Hôm ấy, Bân đến rủ tôi cùng đi mua một cái đồng hồ. Anh ta muốn mua
hạng thật tốt, và nhờ tôi xem hộ. Hai chúng tôi đến hiệu Chabot ở phố
Tràng Tiền. Đồng hồ ở hãng này thì không còn phải nói gì nữa: Thật là
những đồng hồ các hiệu có tiếng, có bảo hành chắc chắn và cố nhiên là
giá đắt. Tôi chọn cho hắn ta cái đồng hồ đeo tay hiệu Movado, xuống nước
hay vùi cát cũng không hề gì. Chiếc đồng hồ trông rất đẹp. Tôi thấy anh
ta mân mê cầm lên ngắm nghía, xem chừng cũng muốn mua lắm. Nhưng cái
tính hà tiện của anh ta lại thắng cái thích, nên rồi lưỡng lự một lát,
anh ta trả lại nhà hàng, kéo tôi đi ra và bảo:
- Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà đắt quá, anh ạ. Thôi, chúng ta lại các hiệu khách mà mua thì hơn.
Tôi yên lặng gật đầu, và theo đi, cũng chả muốn nói gì. Trong bụng
nghĩ anh chàng này thật là ngốc, có tiền mà không biết chơi đồng hồ tốt.
Lại kiệt nữa. Không biết hắn để tiền làm cái gì?
Vào một hiệu ở Hàng Ngang, sau khi mặc cả ráo riết từng hào, anh ta
bằng lòng mua một cái đồng hồ hiệu không mấy ai biết tiếng. Hắn có hỏi ý
kiến tôi, song tôi cũng ừ hữ bảo dùng được cho xong chuyện, vì hắn có
mua được thứ tốt hay không, bấy giờ tôi thực không thấy quan hệ mấy.
Lúc trả tiền, tôi thấy hắn giở ra một cái ví da lớn, phồng chặt. Hắn đếm giấy bạc thong thả và cẩn thận.
Thoáng nhìn qua, tôi cũng biết trong ví nhiều tiền lắm: ngoài số
tiền bạc lẻ hắn mang ra trả, tôi còn thấy gấp ở ngăn trên đến năm, sáu
cái giấy bạc một trăm nữa, những giấy bạc mới, màu còn tươi nguyên -
"Quái, thằng cha này làm gì mà lắm tiền thế? Mình thì chả bao giờ có đến
được một trăm bạc bỏ túi!"
Tôi nghĩ thầm và so sánh thế.
Mua xong đồng hồ. Bân rủ tôi đi ăn:
- Ta lên hiệu chén, rồi lát nữa làm một chầu chứ, - hắn vỗ vào túi - tôi có đủ tiền đây!
Chúng tôi vào hiệu. Bân ăn vui vẻ lắm, có lẽ hắn vừa ý vì cái đồng
hồ mua rẻ. Tôi thì trong óc cứ vơ vẩn cái ý nghĩ sao một thằng ngốc như
hắn - tôi thấy hắn càng ngốc - lại có lắm tiền thế, còn mình...
Tuy vậy, ý nghĩ cũng không làm tôi ăn mất ngon. Tôi tỏ mặt sành, gọi
những thức ăn quý và đắt tiền, và hai chúng tôi uống rượu say sưa.
Cơm xong, Bân đưa tôi xuống Vạn Thái, vào nhà một người nhân tình
của hắn. Hình như đã lâu không được đi hát, nên hắn có vẻ tha thiết và
sung sướng đến đáng ghét. Về phần tôi, không thấy hứng lắm, - đi chơi
với một anh có nhiều tiền mà mình lại khinh là ngốc, không có thú vị mấy
- nhưng chẳng lẽ lại bỏ hắn nửa chừng. Tôi định bụng ở chơi qua quýt
đến nửa đêm thì về.
Nhà hát, ngoài cô nhân tình của Bân, các con em khác trông cũng khá.
Tôi nằm bên bàn đèn nói vài câu chuyện tầm phơ. Còn Bân, hắn không nghe
hát hiếc gì cả. Ngồi nói chuyện với tôi một lát lấy lệ, rồi hắn cùng
với cô nhân tình vào buồng trong đi nằm một chỗ. Hắn không quên - tính
cẩn thận của anh kiệt! - đem cả cái áo tây trong có ví tiền vào chỗ nằm,
vất trên thành đầu giường.
Một mình tôi ở ngoài đâm chán. Nằm một lát rồi tôi cũng đứng dậy sửa soạn ra về; Bân vẫn ở trong màn, nói vọng ra giữ lại:
- Anh hãy ở chơi đã, về làm gì vội. Ngày mai chủ nhật cơ mà.
- Thôi, tôi phải về. Sáng mai còn có việc.
Vừa nói tôi vừa với cái áo tây của tôi treo trên mắc. Bỗng nhiên có
cái gì chuyển mạnh qua tim: tay tôi yên hẳn lại; tôi vừa mới nhận ra
rằng cái áo tôi đương cầm không phải là áo của tôi. Thì ra lúc mang áo
vào giường nằm, Bân đã mang nhầm áo. Hai chúng tôi cùng mặc thứ hàng len
giống màu, như vậy dễ lẫn lắm. Tôi ghé nhìn vào phía trong áo thấy cái
ví tiền ở túi thò ra ngoài một ít. Cái ví tiền... mấy tờ giấy bạc...
- Ở chơi đã anh. ở chơi sáng sớm mai về với tôi một thể.
- Ờ... ờ...
Tôi điềm nhiên treo cái áo vào chỗ cũ, quay ra. Mấy chị em cũng phụ họa vào lời mời của Bân, nài nỉ:
- Tội gì mà về bây giờ anh, khuya và lạnh chết.
Tôi chỉ thoáng nghe thấy, trong trí như còn bận sự gì. Bâng khuâng tôi lại gần giường; một chị nâng chén mời:
- Anh uống chén nước nóng. Rồi nằm xuống đây có hơn không?
- Ờ thì hẵng nằm một lát đã.
Tiếng Bân trong màn đưa ra:
- Phải đấy, đến mai hẵng về. Tôi bảo chị Lan phải làm thế nào giữ anh ấy lại thì làm...
- Không... thể nào tôi cũng phải về, anh ạ...
Những lời đối đáp ấy cứ tự nhiên buột miệng ra, tôi không để ý đến.
Trước mắt tôi, mấy tờ giấy bạc một trăm gấp trong ngăn ví, hiện ra rất
rõ rệt. Lấy mấy tờ, độ hai tờ - tại sao lại hai? Tôi không biết - thật
dễ dàng quá. Tôi cứ việc điềm nhiên với lấy áo, mở ví rút ra hai tờ, rồi
khoác áo ở trên vai, ra ý sắp sửa về. Rồi chọn lúc mọi người vô ý - mà
dẫu có ý cũng không ai biết được - tôi đổi lấy áo của tôi vắt ở đầu
giường Bân... Thế là xong, và gọn. Mai dậy Bân biết mất chắc chẳng bao
giờ dám nghi ngờ cho tôi. Mà nghi ngờ thế nào được?
Tôi về từ đêm cơ mà! Vả lại cái áo đựng tiền hắn đã cẩn thận mang
vào giường ngay từ chập tối, vậy nếu có người lấy, thì chỉ có người nhà
cô đầu mà thôi. Mà người nhà thì cũng khó lòng đến đấy lấy được, họa
chăng có ngay cô nằm với Bân. ừ, có lẽ Bân sẽ nghi cho nhân tình của hắn
lấy... Chắc thế. Tôi mỉm cười: Bân sẽ không dám nói gì đâu; biết nhân
tình lấy, hắn sẽ im lặng, sợ làm cho nhân tình xấu hổ, và sợ làm tai
tiếng chủ nhà. Hắn vốn tính nhát, với lại hai trăm đối với hắn chắc chả
là bao.
Tất cả những cách xếp đặt ấy diễn qua rất nhanh trong trí tôi. Chỉ
một thoáng thôi, tôi đủ tưởng trước được các việc xảy ra như thế, êm
thấm và yên lặng, và trôi chảy... dễ dàng quá, mà không còn sợ cái gì
cả...
- Mời anh xơi thuốc.
Tôi giật mình đỡ lấy dọc tẩu. Cô Lan đã tiêm xong điếu thuốc từ bao
giờ, quay dọc sang mời. Mắt cô nhìn tôi âu yếm. Tôi đưa mắt nhìn xuống,
cầm lấy dọc hút. Điếu thuốc kêu vo vo, tiếng như ở đâu đưa lại. Qua làn
khói trắng tỏa ra, tôi tưởng nhìn thấy tập giấy bạc một trăm, còn mới
nguyên gấp trong ngăn ví. Hắn làm gì mà có lắm tiền thế? Lại mang để
trong ví làm gì? Rõ anh chàng ngốc không biết dùng đồng tiền, tiền ở
trong tay hắn cũng uổng. Ngộ có đứa lấy đi thì sao? Để thế có bữa mất
thật...
- Anh nghĩ gì mà thần người ra thế? Say thuốc có phải không?
Lan để tay nhẹ nhàng lên người tôi, lẳng lơ đưa mắt hỏi. Tôi giả vờ
cười không đáp, rồi xoay nằm ngửa, nhìn lên trần nhà. Trong người bứt
rứt không yên... Lắng nghe thấy tiếng Bân thì thào và tiếng cười khúc
khích của nhân tình hắn trong màn. Chiếc áo vắt ở đầu giường - chiếc áo
của tôi - chắc vẫn còn y nguyên ở đấy.
Tôi tưởng tượng khi có hai trăm trong túi rồi, lên xe về điềm tĩnh
đi nằm ngủ. Sớm mai mất tiền, thế nào hắn chả về qua nhà mình. Hắn gọi
cửa vào, đánh thức mình dậy và bơ phờ bảo:
- Tôi mất hai trăm bạc tối hôm qua rồi, anh ạ...
Tôi thấy trước bộ mặt ngạc nhiên của tôi lúc bấy giờ - một vẻ mặt
rất tự nhiên, - và tôi hỏi: "Chết chửa, mất bao giờ? ở đâu?" - Hắn sẽ
thuật lại buổi tối hôm nay, lúc mang áo vào giường, đến lúc thấy mất:
"Chỉ có con nhân tình tôi nó lấy thôi, anh ạ. Chả còn ai vào đấy nữa..."
- Thế giấy bạc của anh có biên số không?
Nếu hắn không biên số thì mình cứ việc tiêu tự nhiên! Vạn nhất hắn
có biên số rồi, thì bảo hắn đi trình cẩm. Nhưng mình sẽ tiêu ngay hôm
ấy... Một người như mình cầm tờ giấy trăm vào Gô Đa mua hàng, ai dám
nghi ngờ?...
Tôi nhớ lúc ấy tuy vẫn nói chuyện với mấy cô em, tôi xếp đặt đâu vào
đấy rất chu đáo, phòng ngừa đủ mọi việc xảy ra. Chỉ còn việc lấy, và
đổi áo nữa là xong. Rất dễ.
- Ấy kìa, anh đi đâu đấy?
- Tôi đi về đây, mai có việc bận, không thể ở lại được.
Tôi đã nhổm dậy đến bên mắc, với áo, chiếc áo của Bân. Qua lần vải
tôi thấy chiếc ví kềnh kệnh răn rắn. Khoác áo lên một bên vai, tôi đi
lại trong nhà, bồn chồn nóng ruột. Một cô đầu lê guốc ra hé cửa, nhìn ra
ngoài trời:
- Tối lắm. Phải vạ gì mà đi bây giờ anh ạ.
- Đâu xem nào...
Tôi cũng đến bên cửa nghiêng nhìn ra ngoài. Tay tôi đưa vào trong
áo, luồn vào khe ví, sờ vào mấy tấm giấy bạc. Tôi rùng mình. Mấy ngón
tay mân mê đầu tấm giấy, một cái, hai cái...
- Thôi, vào không gió, anh ạ. Vào nằm cho ấm...
Tôi bỏ tay ra - thong thả, không vội gì, - theo vào, cái áo vẫn đè
trĩu trên vai. Tôi ngồi ghé xuống cạnh giường, cầm chén nước lên nhấp,
rồi lại đặt xuống.
Tiếng Bân trong nhà cất lên:
- Ông ấy về rồi à?
Tôi đáp:
- Không, đã về đâu. Tí nữa.
Bân nói câu gì sau, tôi cũng không nghe thấy. Tâm hồn tôi lúc bấy
giờ thế nào, tôi không biết rõ. Tôi đứng lên, ngồi xuống, như một cái
máy. Tôi chỉ băn khoăn, bứt rứt, và thời giờ qua... tôi cảm thấy đi qua
tâm hồn tôi từ bên này sang bên kia... như thế không biết trong bao
nhiêu lâu... Tôi khẽ thở dài, đứng lên lần này thì nhất định.
- Về thôi. Không mai đi sớm lại nhọc chết.
Bân hỏi vọng ra:
- Ồ, anh về à? Mấy giờ rồi đấy nhỉ?
- Gần một giờ rồi. Anh cứ ở đây. Cả mấy cô này nữa, đi ngủ đi cho béo mắt. Bận sau tôi ở lâu nhé.
Tôi đưa tay vuốt mái tóc một cô sán đến gần, hai tay để lên vai tôi,
mắt nhìn ra vẻ âu yếm. Hai cô khác ngồi yên trên giường, cũng đưa mắt
nhìn tôi như chờ đợi.
- Thôi đi ngủ đi.
Tôi gạt tay cô ấy ra, gấp cái áo tây trên cánh tay, rồi đi vào phía
giường Bân nằm. Tôi cúi xuống, tì vào thành giường - cố ý tì vào chỗ vắt
cái áo - nhìn vào trong, qua màn.
- Anh ở lại nhé - tôi mỉm cười - tri kỷ hết đêm nay cho nó sướng...
Cô nhân tình khúc khích trong chăn. Và Bân ngửa đầu trông lên, tay với vào tấm màn:
- Mai nhé.
- Oui, à demain.
Nhưng tôi chưa quay ra. Tôi vẫn cứ tì mình trên thành giường, lưỡng
lự, một lát bấy giờ sao lâu thế. Rồi, không biết tại sao, bỗng nhiên:
- Áo anh đây này, đây là áo của tôi.
Và nói thêm bằng tiếng Pháp:
- Anh đếm lại tiền đi. Và để cẩn thận vào trong ấy.
Bân nhỏm nửa người dậy, cầm lấy áo:
- Merci, được rồi.
Tôi bước một bước lùi ra. Thế là hết. Bây giờ thì không sao đụng đến
ví được nữa. Tôi bần thần ngơ ngẩn, mặc lấy chiếc áo của tôi, và đội
mũ... Vừa gài khuy, tôi vừa nói mấy câu bông đùa vô vị với cô ả đứng ở
chân giường sắp tiễn tôi về. Tôi trùng trình uống nước và hút thuốc,
muốn cái thời khắc này cứ kéo dài ra mãi.
Đến khi ngồi trên xe về qua những phố khuya vắng vẻ, tâm trí tôi mới
dần bình tĩnh lại. Gió lạnh thổi mát trên vừng trán nóng, và cái cảm
giác mát ấy khiến tôi dễ chịu. Tôi nghĩ lại đến những cử chỉ và dự định
của tôi lúc nãy, thật vừa như một người khôn khéo lại như một người mất
hồn. Tất cả những cái đó bây giờ xa quá. Tâm trí tôi giãn ra, như một
cây tre uốn cong trở lại cái thẳng thắn lúc thường. Tôi cảm thấy một cái
thú khoái lạc kỳ dị, khe khẽ và thầm lặng rung động trong người, có lẽ
là cái khoái lạc bị cám dỗ, mà cũng có lẽ cái khoái lạc đã đè nén được
sự cám dỗ. Và một mối tiếc ngấm ngầm, tôi không tự thú cho tôi biết và
cũng cố ý không nghĩ đến, khiến cho cái cảm giác ấy của tâm hồn tôi thêm
một vẻ rờn rợn và sâu sắc.
*
Sáng
hôm sau tỉnh dậy ở nhà, tôi ngẩn ngơ nghĩ lại các việc tối hôm trước, y
như trong một giấc mộng, chứ không phải việc đã xảy ra... Tôi ngạc
nhiên tự hỏi sao mình hãy còn là người lương thiện, không phải là kẻ ăn
cắp. Mà tôi thú thực rằng nếu bấy giờ tôi đã là kẻ ăn cắp, cái đó cũng
không khiến tôi lấy làm ngạc nhiên hơn. Mà còn là người lương thiện, tôi
tự thấy cũng chẳng có gì là đáng khen. Tôi nhớ rõ lúc đó không có một ý
nghĩ nào về danh dự, về điều phải, điều trái ngăn cản tôi, và khiến tôi
đi vào con đường ngay, như người ta vẫn nói. Không, không có một chút
gì như thế. Cái gì đã giữ tôi lại? Tôi không biết... Có lẽ chỉ một lời
nói không đâu, một cử chỉ nào đấy, về phía này hay phía kia, đã khiến
tôi có ăn cắp hay không ăn cắp. Chỉ một sợi tóc nhỏ, một chút gì đó,
chia địa giới của hai bên... Tôi có tiếc đã không lấy hay không, hay
bằng lòng mình vì đã chống giữ lại cái ý xấu? Tôi cũng không tìm biết rõ
hơn. Hình như ý nghĩ ham muốn hay trù trừ tối ấy không phải là của tôi,
hình như của ai ấy, của một người nào khác lạ, khác với cái người
thường của tôi bây giờ...
Chúng tôi đều yên lặng. Anh Thành nói xong, với cái điếu hút một hơi
thuốc lào rất kêu. Rồi anh thở ra thong thả, mắt lờ mờ nhìn dõi theo
làn khói đi.
THẠCH LAM
Nxb Đời nay, Hà Nội, 1942.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét