Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2020

TIẾNG CƯỜI HÔM QUA _ Bùi Hữu Miên

 

Người thanh niên kéo cao cổ áo manteau nâu của hắn lên, quay sang nhìn Đông: 

- Tôi có cảm tưởng, cô nhanh nhẹn như một con còng.

- Con gì ông?

- Con còng.

Đông ngạc nhiên nhắc lại, pha một chút ngây thơ:

- Con còng hở ông?

- Vâng.

Đông cười, nàng bước gần đến đám cỏ chỗ hắn đứng. Giọng Đông khẽ nhưng reo vui ngạc nhiên:

- Tôi chưa nghe ai so sánh lạ tai như vậy bao giờ. Mà con còng nó ra sao ông?

Người thanh niên nhìn bâng quơ qua bên kia hồ. Ở đó, trên những ngọn thông hẩm hiu buồn tẻ, trăng rằm đang lên. Trăng to, tròn, ngà ngà vàng ảo diệu. Người thanh niên loay hoay, hình như hắn đang tìm gì đó trong túi áo. Giọng hắn bỗng trầm và đều:

- Thì ra cô chưa bao giờ ra biển hay đến một thành phố biển nào sao?

Tôi đã đến, đã ra biển nhiều lần trong những dịp... đọc sách. Đông định đùa hắn một câu nhưng nàng giữ kịp. Đâu dễ dàng thân mật với một kẻ lạ. Đông thốt:

- Chưa ông!

Hắn à nhỏ không chút ngạc nhiên nào, gật gật đầu và lấy ra một gói thuốc lá, vân vê. Đông nhận thấy hắn hút thuốc cùng hiệu với H. thường hút. Hắn im lặng lơ mơ rồi gắn một điếu lên môi. Tiếng nói thoát ra giữa những khe hở của hai bờ môi và dụi thuốc lá, khó nghe và lạnh lẽo:

- Những con còng, chúng sống trong thế giới hồn nhiên của chúng ngoài bãi cát miền biển. Chúng nhỏ, vô tư và chính là nguồn vui thú của tôi, hay của mọi người (?) thời trẻ dại và còn luyến lưu đến bây giờ ở những thành phố biển. - Hắn dừng lại đột ngột, bật diêm đốt sáng điếu thuốc, nhả ngụm khói nom vẻ thong thả rồi tiếp tục qua hơi thuốc - Nếu cô ở miền biển, tôi chắc cô sẽ tìm thấy ở đó nỗi vui thú thích hợp hơn là ở trong thành phố sương mù này...

Đông thích nghe hắn nói. Và buổi tối này nàng vừa tìm lại được một chút niềm vui mơ hồ nào. Người thanh niên vẫn tự nhiên với những lời lẽ chủ quan của mình. Cho dù thế nào đi nữa, thì nàng cũng đã sống vui buồn, say mê, cuốn lốc theo... trong thành phố thân yêu này và chưa bao giờ thấy cần thay đổi, hay muốn rời xa. Sống trong thành phố nuôi dưỡng và trưởng thành này nàng có và cần tình yêu của ba mẹ, anh em, tình nhân, bè bạn... Như thế đủ quá rồi. Đông không muốn thổ lộ điều đó cho người thanh niên  biết. Điều đó có thể sẽ làm cho hắn phật lòng. Ơ, hay nhỉ, việc gì lại ngại hắn sẽ phật lòng hay không.

- Ông này.

Người thanh niên quay nhìn Đông. Hai hàng lông mày của hắn nhíu lại gần nhau thành hình chữ V rộng ngang, trông như hai con sâu róm đang châu đầu vào nhau cọ quậy. Đôi mắt của hắn rõ ràng đang chờ câu nói của Đông. Tuy nhiên, hình như việc gì cũng vậy, vẫn không làm cho hắn có vẻ chờ đợi hay ý nào cả.

- Chắc ông đã đi và biết nhiều nơi lắm rồi thì phải?

Người thanh niên nhìn đăm đăm xuống mặt hồ, lặng lẽ hút thuốc. Điếu thuốc cháy hết nửa tự hồi nào. Gió thổi loáng thoáng trên mặt nước, lóng lánh. Trăng dưới hồ đẹp và ảo hơn trăng trên trời, trăng còn to và ánh trăng còn vàng vì trăng chưa lên cao. Nhưng gió đã lạnh đi nhiều. Đêm đang về sâu. Người thanh niên vẫn im lặng. Đông có cảm tường tiếng nói đó không phải của chính nàng và bị cuốn theo với gió đêm về một nơi chốn nào quá xa xôi. Nàng di di những ngọn cỏ dưới chân và ngoái đầu ra sau nhìn chiếc bóng của mình, chiếc bóng của người thanh niên to và dài hơn chiếc bóng của Đông dưới ánh trăng. Có lẽ hắn to và cao bằng H. hay hơn thế nữa. Hắn nói giọng tâm sự như không phải là đang trả lời câu hỏi của Đông:

- Có lẽ tôi đã đi lại nhiều nơi. Và hình như tôi không muốn nhớ đến một chỗ nào, kể cả thành phố mang nhiều kỷ niệm và có hơi thở của người yêu nhưng nàng đã chết, nàng không thông cảm cho tôi, nên kỷ niệm rồi tự nó cũng phải mờ phai liệm chết. Từ đó tôi chưa hề trở lại nơi chốn đó một lần. Dĩ nhiên, với những thành phố khác làm sao tôi nhớ nổi những dấu chân không dự tính của mình. Tôi cố gắng trở về thành phố cũ một lần, thăm mộ người yêu. Nhưng chưa bao giờ về được, không lẽ tôi sợ dĩ vãng hoặc chạy trốn kỷ niệm. Quá khứ là một hành trình tuyệt vời, nên từ lâu tôi ân hận và tự dằn vặt lấy mình...

Người thanh niên say sưa nói. Xong, hắn ngừng lại buồn buồn. Và Đông cũng nhận thấy nàng xúc động ít nhiều. Chỗ hai người đứng đêm đang lạnh và không còn gì vang động ngoài âm hưởng những lời nói của hắn. Đông thấy lạnh. Gió thổi hai tà áo dài của nàng bay về phía người thanh niên và cả khăn foulard đỏ của nàng cũng gần chạm vào mặt hắn. Đông bước xa hắn ra một chút, khoanh tay nhìn xuống những ngọn cỏ lấp lánh ánh trăng. Bỗng dưng hắn cười lớn, và búng mẩu thuốc thừa ra hồ. Đông muốn lắng nghe tiếng động phát ra khi đốm lửa chạm vào mặt nước, nhưng nàng không nghe thấy gì ngoài những vòng tròn nhỏ tự nó lan ra không âm thanh. Tiếng cười của người thanh niên chưa yếu đi nhưng dừng lại đột ngột. Hắn nhìn Đông ngần ngại:

- Xin lỗi cô, bỗng dưng bắt cô nghe nhiều quá.

- Không đâu ông. Thú thật tôi thích nghe ông nói hơn là lúc ông im lặng.

Người thanh niên cười nhỏ:

- Sao vậy?

Đông bối rối:

- Ơ... không biết nữa ông. Tôi cảm thấy như thế và chẳng hiểu tại sao. Tôi rất ngại giải thích, dù bất cứ chuyện gì. Nhưng bây giờ, có lẽ tôi đang sợ sự im lặng.

Người thanh niên đốt điếu thuốc mới. Khi đầu thuốc chớm đỏ, hắn nói:

- Hình như cô đi... trốn nỗi buồn.

Đông giật mình. Nàng mím môi cười đùa:

- Ông không định làm thầy bói đó chứ?

Người thanh niên cười. Đông cười. Tiếng cười của hai người quyện vào nhau bay xa.

- Khuya rồi. Cô chưa có ý định trở về sao?

- Chưa đâu ông. Tôi chờ cho trăng lên cao hơn nữa, lúc đó ánh trăng trắng hơn và đẹp hơn, tôi mới trở về - Nàng lấy tay vén tóc ngược ra sau - Ông đã định về rồi đó sao? Người quen của ông sao giờ này chưa ra nhỉ?

- Có lẽ họ đã quên. Và tôi cũng không có ý chờ.

Đông nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt người thanh niên:

- Hỏi, ông đừng cho là tò mò nhé. Có phải ông đang chờ một người bạn gái, đúng không?

Người thanh niên cười, hắn lục lọi trong túi áo manteau và nhìn loanh quanh xuống chỗ hắn và Đông đang đứng:

- Bây giờ đến lượt cô đòi làm thầy bói hay sao đây?

Nàng cười. Hắn cười. Một lần nữa tiếng cười của họ quyện vào nhau và bay xa. Xa hơn.

Người thanh niên vẫn còn quanh quẩn tìm kiếm vật gì đó. Đông nhìn về phía xa, bên kia hồ. Trăng đang lên cao, và nàng  bỗng thấy sợ hãi thời gian sắp đến của một đêm. Nàng thấy niềm vui chạy quanh réo gọi mơ hồ, phải chăng chúng sắp bay xa? Vĩnh viễn từ giọng cười huyền hoặc của nàng. Người thanh niên thôi tìm kiếm. Hắn hít vào, làm đầu điếu thuốc đỏ rực. Hắn nói lùng bùng:

- Khi đi, tôi nhớ có mang theo cuốn sách. Không biết đã bỏ ở đâu. Có lẽ tôi để quên trên xe Lam hay một chỗ ngồi nào rồi.

- Ông không nhớ đã đọc ở chỗ nào sao?

- Vâng. Và cuốn sách cũng chẳng lấy gì làm quý. Nó là một cuốn tiểu thuyết.

Đông cười, nàng kéo cho bâu áo len bắt chéo vào nhau:

- Dù sao, khi rời xa, ông cũng còn tự hào rằng đã để lại một kỷ vật cho thành phố này.

- Nghe cô nói, bỗng nhiên cuốn sách có giá quá. Thôi, chào cô. Tôi về trước nhé. Tôi phải đến một quán café nào đó, bây giờ. Chúc cô được nhìn thấy trăng sáng và đẹp nhất lần đầu tiên trong đời.

Hắn nói xong, cười tươi bỏ đi. Bất ngờ và tự nhiên không kém lúc đến.

Đông nói với theo:

- Cám ơn và chúc lành cho ông.

Người thanh niên giơ tay chào và không quay đầu lại. Đông đứng đó nhìn theo hắn.

Một lúc sau, hình như là lâu lắm. Khi trăng đã lên đến đỉnh đầu, Đông mới trở về. Nàng đi ngược lại con đường mà người thanh niên đã đi. Tiếng giày của nàng gõ đều trong đêm vắng.

Khi ngang qua công viên và cái ghế đá gần mặt lộ, nàng nhìn thấy cuốn sách ướt đẫm vì sương trên mặt ghế lạnh, lẻ loi. Cuốn sách là một tiểu thuyết tên tuổi, không được bao và ở trong có một cái tên người cùng địa danh của một thành phố biển.

Đông thấy đêm nay hình như có gì đổi khác trong nàng.

Hôm sau. Vin vào cuốn sách, Đông lấy cớ trở lại vườn cỏ hôm trước. Nàng đứng đó chờ chàng như có sẵn một lời hẹn hò. Khi trăng đã lên cao và nghiêng về phía lưng nàng, chàng vẫn không trở lại, Đông mới trở về với nỗi nhớ quay quắt trong tiếng cười trầm ấm của chàng. Tiếng cười mới gặp nhau đêm qua mà nàng ngỡ đã thiên thu. Tôi có cảm tưởng, cô nhanh nhẹn như một con còng.

Những đêm sau nữa nàng vẫn đến chỗ cũ, chờ trăng lên với cuốn tiểu thuyết trên tay. Chàng vẫn không trở lại, có lẽ, chàng đã trở về với những con còng của chàng trong một thành phố biển nào đó.


BÙI HỮU MIÊN      
 
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 75, tuần lễ từ 2-11 đến 9-11-1972)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét