Thứ Tư, 9 tháng 9, 2020

MÙ SƯƠNG - Bùi Hữu Miên



Đàlạt, mùa sương mù. Buổi sáng, mặt trời đã lên cao nhưng sương mù vẫn chưa tan. Mặt trời đỏ, treo lơ lửng mờ ảo giữa sương trên đầu hàng thông phía xa. Sương mù lãng đãng bên những biệt thự còn im lặng như say ngủ Dưới hồ nước lặng và phẳng như gương, mặt nước loáng thoáng hơi tủa lên như những sợi khói lam chiều.

Cửa sổ phòng ăn của biệt thự trắng bên ngọn đồi Cù đã được mở ra. Giờ này, đứng ở cửa sổ đó người ta có thể nhìn thấy những cánh phù dung trắng và những tà áo trắng của học sinh trường nữ trung học. Tất cả đều có vẻ co ro.

Bàn ăn thường ngày có bốn chiếc ghế: ông bà Minh Tâm, cậu Minh Ngọc, cô Hạ Phương. Nhưng sáng nay có thêm một chỗ ngồi cho Lâm, bạn của Minh Ngọc từ Saigon lên có chút việc cần trên này. Buổi sáng lạnh. Căn phòng lò sưởi vẫn cháy nhưng ông Minh Tâm thường có thói quen mở cửa sổ để nhìn ra vườn, những con đường và những ngọn đồi mù sương buổi sớm.

Chị Hai dọn món điểm tâm cuối cùng lên bàn rồi lui gót trở ra. Bàn ăn không còn chiếc ghế bào trống. Bữa điểm tâm được bắt đầu trong không khí lặng lẽ. Ông bà Minh Tâm thường mặc quần áo đến sở ngồi vào bên bàn ăn. Ăn xong ông bà sẽ đi ngay. Ông Minh Tâm làm cho một ngân hàng tư và bà Minh Tâm làm cho hãng hàng không. Ông minh Tâm cầm muỗng khuấy đều ly và phê của mình, nhìn thấy Lâm đang xé vụn những mẩu bánh mì.

- Cậu Lâm thấy ở đây như thế nào?

- Thưa bác, cháu cảm thấy thích hợp ghê lắm ạ.

Lâm đáp như vậy rồi nhìn ra phía cửa sổ. Cậu rất thích những đồi thông mờ ảo trong sương. Bà Minh Tâm hớp một ngụm nước trà, cũng nhìn ta cửa sổ nhưng để ngắm những đóa hoa phù dung nở trắng dưới vườn.

- Nhưng cháu Lâm có chịu lạnh nổi?

Bà không gọi cậu Lâm như chồng. Bà thường thân mật và rất hiếu khách. Lâm thấy dễ chịu giữa không khí của gia đình bạn. Cậu Minh Ngọc lên tiếng:

- Chịu nóng thì được chứ lạnh sao được, Lâm nhỉ?

Lâm nhìn bạn cười đáp:

- Chắc vài hôm rồi sẽ quen.

Bà Minh Tâm thôi không nhìn ra vườn nữa. Bà đặt tách trà đã vơi nửa xuống bàn, cầm khăn lau miệng và đùa:

- Biết đâu cháu sẽ mê thành phố của bác.

Vừa nói bà vừa đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Một lúc sau ông Minh Tâm cũng đứng dậy và đi ra. Suốt bữa ăn người ta nhận thấy cô Hạ Phương không nói một tiếng nào cả. Riêng cậu Lâm, cậu chưa nghe được tiếng nói của cô Hạ Phương từ lúc bước chân vào căn nhà của bạn. Căn phòng chỉ còn lại có ba người. Cô Hạ Phương đặt ly sữa của mình xuống bàn rồi nhìn cậu Minh Ngọc, cậu Lâm. Cô thấy e dè trước người bạn của cậu Minh Ngọc. Một lúc sau ba người nghe tiếng máy xe rồ lên ở dưới nhà. Cậu Minh Ngọc lên tiếng khi cô Hạ Phương sửa soạn đứng dậy:

- Hôm nay Phương lấy xe anh đi, anh ở nhà với Lâm.

Cô Hạ Phương đứng dậy và lấy tay vén tóc. Cô vẫn chưa nói gì. Cậu Lâm bây giờ mới thấy cô Hạ Phương cũng mặc áo dài trắng như những nữ sinh đi rải rác dưới kia. Và cô có vẻ nửa trẻ thơ nửa nghiêm trang, vẻ mặt không lãnh đạm không ân cần. Cậu Minh Ngọc tưởng cô Hạ Phương không nghe nên nhắc lại câu nói cũ. Cô Hạ Phương dạ nhỏ và bước ra khỏi phòng.

Sau khi cậu Minh Ngọc và cậu Lâm đã xuống dưới vườn, chị Hai rón rén bước vào phòng đóng hai cánh cửa sổ lại và dọn dẹp. Bàn ăn đã trống tất cả những chỗ ngồi.

Cậu Minh Ngọc cúi xuống sửa lại một cành phù dung. Và trong lúc đó cậu Lâm đang nhìn theo dáng cô Hạ Phương lái chiếc xe honda dame màu xanh lăn từ từ ra phía cổng.

Sương mù đã tan bớt ở tất cả mọi nơi và nắng đã hồng lên rải rác trong vườn. Cậu Lâm nhìn đóa hoa phù dung nở trắng và nghĩ đến chiếc áo dài đồng phục của cô Hạ Phương.

Cũng trong những chỗ ngồi của ngày hôm trước. Sau khi ông bà Minh Tâm đã ra khỏi phòng. Cậu Minh Ngọc đẩy đĩa trứng tráng sang cậu Lâm, nói với cô Hạ Phương:

- Chút nữa anh Lâm sẽ đưa Phương đến trường và đem xe về. Anh ở nhà sửa soạn vài thứ. Trưa Phương chịu khó về bộ. Hôm nay anh đưa anh Lâm đi chơi thác.

Cô Hạ Phương dạ nhỏ và đưa mắt nhìn cậu Lâm. Cô không ngờ cậu Lâm nhìn mình. Cô bối rối chớp chớp đôi mắt và ngượng ngùng bước ra khỏi phòng.

Năm phút sau, cậu Lâm chở cô Hạ Phương đi ra ngoài hai cánh cổng sơn xanh.

Và buổi sáng vẫn còn mù sương lãng đãng.

Cậu Minh Ngọc đưa tay che gió để mồi điếu thuốc. Cậu dừng lại bên cửa một lát rồi mới bước ra với cậu Lâm đang đứng im lặng dưới thềm. Cậu Lâm cũng đang hút thuốc. Hai người đứng thì thầm gì đó với nhau. Cậu Minh Ngọc nhìn bâng quơ ra vườn. Ban đêm miền sương mù lạnh hơn buổi sớm. Nhưng trăng rất đẹp ở bên hồ. Và cậu Lâm thấy lạnh co ro cũng là một nỗi tuyệt vời. Hai người nói với nhau thêm nhiều câu nữa và cùng bước trở vô.

Cậu Minh Ngọc đi từng hai bước lên lầu, trở vô phòng riêng. Cậu Lâm đốt một điếu thuốc mới và rẽ qua lối đến phòng học. Đèn phòng còn sáng và cậu biết cô Hạ Phương còn học ở trong. Cậu Lâm định nói gì đó với cô Hạ Phương.

Cô Hạ Phương ngồi trước cuốn vở đã mở ra, một bên chi chít những chữ và một bên còn trống. Tuy ngồi đó nhưng cô Hạ Phương không học. Cô đang ngồi suy nghĩ điều gì đó. Cô Hạ Phương nghe rõ tiếng chân bước gần đến cửa phòng, từ từ lại rất lâu và quay gót lui. Cô Hạ Phương đứng dậy và nhìn ra cửa. Cậu Lâm vừa khuất bóng trên lối lên lầu. Cô Hạ Phương trở lại bàn học gấp cuốn vở lại và tắt đèn. Bóng tối xuống căn phòng và trên người cô.

Một giờ sau chị Hai thấy cô Hạ Phương còn ở dưới vườn. Chị muốn gọi cô vào nhưng lại không dám.
Cô Hạ Phương lặng lẽ bước vào phòng ăn.

Ở đó có hai chiếc ghế bỏ trống. Một của cậu Lâm và một của Minh Ngọc. Ông bà Minh Tâm không nói gì cả và bắt đầu bữa ăn. Cậu Minh Ngọc đưa cậu Lâm ra bến xe. Cô Hạ Phương bưng ly sữa lên nhưng không uống, cô nhìn màu trắng đục của sữa và buồn buồn. Một lát sau, ông bà Minh Tâm cùng đứng dậy đi ra. Ông Minh Tâm nói gì đó nhưng cô Hạ Phương không nghe rõ. Cô chỉ dạ nhỏ ơ hờ.

Chị Hai dợm bước vào phòng và thấy cô Hạ Phương ngồi thừ trong đó. Chị Hai còn đủ thời giờ để bước ra mà cô Hạ Phương không hay. Chị biết mình phải đi thật êm hơn lúc vào. Chị mỉm cười và nghĩ cô Hạ Phương buồn lắm vì cậu Lâm đã về Saigon. Chị đắc ý khi biết được điều đó.

Cô Hạ Phương không hiểu tại sao chị Hai lại bước trở ra. Nhưng cô cũng không buồn để ý lâu. Vì cô đang bận nghĩ đến một điều nào khác.

Khi cô Hạ Phương sửa soạn đến trường thì nhìn thấy mảnh giấy từ biệt của cậu Lâm để lại trên bàn học. Mảnh giấy có lẽ được xé ở một cuốn sổ tay. Cô Hạ Phương đọc xong xé vụn mảnh giấy và không hiểu nghĩ sao cô lại nhặt tất cả lên và bỏ vào hộp viết. Rồi lặng lẽ xách cặp đi ra.

Đàlạt, mùa sương mù thật buồn.

BÙI HỮU MIÊN     

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 68, tuần lễ từ 14-9 đến 21-9-1972)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét