Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2020

CHỜ NGƯỜI TRONG MƯA THU - Duy Nguyên

 

Cơn gió mạnh đột ngột ập tới, ào ạt mạnh mẽ như một cánh tay hung bạo, khi Uyển vừa lọt vào trong nhà qua vuông cửa, cánh cửa đóng mạnh sau lưng làm Uyển giật mình quay lại. Cùng với tiếng động to, khô, đó là một khoảng bóng tối tràn đến. Dễ cũng hơn 5 giờ rồi. Những hạt mưa xiên xiên, nhỏ như mũi kim đâm vào da. Gió phập phồng trên lớp vải áo mỏng, lạnh buốt. Uyển bật đèn, đóng cửa sổ. Thò tay ra đón những hạt mưa óng vàng ánh đèn, tay lạnh như đang cầm một cục nước đá. Bất giác Uyển rùng mình, đóng nhanh khung cửa. Mưa gió vẫn gào ngoài kia, và trong phòng ấm áp một cách cô đơn với màu ánh sáng vàng.

Cánh cửa sổ phía trái gió tạt ngược chiều nên vẫn khô ráo, mở ra một vùng cây cỏ buồn phiền. Uyển thấy rõ mấy cành hồng chực chờ bò lên cửa, oằn oại một cách tội nghiệp. Mấy đóa hồng thấm nước, rũ xuống. Xa hơn là những chiếc lá ngọc lan xanh nõn, hoa cứng lấm tấm nước mới dễ yêu làm sao. Tưởng tượng những giọt nước trong veo trên màu hoa trắng, hẳn là thơm ngát. Cây ngọc lan mới trồng, cao hơn Uyển một tí, đã chớm ra hoa. Dưới gốc là các chậu cúc. Các bông hoa nở sớm vàng rực rỡ trong mưa. Nó cao ngạo, vươn lên giữa đám lá xanh và các nụ hoa hân hoan tắm mưa. Hoa mụ mẫm tràn đầy sinh lực. Và hoa cúc cũng như nói với Uyển, trong cơn mưa rạt rào chiều nay, là mùa thu vừa đến. Uyển đứng bần thần bên khung cửa phía trái, thật lâu. Uyển có cảm tưởng thế, vì nhìn thấy không biết bao nhiêu hạt mưa tưới xuống đám cỏ, cho đến khi mưa trắng mịt mùng chỉ còn thấy một chấm vàng giữa màu mưa kín bưng.

Uyển khoác vào chiếc áo len và nằm xơ rơ trên giường. Tiếng mưa át cả mọi tiếng động hắt lên dưới nhà, tiếng mẹ nói nghe mơ hồ như từ căn nhà nào xa lắm. Mơ hồ thoang thoảng như tiếng Duy ban chiều. Mai nhớ đến nhé, anh đợi. Nhớ nhé, Uyển. Bây giờ nằm đây, nghe văng vẳng tiếng nhắc nhở một cách chân thành.

Duy và Uyển ngồi trong một quán nước. Chỗ ngồi quen thuộc trong những ngày mưa. Nơi mái hiên, tre khô che sơ sài. Duy ngồi ngoài, hướng gió thổi lên, Uyển đối diện. Một vài hạt mưa lấm tấm trên tóc. Mưa trắng mịt mùng trên sông. Uyển nhìn những hạt mưa rơi xuống nước trông đến hay. Có các bong bóng nước loáng thoáng, vỡ ra. Cây cao bên bờ cơ hồ không còn một chiếc lá, một cái hoa nào để rơi nữa, đập vào nhau, nghiêng qua lại theo gió. Uyển chống tay lên cằm, mắt mở ra như có những hạt mưa, cơn gió mịt mù trong đó.

Duy hát nho nhỏ bài hát lạ: "Gặp em trong quán nhỏ, bên kia mưa sông dài. Mắt em vương màu nhớ, khi thu về..."

Những bài hát dở chừng, đứt đoạn. Rời rã như từng mẩu chuyện rời rạc. Cả hai im lặng, và mưa bao quanh. Vòng khói thuốc quấn quít, ngưng đọng trong bầu không khí ẩm. Hai người nhìn nhau qua lớp khói, như thể một màn sương mờ mờ, Uyển có cảm tưởng rất nhẹ đến nỗi chỉ cần thở mạnh là tan ngay. Mấy ngày nay bão đến một nơi nào đó, mưa lũ theo sau. Uyển hỏi sao người ta đặt các trận bão bằng những tên con gái thật đẹp. Như bão Catherine, Elizabeth, Juliette. Duy cười im lặng. Lát sau, Duy cười nói nhỏ. Nếu được quyền, tôi sẽ đặt trận bão này tên Uyển. Bão Uyển thổi qua hồn tôi. Uyển nháy mắt, anh thích bão lắm à? Duy đáp, không, chỉ riêng trận bão này mà thôi.

Không hiểu sao, lần nào Uyển cũng nhắc lại điều đó. Điều mà nó đã trở thành nỗi ám ảnh bao trùm hai người. Sao lại rớt nhỉ? Nhiều lần Duy gắt, còn hỏi sao nữa. Sau đó nhìn Uyển buồn, Duy dịu giọng hơn. Nhưng Uyển đỗ đủ rồi nhỉ! Uyển muốn ứa nước mắt. Em muốn đổi cái may mắn cho anh. Uyển nghe như trong tiếng mình có chút nuối tiếc mơ hồ, chút nỗi buồn. Và Uyển chợt nhớ ra, tháng chín gần hết...

Có một con chim bay lạc trong mưa. Nó kêu chiêm chiếp. Uyển nghiêng người, nhổm lên nhìn. Con chim bay vạch một đường ngang bầu trời mù đục. Đôi cánh ướt nước, sau cùng nó lảo đảo sà xuống cành sao. Lúc đó mưa hơi ngớt, bóng cây cũng đủ che mưa. Nụ cười nhỏ nở trên môi, Uyển vuốt vuốt mớ tóc. Hạt mưa nhỏ như bụi hắt từ các kẽ tre cũng đủ làm ướt cả tóc. Duy cười nói trông Uyển giống như con chim bị ướt nước.

Cứ thế buổi chiều đi qua. Rất nhẹ nhàng. Nhẹ đến nỗi cả hai không hay biết, không nhận ra bước chân chiều chậm đi. Lúc Uyển nghe như có tiếng gió thở dài. Hay tiếng thở dài của chính mình, một cách mơ hồ nhận ra những ngày gần nhau sắp hết. Uyển không rõ. Mà có một điều giờ Uyển biết rõ, chiều sắp hết, mưa đã ngớt và phải về nhà. Duy thở khói mù mịt. Ly cà phê gần cạn, lạnh cóng trên tay. Còn buổi chiều nào nữa gặp nhau.

Uyển nhìn Duy. Duy nhìn Uyển. Cả hai nói rất ít. Uyển chỉ tay lên cành sao, nàng vừa thấy con chim khi nãy bay ra. Lần này nó không bay một mình. Có một con nữa bên cạnh. Hai đôi cánh vỗ vỗ, bay ríu rít. Mặt sông còn lưa thưa những hạt bóng nước. Giữa giòng lang thang các đám lục bình, gỗ cũ trôi. Nước dâng lớn hơn bao giờ.

- Em phải về.

Duy đứng lên, mở áo mưa. Cả hai che chung một chiếc chậm rãi đi. Như hai con chim bên nhau. Uyển nghe rõ tiếng nước bên trên, khi đi ngang một thân cây. Trời đùng đục, không có dấu hiệu trong sáng buổi chiều nay hay tối nay mà thôi. Tháng tám mưa sụt sùi như một người phiền muộn. Mưa khóc chuyện Ngưu Lang Chức Nữ từ tháng bảy mưa sang. Mưa buồn cho những người muốn gần nhau mà phải xa nhau.

- Mai nhớ đến nhé, anh đợi.

Uyển gật đầu. Nàng có cảm tưởng đó là một lời từ biệt.

Cơn mưa kéo dài đến sẫm tối. Ngớt hạt rồi lại kéo dài lê thê. Mưa thu chi mà dai đến phát khiếp. Nó làm cho cơ thể mỏi mệt, chỉ muốn nằm yên một chỗ. Uyển cầm quyển sách đọc vài trang, bỏ xuống, lắng nghe. Mọi tiếng động quen thuộc bao quanh, như một màng lưới vô hình bền bỉ. Đôi lúc Uyển tự hỏi, mất mát những điều thân ái đó sẽ ra sao nhỉ? Chắc là buồn lắm, buồn lắm. Uyển nghe tiếng guốc, tiếng mẹ càu nhàu. Mưa chi mưa hoài, chẳng cho người ta làm ăn gì cả. Lũ em xếp thuyền thả trôi ngoài mương, cười giỡn. Gió thổi qua vườn, Uyển tưởng nghe rõ tiếng cành sầu riêng lung lay. Lẫn trong tiếng mưa bùi ngùi, tiếng nhạc dưới phòng người chị văng vẳng. Một bài hát về những cơn mưa mùa thu. Với giọt mưa trong vắt, chiếc lá thu ướt đẫm.

Thốt nhiên Uyển nghe cô đơn vô cùng. Nỗi cô đơn trong sự ấm áp, bình yên là một niềm hạnh phúc. Như một nhà văn đã nói, đó là một sự cô đơn ấm áp. Nó làm người ta muốn ứa nước mắt cho niềm vui sướng đang nắm giữ, đồng thời ta dễ nhớ thương những người khác, bất hạnh hơn. Uyển nghĩ đến Duy. Không biết tháng mười có còn mưa dai dẳng? Mong cho nắng ấm, để không ai buồn trong những ngày mưa một mình. Mong chiều mai đừng mưa. Chúng ta chỉ còn gặp nhau vài lần nữa mà thôi. Uyển nhìn quanh phòng. Bức tranh Monet chụp lại do Duy tặng, đặt một nơi trang trọng nhất. Đứng, ngồi bất cứ nơi nào trong phòng đều trông thấy. Bức tranh dùng một màu tối, u ám với hàng cây khô rơi rớt vài chiếc lá. Màu sáng nhạt, màu tối đám lá tạo bức tranh vẻ kỳ lạ đặc biệt, như một khu rừng hoang, một mùa nhớ. Uyển đặt tên bức tranh là Mùa thu chết. Này là cái gương nhỏ quen thuộc mỗi ngày. Nó như một nhân chứng suốt quãng đời vừa lớn, từ khi mái tóc còn ngắn đến nay chăm mỗi ngày với gương. Sách vở, bàn ghế, giường màn, lọ hoa, bộ bàn ghế nhỏ xíu, poster trên tường. Jimi Hendrix uể oải chán nản. Léonard Whiting và Veronique Mercier thân ái.

Tất cả đó, tạo thành cuộc sống yên ổn. Từ bao lâu nay cho đến khi nhón gót gần đụng cửa ra vào. Nghĩa là đã lớn. Uyển thấy mình sắp rời bỏ chúng, hoặc không gặp thường xuyên, Uyển còn phải lên Đại học. Khi rời ngôi trường thân quen, làm như mình lớn hẳn ra. Cuộc đời chờ sẵn ngoài kia, tặng cho ta nhiều ngọt ngào lẫn chua xót. Và mãi mãi không còn như thuở làm học trò. Uyển nằm nghĩ lan man hết chuyện này đến chuyện khác. Và buồn. Như tuổi vừa lớn sắp qua.

Nửa đêm, thức giấc tình cờ. Mưa tạnh hẳn, gió đập lá cựa trên mái ngói. Nước đọng trên máng, nhỏ giọt. Thoạt đầu, Uyển nghe tiếng nước rơi đều đặn. Giọt nước rơi ngay một ống bơ, lon sữa nào ở dưới, thành một tiếng động rõ mồn một. Uyển thao thức lắng nghe. Tiếng động thánh thót, cô độc. Nghe như tiếng nước nhỏ xuống la va bô trong đêm vắng trằn trọc, ở một phim ma quái, làm Uyển rùng mình. Tiếng động duy nhất trong đêm khuya có một vẻ kỳ bí gì đó. Uyển không thể không nghe. Thoạt đầu, nước trên máng còn nhiều, tiếng động đều đặn, êm ả. Nếu cứ nhịp điệu đó, vừa dứt giọt này đến ngay giọt khác, thì đó là một bản đàn ru ngủ. Tuy nhiên, dần dần khoảng cách lâu hơn. Nước nhỏ thưa hơn. Uyển chờ đợi tiếng giọt nước kế tiếp rơi xuống. Đợi mãi, cho đến lúc nó rơi thật lâu, mòn mỏi. Uyển nghe rõ, trông rõ trong đầu nhiều hạt nước nhỏ bắn ra từ giọt nước đó. Dần dần, giọt nước làm cho Uyển mệt như một kẻ yếu tim. Nàng mở rộng vành tai, chờ đợi. Có lúc Uyển có cảm tưởng tim mình muốn ngừng đập. Nàng không hiểu mình chờ mong, băn khoăn đến độ đó với những giọt nước như vậy. Nó làm cho Uyển có cảm tưởng đang đợi chờ khắc khoải. Nóng ruột. Bồn chồn. Không yên một điều nào đó. Có lúc Uyển muốn ra ngoài quăng cái ống lon. Để khỏi thao thức vì một tiếng động tầm thường. Nhưng cái lạnh làm nàng chùn bước. Uyển nhìn trên một góc bàn, kiếm mấy viên thuốc ngủ. Nàng nhớ thuốc màu trắng, bé bé xinh xinh như viên kẹo của anh Quí làm trong Quân y cho. Nghe nói công hiệu lắm, anh cho Uyển cất một nơi nào không nhớ, nghĩ là ít có dịp dùng. Trên góc bàn, chỉ có ống Cetonic, hộp Hépachaud và ống Xervotonic. Bây giờ lại lười lục tìm quá, thôi rán ngủ đi.

Cứ thế, Uyển không chợp mắt được. Trí óc trống rỗng căng thẳng đến gần sáng. Uyển mở to mắt, như đang chờ đợi việc gì không rõ rệt đến gần, đến gần...

*

Vậy mà buổi sáng trời đẹp, không có nắng rực rỡ nhưng cũng là một ngày quang đãng dễ chịu. Có lẽ chiều sẽ mưa, mà buổi sáng khô ráo thế cũng tốt rồi. Cơn mưa mấy ngày qua làm cây xanh tốt, cỏ mướt non. Bọn trẻ lấy ống đu đủ, nhúng xà phòng thổi bong bóng. . Bóng đủ màu óng ánh nhưng ít cái nào bay cao. Vừa lên một tí, đụng phải cành là vỡ tan. Bọn trẻ tiếc rẻ tí xíu, lại tiếp tục thổi. Hình ảnh những chiếc bóng màu bay bay làm nhớ đến những ngày yên bình rất xa. 

Sáng Uyển định ở nhà chăm sóc lại mảnh vườn nhỏ. Sau mấy ngày dầm mưa, coi bộ chúng tàn tạ quá. Nhiều hạt mầm bị thối, chồi non gãy. Mẹ bảo ra phố mua bánh trái gì cho Trung thu ; sẵn dịp sao giấy tờ. Uyển sửa soạn đi, nàng hái hai cành cúc vào cắm. Hai đóa hoa đầu mùa, mùa thu. Một đóa nở to, một vừa chớm. Uyển cắm vào chiếc lọ trắng thủy tinh cao cổ. Hai đóa hoa lẻ loi, tuy nhiên nổi hẳn giữa màu bàn tủ nâu sậm. Màu vàng của hoa mang vô nhà rực rỡ hẳn.

Thế nhưng trời trong chỉ được tí buổi sáng. Khoảng 11 giờ mưa lại về. Mạnh mẽ, xối xả hơn bao giờ. Mưa như tương tư vùng đất này, không thể vắng lâu. Lúc đó Uyển đã xong việc, trú mưa ngay hiệu bánh. Mưa làm con đường biến thành một dòng sông nhỏ. Một nhánh sông nước đục mù. Qua màn mưa, loáng thoáng người chậm chạp đi ngang qua, như trong một phim câm. Một vài người trú mưa, nhả khói mù mịt như đoàn tàu phun khói. Hơi khói cay nồng ứa nước mắt làm Uyển muốn sặc. Nàng nhớ đến Duy, hương khói nhẹ nhàng buổi chiều trên sông.

Đứng dưới hiên phố khá lâu, khói thuốc nhiều quá làm Uyển khó thở. Nàng mong một cái xe ngựa hoặc xích lô đón về. Nhưng mưa mù mịt, đường ngập nước chỉ có xe gắn máy mà thôi. Thôi, cũng phải về vậy. Uyển ôm gói giấy vòng trước ngực, men theo dãy phố. Đoạn đường về nhà có một khoảng dài một bên là hàng cây, một bên là bờ tường của một cơ xưởng. Uyển mím môi, lắc đầu nhìn mưa trước mặt. Sau cùng Uyển quyết định đi, chân ngâm dưới nước, đầu đội mưa ướt mem. Gió tạt luồn hai tay áo rét run. Uyển vuốt nước mưa trên mặt, môi mím chặt. Đoạn đường vắng, ai trông thấy chắc cho Uyển là người điên. Người điên đi trong mưa một mình. Thú vị đấy chứ. Uyển bật cười. Đi một mình lạnh quá. Và Uyển buồn quá sức.

Về đến nhà, bước vô bậc thềm Uyển thấm lạnh. Nàng thay vội áo quần, xuống bếp sưởi, ăn qua loa bát cháo. Trong lúc ăn, Uyển nghe lạnh run ở môi, hàm răng đánh vào nhau. Uyển sờ trán, nóng hâm hấp. Uể oải lạ. Ăn xong Uyển trở về phòng. Nằm được một tí, nghe nhức đầu. Trùm chăn kín, tiếng mưa rào rạt bên tai. Mưa chi mưa hoài, dễ ghét. Chẳng biết chiều nay có mưa? Thôi nằm nghỉ cho khỏe, chiều sẽ không mưa đâu.

Sao mà nặng đầu quá, trán nóng, chân lạnh tay lạnh. Không khéo cảm nặng à. Coi chừng chiều ngồi dậy không nổi, phải tìm viên thuốc mới xong. Uyển ngồi dậy, lại bàn lấy một cái hộp nhỏ. Uyển rót nước, ngửa cổ bỏ thuốc vào. Viên thuốc bọc đường lớp đường mỏng quá làm Uyển nhăn mặt. Nàng uống một hớp nước, cất chai. Uyển đứng vịn ghế, có cảm tưởng thuốc đang ngấm vào mạch máu vào tế bào. Uyển vui vẻ với ý nghĩ đó.

Uyển nhìn ống cetonic. Nàng tưởng tượng vị chua chua, ngọt ngọt tan trong lưỡi ngon như một viên ô mai. Nước bọt ứa ra trong chân răng, Uyển cười. Uyển lấy ống cetonic, mừng rỡ vì thấy nặng. Nàng lắc lắc và nghe tiếng những viên thuốc màu da cam va chạm. Uyển lau nhẹ lớp bụi mỏng bám trên ống, đọc. Người lớn uống 6 viên. Hôm nay mình chưa uống viên nào cả, vậy là có quyền dùng trọn. Ngày xưa, để tranh thủ thời gian khi bận, mệt ; Uyển hay uống một lượt ba, bốn viên không ngậm. Bây giờ thì mình cần ngủ bù giấc ngủ tối qua. Uống một mạch cho xong.

Uyển mở ống cetonic. Nàng rót ly nước đầy. Uyển đổ thuốc ra tay, cầm ly nước đưa lên, những viên thuốc trắng be bé xinh xắn trên bàn tay trắng hồng. Uyển mỉm cười, nàng nghe mệt hơi hơi, làm như nãy giờ chỉ bệnh tưởng. Uyển uống hớp nước, cho cả năm, sáu viên thuốc trắng vào miệng. Nàng hơi rùng mình vì mùi chua lợ, vội vã nuốt. Uyển đặt ống cetonic trống rỗng lên bàn. Vuốt ngực ; làm như cử chỉ đó giúp cho thuốc mau tan và mau công hiệu.

Uyển đứng trong tư thế đó một lúc, tay vịn ghế. Bức tranh Monet nhìn nàng, trông như đoạn đường khô dẫn vào nghĩa trang. Đôi mắt chàng ca sĩ da đen Jimi Hendrix nhìn Uyển, như từ một cõi xa nhòa nhạt nào chào đó. Uyển cầm đóa cúc, ngửi mùi hăng hăng...

Trùm chăn kín người, Uyển vẫn nghe tiếng mưa không dứt. Uyển chợt nhận ra tiếng mưa êm đềm quá đỗi. Ước gì mình được nghe hoài tiếng thì thào êm ái đó. Uyển cảm thấy buồn ngủ, mắt nặng, ríu lại. Một bên tai, Uyển nghe khúc Ave Maria của Schubert vẳng lên.

Mưa không ngớt, như kéo dài từ mùa thu này đến mùa thu khác, không ngơi nghỉ. Uyển ngủ bằn bặt trong tiếng mưa từ tiền kiếp những mùa thu...

Và, tại một nơi quen thuộc Duy ngồi nhìn ra mặt sông chờ đợi. Mưa vẫn gào thét, phẫn nộ trên sông, trên những nhánh cây. Duy nhìn thấy cả lá còn xanh tươi, gió tàn bạo quất lìa khỏi cành. Lá lao chao rơi xuống tại một vị trí, như đã định sẵn. Cũng như đời là đã định sẵn, một thời gian  nào đó.

Duy thở khói mù mịt, chờ đợi với nỗi bứt rứt không yên.

Cho đến khi chiều xuống, vẫn không thấy Uyển đến. Duy khoác áo mưa bước ra, chợt nhớ cơn mưa chiều qua. Duy và Uyển che chung chiếc áo, cũng trên đoạn đường này, mùa này. Tiếng người nữ ca sĩ gào, phát ra từ trong quán. Mùa thu đã chết, đã chết rồi, em nhớ cho. Em nhớ cho, đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa, trên cõi đời này, trên cõi đời này, từ nay mãi mãi không thấy nhau, từ nay mãi mãi...


Đến trước nhà Uyển, Duy dừng lại dưới những chùm hoa vàng. Mưa xối xả chung quanh, mưa trắng xóa nhà im vắng. Duy nhìn, nhìn màn mưa mịt mùng. Cho đến lúc không nhìn thấy gì cả...

... Và, chúng mình sẽ khóc, chỉ biết khóc mà thôi, phải không?

 

DUY NGUYÊN     

(Trích từ tuần báo Tuổi Ngọc số 71, tuần lễ từ 5-10 đến 12-10-1972)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét