Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2024

BỨC TƯỜNG TRÊN NGAI CỎ - Bảo Lễ

 

Buổi chiều tôi với My đứng với nhau dưới hàng cây công viên nhỏ ở đường Hải Thượng. My vẫn còn đi học, My học giỏi lắm và, tôi rất mến My.

- My nè!

- Gì?

- Mai My học mấy giờ?

- Học đến bốn giờ lận! Mệt ghê nơi!

- Trời ơi học mà mệt?

- Mệt chớ, chán nữa là khác.

- Biết vậy thì nằm ở nhà đọc sách, xem lịch đoán thời tiết sướng hơn không?

- Ở nhà cho chết ấy!

- Sao chết?

- Má cầm chổi lông rượt vòng quanh thế giới luôn!

- Chu choa! Chạy luôn thế giới? Mấy vòng hở My?

- Cả chục vòng.

- Ghê hén, một vòng rộng bao nhiêu?

- Độ chừng cái nhà của anh vậy!

- Nhà của anh bằng cả một thế giới?

- Ừ.

- Vậy thế giới này chỉ có mình anh? Còn em ở đâu?

- My ở thế giới khác cơ.
 
- Vậy hỏi My một trái đất có bao nhiêu thế giới?
 
- Vô số thế giới, anh không tin thì thôi...
 
My cúi xuống, mái tóc bồng bềnh sau cơn gió lành lạnh đầu mùa, môi My vẫn còn nở nụ cười thật tươi.
 
- Ừ tin, mà My phải giải thích.
 
- Anh là một thế giới khác, em là một thế giới khác, cách nhau bây giờ độ hơn gang tay, gang tay nằm trong bức tường ngăn cách bởi đó, không bao giờ thấy, chúng ta không bao giờ biết nhau, nhìn để yêu thương nhau và cười nhau, rủ nhau đi dạo, qua lại vẫn chẳng thấy. Vì vậy ta suy ra là một thế giới không một mà hai ba...
 
- My chứng minh như toán học vậy đó!
 
- Được không vậy hở, anh?
 
- Ừ, nhớ sang năm chuyển ban đi nghen!
 
- Ai kèm toán em? Ngày mai biết anh còn ở lại thành phố này không?
 
- Thôi My chuyển ban khác cũng được luôn mà bức tường My chứng minh hồi nãy anh đâu thấy, anh cho dê rô điểm vì chứng minh trật.
 
- Đúng mà!
 
- Đâu?
 
- Đây nè.
 
My chỉ tôi xuống đất, rải rác vài chiếc lá vàng úa nào lăn lóc theo gió đến muộn màng...
 
- Trước mặt anh đó!
 
- Đâu? Sao mà anh chẳng thấy?
 
 My bật cười, tôi cũng cười. Đừng chứng minh ẩu nữa nghen My. Tôi buồn lắm.

- Mai này My học giờ thầy nào vậy?

- Ông thầy sinh ngữ với ông thầy toán cơ!

- My rán học đi nghen, đừng biếng, sắp thi rồi.

- Mà sao My học chẳng được.

- Sao không được?

- Tại vì... nhớ anh đó.

- Thì đừng nhớ.

- Không nhớ thì học không vô.

- Nhớ hay không nhớ cũng đều không vô! Thế là sao?

- Thì thà My với anh chẳng có gì hết.

- Anh không chịu.

- Thì anh rán tập đi.

- Tập thì anh... chết.

- Thì đừng chết.

- Không chết thì vẫn còn. Mà My học như anh đi.

- Học như anh là học làm sao?

- Vô sơ sơ.

- Ừ. Mà có gạo bài lắm không hở anh?

- Có chứ!

- Em không gạo được.

- Thôi, anh quyết định nghen?

- Ừ.

- Anh làm vua, My làm dân. Bây giờ My nghe đây : My, hãy học đi, học tức nhiên là phải có gạo bài. Không được nhớ nhiều mà phải nhớ sơ sơ thôi. My sắp sửa thi rồi. Ta cũng đi thi không thì bị Ba Má rầy rồi sẽ khóc, mắc công ta dỗ...

- Mà này, vua phải đi thi nữa hở?

- Thi chớ!

- Anh thi môn gì hở anh?

- Thi rất nhiều môn, nhất là môn đấu võ mồm với My.

- Anh thật là đáng ghét.

- Sao dân lại kêu vua bằng "anh"? Phạt cho xem.

- Vua gì mà dữ ghê.

- Anh mà dữ hả?

- Sao không dữ.

- Hiền lắm, nếu dữ là phạt lâu rồi.

- Còn lâu đó anh vua. Vì nhà vua vừa mới xưng anh với dân đó!

- Hồi nào?

- Mới hồi nãy.

- Tại vua quên.

- My không chịu, lật đổ vì vua phải nhớ dai, nhất là vua của My.

- Vua có quyền, vua độc tài líp.

- Độc tài dân ghét.

- Ghét anh không? Thôi đừng nghen, anh chả thèm làm vua nữa, làm thường dân như My thôi.

- Anh làm vua với cỏ cây thì được. Anh làm vua, em cũng làm vua. Thế mới công bằng.

- Không bao giờ trên ngai có hai vua!

- Ngai cỏ ấy!

- Ừ ngai cỏ. Thôi anh làm vua, ngày mai phong My làm hoàng hậu.

- Ừ.

- Hoàng hậu cũng không được lấn quyền!

- My hổng chịu, vì hoàng hậu cũng có quyền như anh cơ mà!

- Anh đả đảo liền.

- Thiệt không?

- Thiệt.

- Em ghét anh liền.

- Thôi sao cũng được, nhịn My nhiều rồi đó nghen...

- Ai bảo nhịn My chi!...
 
*

My, tôi bây giờ không còn làm vua với My được nữa. Tôi với My đã thấy rõ bức tường như ngày nào My đã nói. My biết ngày ấy, tôi với My hãy cùng với tay rồi gặp nhau muôn kiếp. Thôi nhé My, My làm hoàng hậu của cỏ cây, tôi cũng chẳng còn làm cây cỏ để được My trị vì trong lòng. Bây giờ tôi xa My. My vẫn còn làm vua. Vua cây cỏ của tôi ngày ấy hay nũng nịu nay vẫn còn đi học như hôm nào? Bây giờ không còn thấy nữa, tôi xa phố có My, không còn bên My để nhắn hỏi mai đây My học mấy giờ?...


BẢO LỄ        

(Trích từ tuần báo Tuổi Ngọc số 96, tuần lễ từ 5-4 đến 12-4-1973)

Không có nhận xét nào: