Thứ Năm, 13 tháng 11, 2025

CHỈ LÀ MƠ THÔI - Lê Đức Ngọc


Mây Chiều. một quán nằm ở bên đường, chẳng lấy gì làm thơ mộng, nhưng có lẽ nhờ không khí bên trong ấm cúng, và âm nhạc hay, nên tôi thường đến đây một mình những lúc có đủ tiền một ly cà phê và mấy điều thuốc lẻ. Hôm nay, nhạc thật hay, toàn những bản buồn. Tôi không hiểu tại sao lại thích thế, có lẽ tại đời tôi buồn nhiều hơn vui và toàn những chuyện tình dở dang, đã gây cho tôi một xúc động nhẹ nhàng làm tôi thích.
 
Tách cà phê đã cạn tôi uống hết hơi cuối rồi gọi thêm. Tôi nhủ thầm, rồi tối nay lại thức, lại đàn và lại buồn hát nhảm cho mà xem. Mồi cho mình thêm một điếu thuốc nữa, bỗng mắt tôi trông thấy một đôi tình nhân trẻ vừa bước vào. Và tim tôi bồi hồi, nói bồi hồi cũng chưa đủ, phải gọi là bàng hoàng mới đúng. Trước mặt tôi, sụp đổ tất cả, tôi không còn bình thường được, và tim tôi vang lên một tiếng gọi nhẹ, Tuyết! Rồi tôi lặp lại một mình, Tuyết, Tuyết! Phải rồi, Tuyết, người con gái mà mấy năm trước đây tôi đã yêu, ngây dại. Và, hết. Tôi vừa xúc động mạnh. Tách cà phê mới được đem ra. Tôi thoáng nhìn lui, hai người trẻ tuổi ngồi sau lưng tôi, họ đều đẹp đôi. Người con gái mặc áo vàng thật tươi. Tóc dài như tóc ngày nào, có khác là bây giờ không còn thắt bím nữa. Tuyết. Mộng Tuyết. Bây giờ, dù ta gần nhau đây, một cách ngăn nhỏ, chỉ là một ô vuông mặt bàn thôi, nhưng trong tình cảm, ta đã "nghìn trùng xa cách". Tuyết vẫn chưa thấy tôi, vì nàng đang nói với người con trai về thức uống khi người bồi bàn đến hỏi. Nhưng rồi, đôi mắt Tuyết và đôi mắt tôi gặp nhau. Bốn con mắt không được tự nhiên, Tuyết bối rối và tôi cũng bối rối. Tôi quay mặt lên, nhắm mắt lại, để nhớ một đôi mắt, đôi mắt to đen, đôi mắt có hàng lông mi kín và dài ra như bờ tường nhà nàng. Phải, đôi mắt ấy đã mấy lần mở lớn ra nhìn vào mắt tôi, một cách ngây dại, một cách thiết tha. Bây giờ chỉ là mơ. Mơ Tuyết ơi. Mộng Tuyết hay là Mơ Tuyết chỉ có tôi hiểu thôi.
 
Âm nhạc vẫn chạy đều. Phạm Duy đã mời nhân tình của ông, và tôi, tôi cũng mời em, Mơ Tuyết, để về một "miền quá khứ, có lũ kỷ niệm trước sau"... 
 
*
 
Năm ấy, học lớp nhất, tôi còn bé lắm trong trường Trần Quốc Toản ngoài Huế. Tuyết cùng học lớp với tôi. Tuyết coi như là đẹp nhất trong lớp. Dù không đứa nào tôn cô bé lên làm hoa khôi, nhưng với những nét đẹp mà cô bé có, và riêng với tôi, Tuyết đã là hoa khôi. Một đóa hoa trắng như tuyết, mang theo vẻ đẹp mơ hồ, và để biết bao nhiêu người sau nầy, khi lớn lên, si mê, tương tư. Và tôi đã si dại, một mối tình nho nhỏ, không dám tỏ, không dám nói chuyện vì tôi vốn rụt rè, cả thẹn, những ngày lớp nhất. Xem ra thì Tuyết ngày xưa với Tuyết bây giờ chẳng mấy khác nhau, có chăng đó là nét đẹp kiều diễm, mê đắm lòng người mà thôi. Cô bé Tuyết học giỏi. Cô bé Tuyết đẹp, dễ thương. Tuyết có một dáng người vừa phải. Một mái tóc dài thắt bím, trông ngây thơ, những lúc Tuyết chơi nhảy dây, hai "đuôi gà" ấy tung tăng làm cho tôi đã nhìn ngây ngất, lén lút. Tuyết có một gương mặt trái soan mà ngày ấy tôi không biết, bây giờ khi hồi tưởng, và ngay lúc này, tôi mới hiểu. Gương mặt trong đôi má hồng. Cặp mắt to đen, thoáng một chút ngơ ngác những khi tôi nhìn bị cô bé bắt gặp. Và lúc ấy, đôi mắt xụ xuống, làm đôi hàng mi che kín. Sóng mũi thanh tú, hơi cao một tí, càng tăng thêm vẻ đẹp. Đôi môi hồng chẻ, cũng như cằm của Tuyết. Thật là trời thiên vị, cho một người con gái quá đẹp, đến nỗi, dù một đứa con trai 15 tuổi như tôi đã biết rung động.
 
Có lẽ, tình yêu của tôi nẩy nở sớm hơn những đứa trẻ bình thường, nên dù sao đi nữa, tôi cũng không dùng chữ yêu để nói lên phần tình cảm của tôi, thuở ấy. Nhưng khi nhìn lại mình, nhìn gia đình Tuyết, tôi thấy một sự quá xa biệt, một cách ngăn buồn, một kẻ trên đỉnh cao ngút ngàn giàu sang, một người ở vực sâu thăm thẳm nghèo nàn. Tôi là một đứa cô nhi ngày ấy và bây giờ, tôi là một người tuổi trẻ lang thang, không gia đình, chẳng bà con ở cái dất Saigon xa hoa này. Tôi rất đỗi thiếu thốn, từ tình thương đến vật chất. Nhìn Tuyết mỗi sáng đi học, mỗi trưa về đều có xe hơi đưa rước, tôi buồn bã thở dài. Tôi muốn làm quen với Tuyết lắm, dù chúng tôi học một lớp, nhưng Tuyết vào sau, hơn nữa, sắc đẹp và sự giàu sang đã là một sự cách ngăn, một bên bóng tối, một bên sáng rỡ, huy hoàng. Làm sao không e ngại, làm sao không cách ngăn? Để rồi, một ngày cuối cùng của niên học khi hay tin Tuyết theo gia đình đi Nha Trang...
 
Đó là một nỗi buồn lớn của đứa con trai 15 tuổi là tôi. Ngày ấy, trên đường Phan Bội Châu, tôi đã đi ra đi vào bồn chồn, tiếc nuối, buồn bã. Tôi biết hút thuốc từ đó. Cuối cùng, Tuyết cũng đi Nha Trang. Những tưởng đó là một lần cuối không bao giờ còn gặp nhau nữa. nhưng bốn năm sau, tình cờ đã đưa hai đứa tôi gặp nhau tại rạp Ciné Hưng Đạo.
 
Hôm ấy, tôi đang đi xem mấy bức hình ngoài chỗ giới thiệu phim mới, thì mắt tôi trông thấy một người con gái quen. Tôi đã ngẩn ngơ đứng lại cố nhớ. Một đôi mắt to đen, ngơ ngác, lông mi dài. Một suối tóc thề. Một đôi môi hồng chẻ, cũng như cằm. Cuối cùng, trí nhớ đã giúp môi miệng tôi thốt lên : Tuyết. Tôi sợ bị nàng cho là mình để ý lố quá, nên đi qua lại chỗ đông người để nhìn nàng. Tuyết bấy giờ đã lớn, vẫn đẹp. Và, tưởng như đã quên, nhưng rồi tình cảm dào dạt thuở 15 tuổi đã khơi động lại, một cách rộn rã, reo vui. Nhưng sự rụt rè bao giờ cũng làm cho tôi dừng lại ở một khoảng, chỉ có đôi mắt ấy, mở lớn, cố nhớ lại tôi. Sau đó Tuyết vào rạp ciné, tôi đút tay túi sau lững thững đi về, với một nỗi lòng có buồn có vui.
 
Tôi, năm gặp lại Tuyết lần đầu ở Huế, khi Tuyết từ Nha Trang về, đã là lớp đệ tứ và Tuyết cũng thế. Tôi đã không còn ở Cô nhi viện Quốc Gia trong thành nội nữa, mà đã xin vào Cô nhi viện Tây Lộc. Đi đâu thì đời bất hạnh bao giờ cũng bất hạnh, nên tôi vẫn là kẻ nhút nhát. Từ đó, tôi hay lững thững ở các rạp ciné để tìm Tuyết. Và cũng đã gặp, chỉ là gặp để nhìn với đôi mắt chứa chan âm thầm, để rồi mong một dịp nào đó tình cờ thật thuận tiện, để nói lên cái nỗi lòng mình. Tuyết đã không tránh đôi mắt tôi và làm sao tôi nói hết ý nghĩa của đôi mắt ấy mở lớn, bỡ ngỡ?
 
Sự thật, dịp may ấy đã đến, đó là một chiều cuối đông, trốn viện về Phù Lương ăn đám giỗ. Trời đã gần tối rồi. Trời có mưa bay bay, nhẹ nhàng. Tôi mặc chiếc áo mưa nhà binh rộng, đầu trần. Lên xe về Đông Ba, qua An Cựu. Tôi lên xe lam để đến Phù Lương. Tôi ngồi ngoài bìa. Xe vẫn chưa chịu chạy, chỉ vì ông tài xế chờ cho đủ hai người khách nữa. Và, người khách ấy, thật tình cờ, lại chính là Tuyết. Tuyết lên xe, đang còn bối rối tìm chỗ, tôi xích ra một bên, nhưng chẳng hy vọng gì Tuyết ngồi gần tôi, vì bên kia còn một chỗ. Thế mà, Tuyết đã không ngồi bên ấy. Làm sao tôi nói được niềm vui quá đong đầy của tôi, khi mà tôi không chuẩn bị? Thật tình cờ phải không em Mơ Tuyết? Và đến bây giờ, tôi vẫn tiếc, vẫn còn nhớ, tại sao tôi mãi rụt rè?
 
Tuyết ngồi gần tôi, một mùi hương trinh nguyên con gái thoang thoảng trên tóc, trên da thịt phả vào tôi, ngất ngây. Một buổi chiều cuối đông có mưa bay bay, gần tối, trên chuyến xe lam cùng về một nơi đường chẳng gần, chúng ta lại sít bên nhau, chỉ cách một lớp áo mưa, làm sao không gọi đó là một tình cờ rất thánh? Khi chuyến xe đủ số hành khách, nó bắt đầu chạy. Càng ra quốc lộ đường càng lắm gió, bởi hai bên là đồng ruộng xanh rì những lúa tốt tươi. Chuyến xe lam cuối cùng trong ngày đã chạy thật hối hả, làm gió càng thổi mạnh vào xe. Tôi vẫn chưa nói gì, tôi còn e ngại. Trước mặt tôi có một thanh niên, tôi sợ có người nghe tôi nói, nhỡ Tuyết không trả lời có "quê" mặt tôi không? Tôi lựa câu để hỏi, và câu đầu tiên được thoát ra miệng tôi một cách rất nhỏ và nhanh, nhưng nhờ gió đã làm cho Tuyết nghe:
 
- Tên Tuyết phải không?
 
Và Tuyết không để tôi "quê":
 
- Ừ!
 
Tôi tiếp tục:
 
- Năm lớp nhất học Trần Quốc Toản phải không?
 
- Phải, răng mà biết?
 
- Rồi đi Nha Trang à?
 
- Đúng!
 
- Tại răng không ở Nha Trang cho sướng mà về Huế làm chi cho mệt?
 
- Không, Nha Trang buồn!
 
- Rứa à?
 
Bao nhiêu câu hỏi đã hỏi hết. Tôi đang lo ngại sẽ "bí đề". May quá:
 
- Biết tên mình không"
 
Tuyết cười:
 
- Chi mà không biết!
 
- Biết học ở đâu không?
 
- Răng không!
 
Nói xong Tuyết vạch áo mưa của tôi:
 
- Lại Phước Định. Hàm Nghi!
 
Tuyết cười thật tươi. Tôi vui quá. Chợt nhớ, tôi hỏi:
 
- Bây giờ Tuyết học ở đâu?
 
- Đồng Khánh!
 
Tôi nhìn bảng tên thêu chỉ màu đỏ viền - nhất tím, nhị hồng, tam xanh, tứ đỏ... - và Mộng Tuyết, Đồng Khánh, màu xanh trên ngực. Tuyết hỏi:
 
- Học lớp Nhất kỳ đó biết anh Tấn không?
 
- Không!
 
- Anh Vũ?
 
- Không! 
 
- Anh Thoại?
 
- Không mà - tôi cười xoa tay - tôi không biết đâu, tôi chỉ biết Tuyết thôi. Đừng nói chuyện đó!
 
Tuyết vẫn "có duyên đáo để":
 
- Tất cả là anh của Tuyết đó!
 
- Bây giờ nhà ở đâu?
 
- Phù Lương!
 
- Tôi cũng ở đó!
 
Lạy trời, Tuyết đã không biết chỗ của tôi hiện ở, nhưng làm sao tôi giấu nổi đây, một cô nhi bất hạnh? Tôi hỏi (vẫn chỉ là những câu hỏi):
 
- Bây chừ... à, đi mô về rứa?
 
- Đi lên phố sang ảnh!
 
- Vẫn ở nhà dưới Phù Lương và lên học ở Đồng Khánh?
 
- Phải, có xe chở! Bây chừ xe mắc đưa ba đi!
 
Ba chữ "có xe chở" đã làm cho tôi buồn, nhưng cố trấn tĩnh để nói:
 
- Cho mượn xấp ảnh coi nghe!
 
Tuyết đưa cho tôi, phàn nàn:
 
- Ảnh xấu quá!
 
Tôi thấy toàn là những ảnh màu. Nghe tiếng nói này, tôi không biết nói sao để mà... nịnh cho lọt lỗ tai. Sự thật anh không xấu lắm như tuyết nghĩ. Tôi cố gắng lắm mới nói được câu "nịnh" đầu tiên trong cuộc đời:
 
- Dễ thương... đấy chớ, cái mô cũng đẹp hết!
 
- Xì, xấu thấy mồ đi!
 
Tôi coi xong, trao lại rồi nói:
 
- Cho xin cái ảnh đi!
 
- Chi rứa?
 
- Để... kỷ niệm!
 
- Thôi, ảnh hơi xấu, để khi khác!
 
Tôi nhìn ra hai bên đường, xe đã gần đến Phù Lương. Tôi hỏi vội:
 
- Nhà ở đoạn mô?
 
- Gần Ấu Trĩ Viện!
 
Tôi nghĩ sẽ cùng đi xuống với Tuyết để biết nhà, thay vì xuống trước, vì tôi đoán nhà mình với nhà nàng không xa gì, tôi sẽ đi bộ ngược về cũng được. Nhưng khi có một người ngừng xe lại, ngang khúc nhà tôi, tự nhiên tôi bỗng quên. Và tôi bước xuống, tôi chào:
 
- Đi nghe!
 
- Ừ!
 
Tuyết cười, vẫy vẫy, đi xa vẫn còn thấy đôi tay vẫy. Tôi vui thật vui, chưa ai cho tôi được niềm vui lớn như thế. Tối đó, về nhà ăn cơm rồi tôi đi xuống Ấu Trĩ Viện ngay. Đi quanh tìm hoài nhưng không gặp. Tôi đứng trước một biệt thự, phân vân tự hỏi không biết Tuyết có phải ở đây? Nhưng ngại sự đứng lâu người ta nghi ngờ mình ăn cắp. Tôi đi cùng hết, cuối cùng tôi về nhà để ngủ, đôi chân rã rời, lòng buồn biết mấy tôi chỉ ngủ được lúc khuya. Sáng ra, chủ nhật, tôi lại đến tìm. Bao giờ cái biệt thự sang trọng cũng là nơi tôi ngờ có Tuyết nhất. Tôi hỏi xung quanh, có ai biết Tuyết học Đồng Khánh không? Họ đều bảo là không. Tôi đi tìm mãi, vô vọng nhưng vẫn tìm. Đến lúc mà đôi chân rã rời, lòng chán chường vì quá tuyệt vọng, và bụng kêu gào tôi trở về nhà. Lần lên Huế, tôi cũng đã từng hàng giờ đứng chờ, hút thuốc, tìm một đôi mắt to đen, một suối tóc thề, một đôi môi chẻ hồng của Tuyết mà không có. Trong trăm ngàn học sinh Đồng Khánh, làm sao tôi tìm được em, hỡi Tuyết? Tình yêu nung nấu thêm lên, dào dạt, reo vui rộn rã mỗi khi nghĩ đến lúc ngồi trên xe lam chiều nào, và háo hức mỗi khi nghĩ đến lúc gặp sắp tới. Mỗi khi có dịp về Phù Lương tôi thường quanh quẩn mãi để tìm cho được Tuyết. Nhưng mãi mãi chỉ là những buồn bã, rã rời.
 
 *
 
Cho đến bây giờ thì vẫn dáng em, vẫn đôi mắt to đen, mở lớn nhìn vào đôi mắt tôi bỡ ngỡ. Nhưng đã xa lắm rồi phải không Mơ Tuyết? Trông tôi bây giờ chẳng còn gì để nói lên nỗi buồn mình. Lời hẹn năm nào em có nhớ, rằng, Tuyết sẽ cho tôi một tấm ảnh để kỷ niệm? Bây giờ thì tất cả đã thành kỷ niệm, kỷ niệm buồn một thời biết yêu. Tôi mơ mộng sẽ gặp em, để chúng tôi viết lên cho đời nhau một chuyện tình đẹp, có lời nói dịu dàng, có môi hôn ngọt mật, có những chiều mưa vào quán cà phê nghe nhạc, bốn mắt nhìn nhau suốt đời nhau...
 
Tuyết ơi, tôi đã tìm được em, nhưng bây giờ em không đi một mình em trên một con phố vắng, trên một chuyến xe lam trời mưa buồn và có tôi... Không gian vẫn thế, nhưng em không đi một mình và lòng em không có tôi. Chỉ là mơ thôi...
 
Tôi uống hết tách cà phê còn lại. Đứng dậy, trả tiền, quay lui, đôi nhân tình trẻ đã ra đi tự lúc nào. Hỏi người bồi, anh ta nói:
 
- Họ đi sau khi tách cà phê anh nhỏ hết! Anh có quen?
 
Có. Một người. Nhưng chỉ là mơ thôi. Không trả lời người bồi bàn, tôi lững thững bước ra khỏi quán. Mưa vẫn rơi...
 
 
LÊ ĐỨC NGỌC       
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 148, phát hành ngày 20-11-1974)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét