THỨ BA, HAI MƯƠI LĂM
Bích Chi đèo em đi học bằng chiếc xe đạp cũ kỹ. Dạo này đường vắng hoe áo trắng. Hai giờ hơn rồi mà hai đứa vẫn còn nhong nhong dạo chơi. Bích Chi bảo: gần nghỉ hè rồi đi học làm chi cho sớm, tụi mình giả bộ làm kiểu một bữa đi, chứ suốt năm cứ đi phản lực hoài mệt lắm. Em phá ra cười làm chiếc xe rung rinh và mặt Bích Chi thoáng nét nhăn nhó, tội nghiệp.
Ngang căn nhà gỗ, em thoáng thấy bóng anh chàng thường ngày ngồi đợi, nhìn em và Bích Chi rồi mỉm cười. Em đỏ mặt bấm tay Bích Chi, con nhỏ cười: a, hôm ni số xe 4511 có ở nhà mi hỉ. Suốt nửa năm học nay, ngày nào em và Bích Chi đi ngang đây cũng thấy dáng anh chàng ngồi đợi. Hai đứa thuộc luôn số xe của anh chàng.
Bích Chi đang đạp ngon trớn, em bỗng cấu vào lưng nó mấy phát.
- Chi ơi tụi con Hòa bên ni tề, qua nhập bọn hắn đi chơi hỉ.
Hai đứa băng qua đường đạp theo tụi nó về Cồn ăn chè. Gió mát ghê, em ngồi sau sung sướng chỉ tội con nhỏ Chi, tài xế lý tưởng của em phải cong lưng đạp. Mùa này về Cồn ăn chè bắp là nhất, chỉ "nghiệt" một nỗi là khó nuốt quá. Mấy anh con trai cứ ngồi "dòm" hoài dị ghê. Ăn xong tụi em thong thả đạp lên trường. Đường Lê Lợi vắng người thật dễ thương. Năm ni hè tới báo hiệu bằng phượng nở nhiều ghê, tụi em ngồi học không yên cứ vơ vẩn nhìn ra mấy cây phượng hoài. Đến trường tụi em chí đứng ngoài cổng chơi. Phòng học nào cũng buồn bã với những cánh cửa sổ khép hờ. Mấy tụi bạn châu đầu vào nhau hỏi xem đã viết lưu bút đầy đủ chưa, lớp em đứa nào cũng có quyển sổ dầy cộm để viết kỷ niệm, tụi nó viết thật ngô nghê, và nghịch như quỷ. Chẳng hạn muốn viết cho em Phương Khanh người hoàng phái tụi nó ghi "Mụ Khanh", cho con nhỏ Phiệt thì ghi "thước mốt".
Em đáng dứng chơi vớ vẩn trước cổng trường thì "anh chàng nhà gỗ" lướt xe ngang mỉm cười, anh chàng có xe số 4511 đó mà. Em thì thầm với Bích Chi: Mi xem bữa ni hắn gan chưa tề, dám lướt xe ngang Đ.K mà không sợ rụng tim. Chơi một lát tụi em đi về, hẹn ngày mai tái ngộ và đi chơi nữa.
THỨ TƯ, HAI MƯƠI SÁU, BUỔI SÁNG
Tất cả gồm mười bốn đứa, bảy chiếc xe đạp rủ nhau đi lang thang. Thúy bảo: tụi mình "trực chỉ" đi, hết đường Lê Lợi, xuống đập đá, qua Vỹ Dạ về luôn biển Thuận An chơi. Cả bọn gật đầu tán thành dù biết rằng không thể giang hồ tới đích được. Xui cho em và Bích Chi mới đèo nhau đi một đoạn đường gặp phải hai chàng đi honda kè kè theo một bên. Cáu quá em thọt vào lưng Bích Chi, nói nhỏ:
- Hai thằng hôm qua mình gặp dưới cồn đó Chi ơi.
Hai đứa lúng túng. Chi cố đạp thật mau, em thì bỏ nón xuống che mặt lại nhưng vẫn không thoát khỏi hai cặp mắt cú vọ. Anh ngồi sau bảo:
- Về Cồn ăn chè hả? Cho anh đi với.
- ...
- Răng lại im rứa, trả lời đi.
Em tức cười ghê không biết làm chi cả, mặt thì đỏ bừng. Em nói nhỏ:
- Đem bông về cho mẹ cắm không bị la chừ.
Anh ngồi sau cười:
- Nhà anh ở Đà Nẵng mạ anh không la mô, vài bữa vô Đà Nẵng chơi nghe.
Bích Chi cáu:
- Đi theo làm chi dị rứa, đi chỗ khác đi.
Một lát em và Bích Chi cũng thoát nợ nhưng bị tụi bạn bỏ rơi một khúc đường xa. Bích chi phải gò lưng đạp rút vừa rủa thầm hai chàng quỷ. Đường về đập đá dễ đi, cả bọn đạp mau ơi là mau. Nhìn một hàng xe đạp màu trắng đi, dễ thương chi lạ. Càng về xa đường càng đẹp và nên thơ. Có dòng sông nhỏ uốn mình theo con đường, hai bên dừa rũ. Nhịp cầu cảm thông nối liền hai miền xinh làm sao. Ngang Nam Phổ, quê của Bích Chi em giả vờ hỏi: Gái Nam Phổ làm sao hở Bích Chi? Con nhỏ dị đỏ mặt: Làm sao thì làm sao, mi hỏi chi rứa? Em khúc khích cười khiến Bích Chi cáu quá đòi bỏ em giữa đường. Đây về Thuận An còn đến bảy, tám cây số nữa tụi bây dám đi không?
Chẳng đứa nào dám trả lời hăng hái như lúc đầu, có lẽ mệt và mất nhiều "ca-lo-ri" rồi đó. Cuối cùng cả bọn quay trở lui và chia tay ở nhà Bích Chi.
Em dặn hờ:
- Khi mô đi học ra bờ sông đứng gọi tau với nghe Bích Chi.
Em đạp xe qua đập đá mệt đứt hơi, về nhà phịa với chị Tùy:
- Em mới về Thuận An chơi, vui ghê.
Chị trố mắt ngạc nhiên: đi xe đạp, mặc áo dài? Em cười: chứ sao, hè rồi phải thể thao một tí.
THỨ TƯ, BUỔI CHIỀU
Lớp học vắng vẻ, chỉ có em, Chi và Hòa. Mấy đứa kia rủ nhau nghỉ hết. Có lẽ đây là buổi học cuối cùng trong năm của ba đứa. Ban tam ca lên lớp ngồi hát ỏm tỏi. Em lén hái chùm lá phượng lên lớp ngồi bói. Mỗi đứa ngắt một chùm lá rồi đếm: may mắn, thành công, thất bại, hoàn toàn. Chiếc lá cuối cùng của em là chiếc lá thành công, mà thành công chuyện gì kia hỉ, em ngồi bói vớ vẩn ghê.
Tự nhiên thấy buồn kinh khủng. Nhìn quanh trường toàn một màu đỏ ối. Năm nay phượng nở nhiều, các chị đi thi chắc gặp nhiều may mắn. Ôi, Đồng Khánh thương yêu, sắp xa mi rồi đó mặc dù chỉ ba tháng hè ngắn ngủi. Những ngày cuối một năm học, thật mong manh, buồn bã. Nghỉ hè rồi, con đường em thường đến trường hết gọi là con đường trắng. Bích Chi nói với em: Nữ sinh Đồng Khánh nghỉ học đường Lê Lợi hết dễ thương. Em mỉm cười bằng lòng với nó. Nghỉ hè rồi, chắc em buồn lắm, nhất là mỗi buổi chiều ngồi nhìn ra sông, những sáng thức dậy không biết phải làm gì. Nhớ nhất là những ngày cuối cùng, những ngày "mong manh như nắng hạ".
Biệt ly, nhớ nhung từ đây nhé, Đồng Khánh thân yêu, dù chỉ ba tháng hè ngắn ngủi.
MINH NGUYỄN
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 49, tuần lễ từ 4-5 đến 11-5-1972)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét