ tập truyện ngắn Lời Cầu Hôn, nhà xuất bản Trẻ 1989)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét