Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2020

BIỂN NHỎ - Duy Nguyên

 

Biển có đôi mắt rất đẹp. Như những vì sao anh thấy, hằng đêm, nhấp nháy. Mắt tròn đen như hai hạt nhãn. Hai hạt nhãn ấy liếng thoắng đong đưa tươi cười. Một lần Biển hờn, hai hạt nhãn nằm yên dưới lớp mi cong. Và anh thấy Biển có đôi mi cong chơm chớp cũng dễ thương nữa.

Nhà Biển có cây mận sai trái! Anh lại rất thích ăn mận. Trưa nhìn sang, ôi chao những trái mận ửng đỏ như màu da Biển, chắc là ngọt lịm. Nó treo lủng lẳng giữa đám lá xanh ngọt mắt. Anh xin, Biển đứng vói tay, nhón chân hái nhưng không tới. Mắt Biển ngước cao, môi hồng nhỏ nhắn chúm lại. Tóc Biển dài thả lỏng như dòng nước chảy. Anh phải leo rào nhảy qua trước đôi mắt ngạc nhiên và cái lưỡi le ra của Biển. Mấy con kiến vàng tấn công anh quá, nhưng phải cắn răng để hái những chùm mận đẹp nhất. Anh và Biển ngồi ăn mận với muối ớt. Biển nhăn mặt, ớt anh đâm cay quá. Anh nói cay thì khóc sẽ hết. Biển hỏi thật không? Anh bảo thật chứ, cứ khóc thì biết. Vậy mà Biển ngoan ngoãn tin, ngây thơ thật.

Mà Biển ngây thơ thật tình. Anh hay bịa nhiều chuyện cho vui, Biển mở mắt ngơ ngác say mê theo dõi. Và tin là có thật. Anh nói Biển khờ quá học lớp tám rồi chớ bộ. Đi học bị bạn bắt nạt cho mà xem. Biển nhăn mặt, cô bé hay nhăn mặt (Mà nhăn mặt trông đẹp như Tây Thi vậy đó) mỗi khi không bằng lòng điều chi. Biển nói Biển như vầy mà bảo là khờ à, không tin anh hỏi cô giáo xem. Anh phải chịu thua: vì lối phản đối rất dễ thương của Biển. Ừ, thì Biển ngây thơ như cô bé quàng khăn đỏ vậy. Biển nói: Còn anh ngây thơ như con sói giả bộ làm bà ngoại, đó! Anh nghĩ, khi đã lớn, đời mình đã lăn lóc nhiều nơi, chắc không còn ai trong sáng như Biển đâu. Đời đã mang tặng những chiếc mặt nạ, ta giả hình với cái mặt nạ đó mà thôi, anh không nói điều này với Biển đâu.

Tháng này nghỉ hè. Biển được ở nhà. Thích ghê, được ngủ dậy trễ nè, được ăn trái cây đã, được đi chơi dưới bãi nè. Chà, cô bé ham ăn và ham chơi dữ. Anh mà làm thầy giáo thì cô bé chết với anh. Biển bĩu môi, anh tham ăn còn hơn Biển mà làm bộ, nãy giờ ăn hết mấy trái mận rồi. Anh cười. Nhà dì anh và nhà Biển cách nhau bằng một hàng rào dâm bụt. Trên đó tơ hồng mắc đầy cả. Hàng rào anh đứng tới ngực, anh hay nhảy băng qua mỗi khi muốn gặp Biển mỗi buổi trưa vắng nhà. Trước nhà Biển có tấm biển chó dữ nhe răng đe dọa. Con chó ngăn anh đường hoàng vào, cũng như đời sống có nhiều thú dữ hăm he. Nhưng nhờ đó anh được dịp phóng qua hàng rào tơ hồng đó, như thuở nhỏ.

Biển có mấy xâu vỏ ốc rất đẹp của cô bé làm lấy, đeo trước ngực. Biển hỏi anh thích ốc không? Thích, anh thích ăn ốc lắm. Biển nguýt, anh tham ăn thí mồ mà làm bộ. Anh chỉ cười, thích thú mà cười trước những cử chỉ ấy. Biển không ngớt hít hà trông ngộ nghĩnh như mấy con thỏ trắng chạy loăng quăng trong vườn. Anh ưa loài thỏ trắng, mắt đỏ trong như ngọc. Nhất là khi thỏ gặm thức ăn, dễ thương tệ. Nhưng chắc chắn là thua Biển khi ăn mận.

Lát sau, Biển hỏi anh thích nghe tiếng sóng vỗ vào đá dưới kia không? Anh thích nghe tiếng Biển hát thôi. Biển mà cũng biết hát à. Ừ, Biển hay hát bài gì có câu "Ngày mai em đi, biển nhớ tên anh gọi về" đấy. Biển đỏ mặt, anh ngạo hoài không nói chuyện với anh à! Anh cười, chứ không phải vậy à. Biển kia cũng biết hát chứ. Hát cho vỏ ốc, cho ghềnh đá nghe đấy. Hát cho cả Biển này với anh nghe bây giờ đó. Nhưng anh thích nghe Biển này hát, biển kia hát buồn ngủ thấy mồ. Biển lắc lắc mớ tóc đen, tóc che cả mặt mũi xoay xoay trông hay là. Biển bảo anh nói gì nhức đầu quá. Nhức đầu à, đi tắm hết ngay. Biển tròn mắt, tắm hết thật à? Trời ơi, Biển ngu ngơ quá. Vô tư quá làm anh chỉ muốn cốc cho mấy cái.

Anh đề nghị đặt cái tên cho Biển để khỏi lộn với biển thật dưới kia. Thế là Biển lại xịa qua chuyện khác, anh biết không mẹ nói sanh Biển ở vùng biển nên mới đặt tên này. Anh bật cười. Vậy Biển nói ba mẹ dọn nhà đi, để mai mốt Biển có em tên Núi, tên Suối, tên Đồi. Biển cười. Hàm răng trắng nhỏ nhỏ như răng thỏ. Anh nói, đặt cho Biển cái tên: Biển Nhỏ nhé. Biển chớp chớp mắt, biển sao lại nhỏ được anh. Có chứ, đại dương mới lớn, biển phải nhỏ hơn. Như biển trước mặt nè, đâu có lớn. Biển le lưỡi, thế mà anh bảo không lớn, nhìn chẳng thấy gì hết. Biển lại hỏi, anh có đi đến bờ bên kia chưa? Anh vờ gật đầu. Biển chưa đi bao giờ sao? Chưa. Khi lớn Biển Nhỏ sẽ đi. Biển lại nói, khi lớn sao anh còn gọi Biển Nhỏ! Anh hỏi. Chẳng lẽ gọi là Biển Lớn sao, nghe kỳ cục quá! Biển cãi lại, nhưng mà Biển cũng phải lớn chứ anh. Anh gật đầu. Ừ thì lớn. Nhưng lúc đó anh không gọi Biển Nhỏ - Biển Lớn gì cả, mà gọi là Biển nhớ. Biển ngạc nhiên, hỏi sao kỳ vậy anh? Anh cười buồn. Thì tại vậy đó. Biển gạn hỏi, nằng nặc đòi anh trả lời cái tên kỳ khôi đó. Anh khất, để mai mốt đã, Biển Nhỏ.

Biển Nhỏ hỏi, anh có yêu nhạc không? Anh trả lời, có chứ, anh yêu nhạc như yêu biển đó (Anh muốn viết hoa chữ B quá đi). Biển hỏi, tại sao vậy. Anh nói, tại vì nhạc làm quên đi những nỗi buồn, quên đi thực tế để lắng hồn trong cõi thiên đàng mơ ước. Biển cũng vậy, biển trong sáng như trời xanh, biển ru ta tươi mát êm ái làm yêu đời hơn. Anh yêu cả nhạc và biển (luôn cả Biển nhỏ chứ, anh nghĩ thầm). Biển hỏi anh thích nhạc gì. Thích tất cả những bản nhạc êm dịu, nhạc classique. Anh thích bài Biển nhớ lắm. Còn Biển nhỏ, thích bài nào? Biển đáp nhẹ, Biển thích hết bài nào Biển biết.

Anh sẽ đặt nhạc. Bài hát sẽ êm ái, dịu dàng, trong sáng... vân vân và vân vân. Biển cười tươi. Anh biết đặt nhạc à, bài gì vậy? Bài hát tên là "Biển nhỏ".

Một hôm, anh và Biển ra bãi. Nơi đây gần nhà, bãi với nhiều hòn đá to. Nơi đây không có ai tắm cả. Có lẽ vì bãi hẹp ngắn ngủn, đá lờm chởm. Biển thích những nơi êm như đây, cô bé hay ngồi trên đá đọc sách, thò chân để sóng đổ vào ướt chân. Anh nói, Biển nhỏ mơ mộng ghê đi. Chắc Biển làm thơ hay lắm nhỉ. Biển lắc đầu, anh ngạo Biển hoài.

Biển xuống bãi trước, cô bé leo vách đá thoăn thoắt như sóc. Quăng đôi dép trên đá, Biển đi chân trần từ từ xuống nước. Chân Biển trắng hồng nhỏ nhắn làm anh liên tưởng đến cô tiên nhỏ nhắn. Biển đi dần xuống nước, vén quần lên đến khi nước lên đầu gối. Sóng đánh vào, Biển nhảy nhảy tránh sóng. Nhanh nhẹn như khi nhảy lò cò, cười to lúc tránh được một đợt sóng to. Anh ngồi trên đá, hút thuốc nhìn. Buổi chiều đang xuống, nắng rực rỡ trên mặt nước xanh. Từng đợt nắng trên biển, trông như những mảnh màu nhảy múa. Anh xuống ngồi dưới một hòn đá thấp, nhìn thấy màu vàng chói lọi một đường. Biển nhảy, chân tung tăng giữa sóng vàng. Tóc Biển bay dạt ra sau, cũng lóng lánh vàng.

Mệt, Biển lại đi xung quanh các hòn đá bắt dã tràng. Chân trần Biển đi giữa vùng cát vàng để lại trên cát các dấu chân nhỏ. Sóng lại tràn lên cuốn mất, bãi cát phẳng như cũ. Anh nói, Biển nhỏ trông nhỏ nhắn như thiên thần vậy. Biển cũng không vừa, anh ngồi như mấy ông tiên đánh cờ vậy đó! Anh cãi, anh vầy mà Biển nói già tóc bạc à? Biển chu môi. Ai biểu anh nói Biển còn nhỏ hoài, Biển lớn rồi chứ bộ. Tôi cười. Thì Biển lớn hơn cây tăm tí xíu. Biển nghe tôi ví von lạ quá, cười. Cười nghe vui như tiếng sóng trong một ngày nắng ấm.

Anh và Biển đi lang thang. Trèo qua các hòn đá, các đợt sóng. Biển nhỏ nói chư con chim. Anh nói. Biển ngước nhìn hỏi lại. Chim gì? Chim sâu. Biển lại rùn vai, anh nhìn mái tóc Biển bay bay, à, Biển làm trông ngộ nghĩnh lạ. Eo ơi, Biển sợ sâu lắm. Anh nói, không phải, chim sâu hay đến ăn trứng cá đó, đẹp lắm. Biển gật đầu. Mấy con chim kêu um sùm bên nhà anh chứ gì? Rồi liền nói, Biển không thích làm chim đâu, làm người kia. Anh cười nhỏ, làm Biển nhỏ phải không? Chợt Biển hỏi, làm anh ngỡ ngàng. Anh tên gì. Ối dào, quen nhau lâu rồi mà Biển vẫn chưa biết tên, dễ cũng gần tháng rồi chứ ít gì. Anh nói với Biển. Gọi anh là Mây đi. Biển cười khúc khích. Sao vậy? Anh đáp. Vì mây bay hoài, như anh vậy đó. Biển nói. Vậy kêu Mây bay hay hơn anh nhỉ. Ừ, Mây bay trên Biển nhỏ.

Biển để ý tìm nhặt những vỏ ốc nhỏ đủ màu bỏ đầy bọc. Ít ra, cô bé có đến chục vòng vỏ ốc. Bỗng Biển thấy mấy vỏ ốc to, sóng đánh dạt vào dưới góc hòn đá. Biển mừng rỡ thò tay lôi đống vỏ ốc ra. Anh nhìn vẻ mặt của Biển mà bắt vui lây. Đó là những con ốc to, có con to hơn bàn tay, hình thù kỳ quặc, bẻ cong như bàn tay với các kẽ hở nhỏ. Anh nói, vỏ ốc đẹp quá. Chắc tận dưới lòng biển xa phiêu bạt nào, Biển may lắm đấy nhé! Biển cười sung sướng, hỏi. Anh lấy không, cái này để gạt tàn thuốc được đấy. Anh đón vỏ ốc từ tay Biển. Còn Biển định làm gì với mấy vỏ ốc to, định xỏ xâu đeo à? Biển lắc đầu thực dễ thương. Đâu có, Biển để cắm hoa với lại để trên bàn cho đẹp. Anh nhớ bức tranh phòng của nàng có những vỏ ốc chênh vênh trên mặt bàn, gió thổi bức màn lung lay, từ biển cả.

Anh đọc cho Biển nhỏ đoạn thơ của Nguyễn Xuân Hoàng:

Hãy im lặng như biển
Biển, nghe không?
Biển có nói gì đâu.
Nhưng biến thấy hết, nghe hết, hiểu hết, biết hết.
Biển, nghe không?

Biển nhỏ nhíu mày nói, thơ gì kỳ vậy? Anh nói, hay đấy chứ, Biển giỏi thế mà không thích à? Biển im lặng. Anh tiếp. Có lẽ tại Biển còn bé, mai mốt lớn lên... Biển đột ngột hét to. Anh ăn hiếp hoài. Biển đâu có bé nữa, Mây bay ạ.

Sao mà Biển nhỏ dễ thương quá vậy! Cứ như những vỏ ốc màu nằm ngoan hiền bên cát vàng.

Vài ngày sau, anh đi. Không có dịp nào về thăm. Biển nhỏ chắc giờ cũng đã lớn rồi. Hẳn đã mơ mộng khi ngồi trên bãi, vào chiều. Anh không biết Biển nhỏ còn nhớ Mây bay chăng?

Anh nhớ chưa giải thích cho Biển nghe về tên anh đặt khi Biển nhỏ lớn lên: Biển nhớ. Bởi vì, anh biết, mai mốt rồi anh sẽ gọi Biển trong nỗi nhớ. Nhớ Biển nhỏ.

Một ngày, tình cờ nghe lại bài hát Trịnh Công Sơn. Chợt nhớ, bãi cát vàng, sóng vàng và những vỏ ốc dễ thương. Bây giờ anh xa bãi biển. Và nhớ Biển. Biển nhỏ của Mây bay thời nào...


DUY NGUYÊN    

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 76, tuần lễ từ 9-11 đến 16-11-1972)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét