Buổi chiều nắng vàng lẩn lút trốn mất tự bao giờ và mây đen vần vũ cả một khoảng trời, em về học với những hạt mưa nhỏ lấm tấm và chiếc ô đen cùng hai đứa bạn dễ yêu. Ba thân thể rét mướt mà ba cõi lòng thì ấm cúng và thân ái biết dường nào, ngó nhau bằng sáu con mắt có những tia vui rộn ràng. Em muốn hét thật to giữa trời mưa mỗi lúc càng nặng hạt, thứ âm thanh kỳ lạ vô cùng của trái tim nhỏ nhoi mà thật lắm chuyện. Em muốn vờ bỏ quên những thực tại quen thuộc để lãng đãng bằng thứ mộng mơ ngầy ngật xôn xao giữa ngàn sợi thần kinh trong trí nhớ. Những bước chân cuống quýt đạp lên nhau nghe êm ái ơi là! Ba tà áo vội vàng nương nhau tìm chỗ ẩn một cơn mưa thảng thốt! Em đưa tay vờn những hạt mưa nước nhỏ nghe một cảm giác ngất lịm trong bàn tay nhỏ nước mưa lạnh và mát rượi tựa như bàn chân em mỗi lần bước lên thảm cỏ xanh ở sân trường trong giờ chơi, chua ngất với những quả me chín mùi sau cơn gió thổi rơi vào chiếc nón lá đầm ấm vô chừng. Chiều nay tưng bừng cơn mưa đầu mùa quý giá. San sẻ cùng em là Bích Vân đi giữa, áo tơ hàng, tay cầm ô, le lưỡi mỗi lần cơn sấm chớp bất chợt đi qua. Huỳnh Hoa bên trái tóc rẽ ngôi lệch hững hờ chớp mắt mỗi lần cơn gió thổi đến buốt lạnh. Và em bên phải bằng tay ôm sách vở ngoan hiền, ngơ ngác ngắm mưa như thứ thần thoại hoang đường ngày xưa. Hỡi buổi chiều đã nhắc nhở cho em những ngày qua bằng thời gian không thay đổi. Những chiếc lá mưa rơi nhẹ nhàng trên đỉnh ô như tiếng than vãn của chú dế mèn trong chiếc hộp thuốc lá con mèo mỗi khi em lười lĩnh bỏ quên không vất vào đấy một nắm cỏ tươi. Em bật cười với ý nghĩ ngộ nghĩnh đó. Bích Vân nhìn sang, huých nhẹ khuỷu tay vào quyển sách em đang ôm trong ngực.
- Cười chi rứa? Cho cười miếng coi.
Em chỉ lên chiếc ô và bảo:
- Hai bác lắng tai nghe thử tiếng mưa đi, giống y hệt cái giọng than của con dế mèn.
Huỳnh Hoa nghếch mặt:
- Ừa, ừa... giống ghê đi... Ơ! Mờ con dế mèn của bác nó kêu thế nào nhỉ?
- Bích Vân toét miệng, nhe hai hàm răng trắng:
- Ui ui... giống cái giọng the thé của bà già quét lá sân trường.
Em thấy tức cười quá đi, lấy bàn tay che miệng, mắt nhắm tít và miệng cười tưng bừng át cả tiếng mưa rơi. Huỳnh Hoa và Bích Vân sau một chút ngơ ngẩn cũng ôm bụng cười dữ tợn, ba đứa cười om sòm cả đường phố. Chiếc dù nơi tay Bích Vân rủng rỉnh rùng rình, những hạt mưa thừa dịp tạt vào mặt ba đứa. Thấy nguy cơ em ngừng cười, phát vào lưng Bích Vân một cái.
- Khiếp, nói cười một miếng mà cười tận thế.
- Tự bác làm tui mắc cười quá à!
Huỳnh Hoa hãy còn hinh hích, con bé nhăn nhó kêu:
- Nghỉ chơi bác mắt to ra à ơi! Làm tôi nhức bụng quá.
Hai đứa bạn gọi em là mắt to vì hai đứa bảo em có hai mắt to như hai hòn bi ve của lũ nhóc. Bích Vân có hai mụn ruồi tham ăn nơi miệng nên gọi là mụn ruồi. Còn Huỳnh Hoa với thân hình mảnh dẻ được gọi là gầy như trúc. Ba đứa bắt chước người lớn gọi nhau bằng bác và xưng là tui, đôi khi thấy dễ thương và yêu dấu ghê đi ấy! Em dùng bàn tay gõ nhẹ vào sống lưng huỳnh Hoa.
- Ôi chao! Tui cũng ê ẩm cái ruột ghê đó bác.
Huỳnh Hoa khuyên nhủ:
- Thôi đừng cười nữa, cười hở mười cái răng.
Bích Vân tiếp:
- Vô duyên chưa nói đã cười.
Em ậm ừ:
- Ờ, ờ... cười mắt nhăn, mũi nhăn, miệng nhăn. Cái mặt thật là bà lão.
Bích Vân kêu lên:
- Eo ơi! Thế thì nhất định nhá, không cười đó nghe!
Đi hết con đường có hai hàng cây to, trời nắng cũng chẳng can chi, mỗi trưa tan học không nón, đầu trần ba đứa cứ đi phây phây, vừa đi vừa nhặt me chín rụng và tranh nhau chí chóe, mặc dầu vẫn biết số me nhặt được một chốc cũng sẽ chia thật đồng đều. Bích Vân, con nhỏ bạn người Trung hay la toáng mỗi lần nhặt được quả me to và sìu cái mặt bánh đa ướt khi vồ phải quả me... rỗng không có ruột, Huỳnh Hoa cái giọng nhỏ nhẹ miền Nam điềm đạm hơn, có khi nhặt đầy cả khăn tay mà hai đứa chẳng hề hay biết. Còn em cái tính thật kỳ cục vớ được quả nào thì sào ngay quả ấy. Biết được điều ấy Huỳnh Hoa trợn hai cái đồng tử lên ngó em (bác ấy ức điều chi thường hay trợn mắt lên lắm), còn Bích Vân thì càu nhàu:
- Răng không có mụn ruồi tham ăn, mờ dễ sợ ghê rứa, tui sẽ về nhà bác chấm hai cái như tui nì.
Em chỉ che miệng cười là hai đứa bật cười theo và quên hết. Ôi! Bạn em đáng yêu quá... tính chi mà dễ cười... Ba đứa đi đến đâu là rộn rã tiếng cười, là ồn ào tiếng nói, thứ âm thanh trẻ thơ pha lẫn một chút khôn lớn nó êm đềm và khó giải thích quá đi, dưới những bước chân lá me vàng ướt đẫm những giọt mưa lóng lánh, nhìn mặt đường đang nở từng đóa hoa hạnh phúc như tấm thảm nhung bay lại thật gần, và ước mơ mưa mãi mãi thấm ướt đừng bao giờ phai nhòa trên tà áo. Này! Ngưỡng cửa tuổi hai mươi, mười chín ơi! Em chỉ biết chớp mắt ca tụng sự linh thiêng vô hình ấy, em muốn nắm đầy trong bàn tay mớ kỷ niệm vụn vặt ngủ yên trên chiếc nôi quá khứ xa xôi mà đằm thắm ấy, em muốn cột vào từng chân tóc sợi thân thuộc đang lơ lửng giữa đám học trò đầy ắp yêu thương vàng son ấy. Mưa hỡi! Em chỉ biết kể lể cho mưa nghe bằng giọng trầm điệu pha chút chua chua, ngọt ngọt trong hộp thủy tinh trắng từng quả ô mai quyến rũ. Ở một nơi có ngày đổ từng cơn mưa sau hồi chuông reo sau giờ tan học sẽ có em và bạn bè kiễng đôi chân nhỏ bé hái từng trái tương lai không biết mệt. Em sẽ lạy trời mưa về múa hát với hàng phượng cao cho em đếm từng nốt tin yêu trên dãy hành lang dài song sắt hình rổng ngoài giảng đường mà chữ nghĩa vẫn đeo đuổi trong từng ngăn trí nhớ chẳng bao giờ rời xa. Em nhìn lại đằng sau con đường dài qua bao nhiêu bước lang thang của ba đứa, hơi thở nồng nàn tỏa ngát rộn ràng từng bước chân đá sỏi. Ba bàn tay tìm nhau thật gần tựa hồ quả bóng bay đi tìm một chân mây. Người cảnh sát già đứng hiền lành trong chiếc áo mưa rộng kín đầu ở một ngã tư nhìn ba đứa cười với chiếc miệng móm và những sợi tóc bạc mầu muối tiêu. Bích Vân kêu to (với ba đứa người cảnh sát như một người bạn già quen thuộc cùng chia sẻ những mắt me).
- Ông ơi! Bữa ni mưa to, me hắn nghỉ chơi một bữa rồi.
- Rứa hỉ? Buồn ghê hỉ?
- Ông ơi! Cháu khoái mưa mà khoái cả me.
- Ông ơi! Trời mưa ông che nón lá.
- Con ni, dị rứa... hát chi dị òm... vô duyên ghê a tề.
Ông cảnh sát khoát bàn tay gân guốc:
- Về nhanh, mưa to quá là to.
- A! Ông nì, không có me rồi đuổi tụi cháu hở?
- Về đi, về đi, mô có, mô có.
Cái đầu trong chiếc áo mưa lắc lia lịa, ba đứa giơ tay chào ông và mỗi đưa nắm một vạt áo dài, qua một vũng nước, em cố ý đạp cho vũng nước bắn tung tóe, em thấy mờ mờ hai đồng tử của Huỳnh Hoa trợn lên và giọng miền trung của Bích Vân càu nhàu:
- Rứa cho biết thân, có còn ham trời-không-mưa-em-cũng-lạy-trời-mưa nữa hay thôi.
THANH
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 107, từ ngày 21-6 đến 28-6-1973)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét