Các bạn hãy lắng nghe câu chuyện nhỏ này:
Ở một nơi thôn dã kia, gần ngay đường cái có một ngôi nhà nhỏ bé xinh xắn, nếu các bạn có đi qua, chắc hẳn cũng phải để ý đến ngay.
Ở một nơi thôn dã kia, gần ngay đường cái có một ngôi nhà nhỏ bé xinh xắn, nếu các bạn có đi qua, chắc hẳn cũng phải để ý đến ngay.
Phía trước có một vườn hoa
nhỏ và một hàng rào xanh tươi. Gần đấy, bên bờ rào, có một cây cúc trắng đang
nở hoa giữa đám cỏ rậm. Cũng như muôn hoa to đẹp trong vườn được những tia nắng
của vầng dương sưởi ấm, giờ nào hoa cúc trắng cũng nở. Một sớm đẹp giời kia,
cúc ta nở tung, xòe rộng bộ cánh nhỏ nhắn, trắng tinh và bóng bẩy nom như một
vầng thái dương thu nhỏ đang tỏa ánh hào quang rực rỡ quanh mình. Dù cho người
ta có trông thấy nó giữa đám cỏ và xem nó như một bông hoa tồi tàn vô nghĩa lý,
nó cũng chẳng quan tâm đến điều ấy.
Nó lấy làm tự mãn, khoái trá
tắm mình trong nắng ấm và nghe chim sơn ca hót vang trên trời cao.
Tuy là ngày thứ hai thế mà
bông cúc trắng bé nhỏ ấy cũng vui sướng như ngày chủ nhật. Trong khi trẻ con
ngồi học bài trên ghế nhà trường thì nó ngồi trên cái cuống xanh xanh của nó.
Qua vẻ đẹp của thiên nhiên nó học được rằng Thượng đế rất nhân đức và hình như
tất cả những điều nó lặng lẽ cảm thấy chim sơn ca bé nhỏ kia đã diễn đạt lên
đầy đủ bằng giọng hót vui tươi. Cũng vì vậy mà nó nhìn chim sơn ca sung sướng
đang ca hát bay lượn với một vẻ như kính trọng, nhưng không một mảy may tỏ ra
mong muốn làm được như chim. Nó nghĩ thầm:
- Ta được nhìn, được nghe,
nắng sưởi ấm ta, gió ôm ấp ta, thế là đủ. Ôi chao! Nếu còn than phiền thì thật
là sai lầm.
Phía trong hàng rào có vô số
là hoa mọc thẳng đuỗn và kiêu kỳ. Càng không có hương chúng càng vươn cánh vênh
váo. Thược dược ráng sức phồng lên để tỏ ra to hơn hoa hồng. Nhưng hoa hồng đâu
có đáng quý vì to hay nhỏ! Hoa uất kim hương rạng rỡ, màu sắc đẹp đẽ, vênh vang
một cách kiêu kỳ. Chúng chẳng thèm đoái nhìn bông cúc trắng bé tí, trong khi
bông hoa nhỏ tội nghiệp ngắm nghía chúng mà nói rằng: “Các chị ấy sang trọng,
đẹp đẽ biết bao! Chắc hẳn chàng chim kỳ diệu kia thế nào cũng đến thăm. Ơn
Trời, thế nào ta cũng được xem cái cảnh tượng ngoạn mục ấy”. Và ngay lúc ấy,
chim sơn ca không bay về phía thược dược và uất kim hương mà lại sà xuống bãi
cỏ, đến gần bông cúc trắng tội nghiệp, lúc này vui mừng đến kinh hoàng, chẳng
còn biết nghĩ ra làm sao nữa.
Con chim non bèn nhảy nhót
quanh bông cúc mà nói rằng:
- Sao cỏ lại êm đến thế nhỉ?
Ồ! Bông hoa xinh xắn có trái tim bằng vàng, khoác áo dài bạc đáng yêu quá!
Nỗi vui sướng của bông hoa
nhỏ không bút nào tả xiết. Chim hôn hoa lại hót cho hoa nghe, rồi mới bay về
bầu trời xanh thẳm. Gần nửa giờ sau hoa còn chưa hết cảm động. Phần thì thẹn
thò, phần thì vui mừng ngây ngất tận đáy lòng, nó nhìn tất cả những hoa khác
trong vườn. Được mục kích vinh dự của cúc trắng chúng phải cảm thông niềm vui
sướng của nó mới phải. Nhưng lũ uất kim hương lại càng thẳng đuỗn ra hơn trước,
vẻ mặt đỏ ửng và nhọn hoắt của chúng tỏ vẻ hờn giận. Bọn thược dược thì sưng
sỉa mặt mày. Cũng may cho bông cúc trắng đáng thương, chứ như mà chúng biết nói
thì thế nào chúng chẳng thở ra biết bao lời chướng tai. Bông hoa bé nhỏ biết
vậy nên cũng đâm buồn vì thái độ hằn học của chúng.
Lát sau, một cô gái, tay cầm
con dao to, sắc và sáng loáng, vào vườn đến gần khóm uất kim hương, rồi cắt lấy
từng bông một.
Bông cúc bé nhỏ thở dài:
- Tội nghiệp! Rõ thật là
khủng khiếp! Thôi, thế là xong đời các chị uất kim hương.
Rồi, trong khi cô gái mang
bó uất kim hương đi, cúc trắng lấy làm vui mừng vì chỉ là một bông hoa bé nhỏ,
tồi tàn, mọc giữa đám cỏ nội. Thấu hiểu lòng nhân từ của Thượng đế, tràn ngập lòng
biết ơn người, đến chiều tà, nó khép cánh, ngủ thiếp đi, suốt đêm mơ thấy vầng
thái dương và chim sơn ca.
Sáng hôm sau, khi hoa cúc
trắng lại xòe cánh đón không khí và ánh sáng, nó nhận ngay ra tiếng chim sơn ca
đang hót, nhưng bằng một giọng rất buồn thảm. Sơn ca buồn là phải lắm vì người
ta đã bắt được nó và nhốt nó vào một chiếc lồng treo trên cánh cửa sổ.
Chim cất tiếng hót ca ngợi
cuộc sống tự do đầy hạnh phúc, vẻ đẹp của những cánh đồng xanh tươi và những
cuộc du ngoạn của nó hồi trước, trên những khoảng trời cao.
Bông cúc trắng muốn đến cứu
chim lắm, nhưng biết làm sao được? Đó là một chuyện khó. Lòng trắc ẩn của nó
đối với con chim đáng thương bị cầm tù làm cho nó quên hẳn cảnh đẹp xung quanh,
quên ánh nắng ấm áp và ngay cả những cánh hoa màu trắng chói lọi của chính
mình.
Chẳng bao lâu có hai cậu bé
đi vào vườn, cậu lớn tuổi hơn cầm một con dao dài và sắc giống như con dao của
cô con gái đã cắt uất kim hương. Cúc trắng thấy họ đi về phía mình không hiểu
họ định làm gì mình.
- Ta có thể cắt đám cỏ tốt
chỗ này đem về cho chim sơn ca.
Một cậu nói vậy, rồi bắt đầu
rạch một khoanh vuông quanh gốc cây cúc trắng.
Cậu kia bàn:
- Nhổ cái hoa đi.
Nghe thấy vậy cúc trắng run
lên sợ hãi. Bị nhổ đi là xong đời còn gì? Và chưa lúc nào bằng lúc này nó cầu
mong được sống và cùng đám cỏ được đặt vào lồng với chim sơn ca đang bị cầm tù.
Cậu bé lớn hơn trả lời:
- Thôi cứ để nó đấy hay hơn.
Thế là cúc trắng thoát nạn
và được vào lồng với chim sơn ca.
Con chim đáng thương đập
cánh vào nan lồng sắt, than vãn một cách sầu thảm cho số phận tù đầy của mình.
Cúc trắng muốn lắm, nhưng cũng chẳng nói được với chim một lời an ủi.
Cả buổi sớm qua đi như thế.
Con chim bị cầm tù kêu lên:
- Ở đây hết cả nước rồi ;
người ta đi vắng cả, chẳng để cho tôi lấy một giọt. Họng tôi khô bỏng, người
tôi sốt dữ dội, ngạt thở quá! Than ôi! Thế là tôi phải chết, phải xa vầng thái
dương sáng chói, xa cây cỏ xanh tươi và xa tất cả cảnh đẹp kỳ diệu của tạo hóa.
Rồi chim rúc mỏ vào đám cỏ
ẩm ướt cho dịu mát đôi chút. Chim chợt nhìn thấy bông cúc trắng bèn gật đầu
chào thân mật rồi hôn hoa mà bảo rằng:
- Cả em nữa, bông hoa nhỏ
nhắn tội nghiệp của anh, em cũng sẽ chết ở đây. Người ta đã đem em và mấy ngọn
cỏ vào với anh để đổi lấy cả cuộc đời phóng khoáng của anh. Giờ đây đối với anh
mỗi ngọn cỏ là một gốc cây, mỗi cánh trắng muốt của em là một bông hoa thơm
ngát. Ôi! Em đã gợi lại cho anh tất cả những gì anh đã mất!
Không nhúc nhích được, cúc
trắng nghĩ thầm:
- Giá mà mình an ủi được anh
ấy nhỉ?
Thế nhưng hương thơm của nó
tỏa ra ngào ngạt khác hẳn mọi khi ; chim sơn ca biết vậy nên, mặc dầu héo hon
vì cơn khát dữ dội, phải vặt hết ngọn cỏ này đến ngọn cỏ khác, nhưng nó vẫn gìn
giữ không chạm đến bông hoa.
Tối rồi mà cũng chẳng ai về
đem cho con chim sơn ca khốn khổ lấy một giọt nước. Thế là nó xả đôi cánh đẹp,
vẫy vẫy, giật giật và hót lên một bài buồn thảm. Cái đầu nhỏ nhắn của chim ngả
về phía hoa, con tim tan nát vì khát và đau đớn của chim ngừng đập. Trước cảnh
tượng đau thương ấy, bông hoa cúc trắng nhỏ bé, cũng như đêm trước, chẳng thể
nào khép cánh ngủ nổi. Ốm đau, thương xót, cúc lả xuống đất.
Sáng hôm sau, các cậu bé lại
đến ; thấy chim đã chết các cậu nhỏ lệ xót thương và đào hố chôn chim. Xác chim
được đặt vào một chiếc hộp đẹp màu đỏ và được chôn cất hết sức long trọng. Rồi
các cậu lại đem rắc cánh hoa hồng lên trên nấm mộ.
Tội nghiệp cho chim! Khi
chim còn sống và ca hát, người ta đã quên, đã mặc nó chết vì đói khát trong
lồng ; chết rồi người ta mới khóc thương, ban cho những nghi lễ đầy vinh dự.
Mảnh cỏ cùng bông hoa cúc
trắng bị người ta quẳng vào đám bụi ngoài đường cái ; chẳng ai nghĩ đến kẻ đã
tha thiết yêu thương con chim non.
HANS CHRISTIAN ANDERSEN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét