Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2024

NGƯỜI CON GÁI CÙNG ĐƯỜNG - Hoàng Minh

 

Đã từ lâu, cũng như thành một thói quen, sáng sáng tôi gặp nàng với đứa em trai nhỏ đi học. Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, ông bố nàng làm lính thỉnh thoảng thấy chở hai chị em nàng đi học. Tôi biết được là nàng học ở VHQĐ nhờ ở phù hiệu thêu trên áo nàng. Không hiểu từ lúc nào ngồi trên chiếc ghế đu bên hiên nhà, ánh mắt tôi chăm chú dõi theo tà áo dài thướt tha của nàng và ánh mắt nàng cũng bắt gặp cái nhìn đó, nàng luống cuống một chút rồi khẽ cúi đầu bước nhanh hơn. Chỉ có thế, tôi thoáng nghe bâng khuâng trong lòng. Hai ba lần như vậy, đứa em để ý biết. Nó hình như khó chịu dùm cho nàng và có lẽ đâm ghét bản mặt của tôi. Đôi khi gặp nó đi mua đồ một mình, tôi muốn nở một nụ cười làm quen nhưng mặt ông tướng cứ lạnh như tiền. À, chú nhỏ nhà ta làm cao. Mà tôi có cần cười với nó đâu chứ, tôi chỉ ước đủ can đảm nở nụ cười... giao duyên với nàng. Tiếc thay lòng can đảm tôi nhỏ hơn cả gan ruồi, chưa bao giờ tôi dám đường hoàng... chiêm ngưỡng nàng. Những lần thấy bóng dáng nàng từ xa, tuy mắt mũi làm như chúi vào quyển sách đọc say mê lắm vậy, thật ra tôi đang dọn lòng hồi hộp qua một bên để sửa soạn... Sửa soạn gì tôi cũng chẳng biết. Sửa soạn ngắm nàng chăng? Có lẽ thấy tôi không dám "giở trò" gì, thằng em nàng xem ra khinh thường tôi. Hắn thường nhe răng cả với tôi, cái nụ cười chế nhạo thách đố ấy mới dễ ghét làm sao. Nhưng cần gì, tôi biết nàng thầm thương hại tôi, nàng đang thông cảm sự nhút nhát của tôi. Không thế sao bữa nọ, thằng em nàng mới cất miệng oang oang nói:

- Bực mình ghê nơi chị Thư nhỉ? Xóm mình sao có lắm kẻ tò mò thế?

Nàng khẽ liếc nhẹ về phía tôi, nàng cau mày rầy nhỏ em. Cu cậu cụt hứng nên tỏ vẻ bực tức cứ đưa mắt gườm gườm tôi. Tôi khoái chí quá, tôi biết được tên nàng là nhờ công chú nhỏ đó nhé... Buổi tối ngồi học, tôi viết nguệch ngoạc những chữ Thư đầy lên trang cuốn vở. Ngồi học nửa buổi, nửa buổi còn lại tôi mải lo tìm vần thơ. Tôi có cảm tưởng máu thi sĩ đang chảy đầy trong huyết quản tôi. Tôi thầm cảm tạ Thượng Đế đã cho nàng bênh tôi, về phe với tôi. Làm thơ chán tôi nằm dài ra giường lẩm nhẩm đọc thơ mình, những câu thơ ngây ngô và vần điệu ôi mới chói tai làm sao.

Hôm nọ, bố nàng nhờ gửi chiếc xe Jeep của mấy người bạn trong sân nhà tôi. Nàng đi qua, lúng túng trước cửa. Thấy tôi nàng vội nói nhỏ, giọng dịu dàng thanh thoát:

- Xin anh cho gửi nhờ cái xe bên này ạ... Nhà Thư chật quá không có chỗ để.

Tôi cũng bối rối không kém, hình như tôi có ngơ ngẩn giây lát trên mái tóc có dắt cái kẹp mầu đỏ của nàng. Lúc gật đầu, nàng cám ơn và quay trở ra, môi nàng hơi mỉm cười. Nụ cười làm tôi bàng hoàng cả hồn. Những lần sau đó, hai đứa có vẻ thân thiết nhau hơn trước. Đi học về, nàng không cúi đầu đi một mạch mà gặp tôi, nàng mỉm cười. Bữa kia, nàng đi học về có một mình, tôi đánh bạo hỏi chuyện:

- Sáng Thư đi học sớm ghê! Em Thư hôm nay sao không thấy đi?

- Dạ, nó đau đó anh! Thư học sáng thôi à...

- Tôi nằm nhà chờ ngày tựu trường, thấy Thư đi học thèm ghê!

- Trường anh tựu lâu ghê nhỉ?

- Tại vì tôi học chương trình Pháp...

- Anh thích đọc sách lắm hả? Có rảnh ghé sang Thư lấy vài quyển về mà đọc.

- Sao Thư biết tôi thích đọc sách?

- Có lẽ tại lần nào gặp anh, Thư cũng thấy anh cầm một quyển sách hết. Thôi Thư về nhé anh.

Nàng cười khoe chiếc răng khểnh và vén tà áo bước nhanh. Tôi ngượng ngùng vì những lần nàng thấy tôi cầm quyển sách trên tay chỉ là những tập thơ của các thi sĩ ca tụng về tình yêu mới lớn. Biết được nguyên nhân nào tôi nổi hứng nghiền ngẫm... thi văn, nàng sẽ cười vào mũi tôi. Với cặp kính dầy cộm đeo trên mắt, chắc nàng tưởng tôi thông thái lắm. Bỏ kính ra, tôi đau khổ nhiều vì không tưởng tượng ra được... cái răng khểnh xinh xắn của nàng. Thỉnh thoảng thấy nàng đứng vơ vẩn trước nhà, gương mặt nàng sao đăm chiêu mơ màng lạ. Lúc này chị Thành thường lấy làm lạ khi thấy cây đàn đóng bụi treo trên vách được tôi trịnh trọng gỡ xuống lau chùi. Chị cười bảo phép lạ đã đến với "cây đàn bỏ quên". Tôi nói lâu nay tâm hồn nghệ sĩ phải có lúc tỉnh giấc chứ... Xem ra chị Thành ghê lắm, đôi mắt điều tra của chị khó để yên cho tôi. Chỉ đợi khi nào chị vắng nhà, tôi mới ôm đàn ra ngồi dưới gốc cây. Sao lúc này tôi thương yêu những cây đào nhà tôi làm sao, chúng xum xuê những tàn lá to lớn mát rượi. Ngồi bên nầy tôi không sợ nàng nhìn thấy và ngược lại tôi có thể quan sát vùng đất bên kia. Tôi đàn bản "Cô láng giềng", "Ngày xưa Hoàng Thị"... Bài "Sang ngang" của Đỗ Lễ tuy thích, tôi cũng bỏ sang một bên vì sợ nàng tưởng lầm tâm hồn tôi là ủy mị, ướt át... rẻ tiền. Những lần nghe tiếng đàn, thỉnh thoảng nàng có ngó sang, nhưng chỗ tôi ngồi khuất nên chỉ thấy mắt nàng thoáng ngỡ ngàng đôi chút. Nhìn ánh mắt đen lay láy của nàng, tôi biết tôi yêu nàng ghê lắm ngay từ phút đó. Và vì vậy tôi dè dặt hơn với ông bố nàng. Bố nàng mặc đồ lính thật oai, nhất là khi ông vỗ vai tôi và nói chuyện oang oang. Ông khen tôi là "cậu bé hàng xóm ngoan nhất ở đây", tôi đỏ mặt khi thấy nàng quay mặt đi cười. Chẳng ngoan gì đâu ạ, nếu ông biết tôi đang... tương tư nàng. Nhà tôi có nhiều cây gỗ, ba tôi hay bảo tôi đem sang cho bên nhà nàng một ít. Ngược lại bố nàng thường qua giúp ba tôi trong công việc đóng cọc, rào tường nào đó... Hai ông xem ra coi chuyện "láng giềng giúp đỡ nhau" là thường lắm. Có tôi là thấy buồn ghê gớm, mấy quyển sách nàng cho mượn tôi còn bỏ nằm lăn lóc trên đầu tủ. Chả là vì hôm qua đi chơi về tôi bắt gặp nàng ngồi sau xe Honda anh chàng nào chở. Nàng không thấy tôi, nàng mải nói chuyện với người con trai có ngạc nhiên vì thấy ánh mắt tôi nhìn chăm chú. Thả nàng xuống đầu ngõ, người con trai quay xe đi mất. Lúc nầy nàng mới nhìn thấy tôi đang uể oải dắt xe vào nhà.

- Anh đi đâu về đó?

- Tôi đi lại nhà bạn mới về. Thư cũng mới đi học về hả?

Rồi tôi thản nhiên bỏ vào trong. Hình như nàng có hơi ngẩn ngơ, ánh mắt tươi vui bỗng trở thành buồn bã. Cho bõ ghét, tôi lẩm nhẩm và thấy mình độc ác, bần tiện lạ. Lúc nầy tôi mới thấy câu nói tôi cộc lốc, gương mặt tôi nhăn nhó lạnh lùng... Tôi bỏ cơm, chỉ lên giường nằm ngó trần nhà. Chị Thành kêu, tôi ừ hử cho lấy lệ. Buổi chiều, tôi lại thay đồ xách xe đi nữa. Nàng gọi, tôi hơi ngần ngừ một chút.

- Anh có biết Thư sắp dọn nhà rồi không?

- Vậy hả? Sao Thư không cho tôi hay sớm?

- Mấy lúc nầy anh hay đi hoài, Thư cho hay sao được.

- Làm tôi chưa kịp đọc xong mấy quyển sách mượn Thư.

- Anh cứ giữ luôn đi. Bố Thư bảo Thư tặng anh đấy...

- Thư tiếc không?

- Với anh, Thư đâu có hẹp hòi...

Nghe giọng nàng run run, tôi biết nàng đang xúc động. Bao nhiêu giận hờn tan biến cả, tôi nhìn sâu vào mắt nàng và thấy nỗi sầu mang mang từ đấy.

- Thư đợi một chút. Tôi lấy cái nầy cho Thư...

Nàng đón lấy quyển sổ tay tôi trao cho. Quyển sổ do chính tay tôi đóng và ngay trang đầu nàng đọc được những dòng thơ Nguyên Sa:

Tôi muốn ví mắt em như một vì sao
Chưa có ở trên trời
Một vì sao : ngủ muộn hơn sao hôm...

Người con trai tôi thấy chỉ là anh họ nàng, gặp dọc đường anh chở nàng về có việc đi gấp.

Hôm nàng ra đi, tôi nhớ trời mưa lất phất. Cửa nhà nàng đóng kín, quạnh hiu. Tôi bỗng mong ngày tựu trường mau đến. Nhưng chiều nay, tôi vẫn ngồi đây, tiếng chim hót lạc lõng ở trong vườn và tôi thấy tháng tám còn đâu đây, với nắng tàn, với mắt ai...


HOÀNG MINH      

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 72, tuần lễ từ 12-10 đến 19-10-1972)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét