Mùa mưa về, cùng lúc với hai cánh cổng trường khép kín. Buổi sáng bây giờ, không còn những bước chân em vội vã đến trường, cũng chẳng còn được trông những khuôn mặt dễ thương quá là dễ thương của người bạn nhỏ. Thời gian như con chim chuyền mãi trên từng ngón tay em vụng dại, và nước mưa thì cứ thích cuốn theo những giờ học vừa dễ ghét vừa dễ yêu. Không dưng mà đâm tiếc ngẩn ngơ giờ Quốc văn buồn hiu buồn hắt, dù em biết rằng khi tất cả đã qua thì không thể níu kéo được gì. Nhanh quá phải không. Như thể khi em thả quả bóng bay lên trời, chỉ còn lại một chút bâng khuâng lúc con bé đứng trông vời. Xa khuất. Và những xôn xao trong mắt bạn thân hôm xưa, bây giờ có khác nào giọt nước mưa trong veo, rơi mãi rơi hoài trên đám lá trong vườn xanh, (như nỗi buồn đã xanh trong hồn em, lạ lẫm).
Còn nhớ không bạn thân. Những tổ chim sẻ nhỏ xíu xìu xiu trên cây me tây trong sân trường mà ngày xưa, giờ chơi nào bọn mình cũng ngắm. Không biết bây giờ đã có chú chim nhỏ nào bỏ tổ ấm, bỏ ngôi trường mà bay đi chưa nhỉ. Hình ảnh của bọn mình mai sau đó, phải không. Ơi chao! Cứ nghĩ đến lúc mỗi bước chân một hướng đời mà buồn ghê đi lận. Bây giờ thì còn Tí cô nương, Tí điệu, Tí tò mò, Tí lãng mạn và nhiều nữa những đứa bạn "xì trum". Chứ một mai, chắc chỉ còn lại mình em với kỷ niệm chất thành sông, ngọt lịm hồn mỗi lần nhớ đến. Nhưng thôi, đó là thì tương lai xa xôi, vội chi mà chia phải không, Tí cô nương yêu dấu. Ừ, bây giờ ta mới nhớ ra rằng, cái "tủ mặt" của mi ít ra cũng dễ cảm. Chứ nếu không thì sức mấy tên mi hiện ra trong đầu óc quá chật hẹp của ta. Ta chẳng rõ bây giờ mi ra sao. Có phì nhiêu thêm được chút nào, hay vẫn nặng đúng ba mươi kí lô gờ ram như ngày xưa ta với mi còn ngồi chung lớp, ăn vụng chung một hộc bàn, và cóp bài chung một tài liệu. Chao, ngày xưa sao mà vui tệ. Có đầy đủ hỉ nộ ái ố tăng dục lạc bi. Cũng không hiểu những lúc... mộng mơ vẩn vơ của dăm ba con nhà thi sĩ. Tội nghiệp nhất là nhỏ Tí điệu, bao giờ cũng điêu nặng (chứ không phải điên nặng như ông Thế bảo đâu nghe), làm xốn xáo xôn xao hàng trăm ngàn muôn ức hạt bụi phấn. Ở gần thì ghét nhưng lúc xa ta cũng nhớ mi quá đó chứ bộ. Nhớ nhất là đôi mắt chơm chớp mỗi lần ông Lập gọi bài. Trời ơi em mắc cỡ muốn cắn móng chân quá. Tí điệu ơi, sao mi dễ thương mà điệu hết cỡ như vậy, hở mi. Còn nhỏ Tí tò mò nữa, bây chừ mi đã hết tò mò chưa? Chắc còn lâu, hở nhỏ. Người ta thương mi vì cái bản mặt nhưng ta, ta yêu mi vì cái tính tò mò. (Ê, viết như vầy hổng biết có ai kiện không há?) Dù đôi khi ta muốn tặng mi một quả đấm để mi vỡ cái mặt ra cho rồi. Tiếc rằng ta chưa thọ giáo Lý Tiểu Long thì hắn đã chết mất. Chẳng hạn như cái hôm mi tò mò táy máy lôi thơ em bé ta ra mà đọc, chao! Ta hầm trong bụng dễ sợ. Nhưng thấy mi xương cùng mình, cho nên, thú thật ta cũng hơi rét. Ừ, mà cũng nhờ mi ta mới còn sống cho đến ngày nay, nếu không có lẽ ta đã về thiên đàng theo gót ông Dũng Phú Nhuận rồi mi hở. Ôi! Cái ơn này không biết đến chừng nào ta mới trả thù cho được. Thôi, bây giờ ta chỉ biết cám ơn mi, muôn ngàn lần. Đủ không, nhỏ? Còn ta vẫn nguyên vẹn là Tí lãng mạn như ngày nào với những chiều mưa lang thang trong khu nhà nguyện nhỏ. Ta thương bọn mi biết là dường nào. Và ta cũng ghét ta biết là bao nhiêu. Cái đầu ta thì nhỏ, vậy mà hắn cứ thích chở những sỏi những đá. Báo hại con bé cứ phải nuốt lia lịa những viên kẹo xanh đỏ, đỏ xanh. (Đừng ham, không có ngọt như kẹo dừa đâu). Ta muốn chia cho bọn mi quá chừng. Nhưng không có ai, bây giờ. Chỉ có con miu miu suốt ngày kêu ư ử. Chán quá. Ta muốn khện cho nó mấy cái để phủi rồi nợ thế. Nhưng chỉ tội nghiệp cho mái đầu xanh, ngây thơ vô số tội. Nó nào đã biết gì đâu, nhỉ. Cũng như ta nào đã biết gì đâu ngoài những cơn mưa lê thê suốt sáng suốt chiều. Chẳng biết làm gì, ta cứ soạn mấy cái ảnh của bọn mi ra mà ngắm. Để má cứ la cái con này làm gì lục đục suốt ngày không biết. Mãi rồi cũng chán, ta quay sang giỡn với mấy con chó mấy con mèo. Nhưng chúng chỉ làm ta nhớ bọn mi thêm. Bởi thế nên ta muốn xì trum ghê nơi, mấy con quái ạ...
Và bạn nhỏ ơi, hôm qua tình cờ ngang qua Hùng Vương, em đã trông thấy những chiếc lá mới nhuộm xanh con đường. Từ lúc nào chẳng rõ. Lá xanh rồi lá rụng. Nhưng giữa chúng ta, phải chăng mãi mãi đã là một cuộc chia xa. Như một viên kẹo ngọt tan trên đầu lưỡi. Chỉ còn lại chút xíu dư vị, dù ngọt ngào rồi cũng sẽ mất theo thời gian. Thời gian có quyền lực vạn năng, nhưng biết thời gian có cất giữ dùm ta những nỗi buồn vui đậm đà, hay tất cả rồi cũng chỉ là tháng ngày hắt hiu, với chiếc bóng buồn tênh ở những lối đi về, lặng lẽ. Mùa mưa này, nơi bạn nhỏ tới có gì vui? Hay cũng chỉ là "buổi chiều quanh năm mùa đông" như thành phố xa lắc xa lơ này. Mãi đến bây giờ em vẫn chưa quên đôi mắt màu hổ phách, nhuốm thuần một nỗi xót xa của bạn nhỏ. Bạn nhỏ buồn, em cũng xót mắt xót môi. Nhưng phải chăng sứ giả hòa bình sẽ chẳng bao giờ làm xong nhiệm vụ. Cho mùa mưa mãi dài và tháng ngày mờ mịt bóng mây.
Bây giờ, chỉ còn lại những cây me tây. Những cây me tây cao có nhiều tổ chim nhỏ xíu xiu của một thời xa xưa, trong trí nhớ. Cùng những giọt nước mưa trong vắt rơi hoài trong lòng bàn tay, ủ mềm cả linh hồn. Ơi, bỗng dưng mà nghe buồn hắt hiu như ngày xưa có mắt bạn thân nhìn qua rặng cây xanh, lặng lẽ.
LỤA NGÀY XƯA
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 130, tuần lễ từ 3-5 đến 10-5-1974)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét