Tôi
nhớ tất cả mọi sự vật vừa hiện ra kia mà. Tôi cũng nhớ là mình rõ ràng
có cắn một trái đào giữa bầu trời hồng bên cạnh một giai nhân kỳ diệu...
Sao lại thế nầy, tôi lại đứng chơ vơ ở trong cái bóng cây chôm chôm
nầy. Oi bức quá. Tôi cởi phanh áo nhìn ra bốn phía. Ô hay, nàng bỏ tôi?
Nàng có thật chăng? Miệng tôi còn thơm tho, tôi còn nghe rõ, thở rõ thật
đậm đà làn hương nhẹ nhàng nồng ấm của nàng bốc ra. Ở chốn thị thành
nào, tôi có thể quay về chứ? Tôi phải trở lại chứ? Đường nào để trở lại
đây! Tôi chơ vơ, một hình một bóng. Cái thế giới thần kỳ đâu rồi? Ở
phương xa, ồ lạ lùng ghê gớm chưa, một bầy diều hâu đang bay lên. Tôi
chả lẽ đứng đây mãi sao? Nàng đã dùng một thứ ma thuật chăng? Bỗng dưng
tôi nghe văng vẳng bên tai, tôi thấy mường tượng trước mắt hình ảnh
tuyệt đẹp, lời vọng thiết tha của nàng – Hỡi chàng hãy đến em, hãy tìm
em... Đường đi dù gian hiểm, nhưng nghị lực của chàng sẽ thắng, linh hồn
chàng đủ bình tĩnh và lên đường... Chàng hãy tìm đến em để sống trùng
phùng trong giấc mơ vạn đại của chúng ta... Chàng hãy từ bỏ trần gian mà
lên đường, nơi gió cát không phải là cõi trú của những linh hồn trong
sạch, hãy lên đường chàng ơi. Hãy yêu em, tự ngàn năm qua em vẫn chờ
đợi khắc khoải ở trong tòa cổ tháp cô đơn nầy.
Rồi
hình ảnh tòa cổ tháp mường tượng ở phía chân trời xa tiếng nhạc thiều
huy hoàng trời và một màu trời hồng lam lớt phớt bao phủ một vùng. Hình
ảnh Nữ Chúa càng lúc càng xa xôi mờ dần cùng với màu sắc nhẹ nhàng đó
trước mắt tôi. Và tôi nhìn rõ thấy hình bóng một lằn chớp đang soi qua
đám bụi mờ còn lại. Lằn chớp ở hướng mặt trời lặn trên một vùng sỏi khô
cỏ cháy, màu đất cằn cỗi xám xệt như da người già cả.
Tôi
vội mặc nhanh chiếc áo. Mồ hôi vã ra từ ngực như vừa tắm xong, tôi theo
đuổi lằn chớp trước mặt. Càng lúc hồ như tôi càng quay trở về... mặc dù
tôi tiến bước. Trên đường đi càng nhanh, tôi cảm thấy đường về càng gần
gũi. Có lẽ tòa cổ tháp không xa, vì lằn chớp cứ xoắn tít phía chân trời
Tây, và bước chân tôi đà vững vàng tiến mạnh. Tôi chưa chồn chân mà lẽ
nào tôi không thể đến được cái xa vời huyền ảo đó, cái cõi mà rõ ràng
tôi chiêm niệm được vài lẽ buồn vui hoặc đã cảm thấy lạ lùng vì chứng
kiến bọn trần gian mê muội nọ. Tôi biết họ câm lặng, họ mê muội có lẽ
nào tôi cũng mê muội như họ hay sao?
Chiều
xế bớt sức nóng, tôi nghe bụng đói. Cái đói thường ngăn chặn và làm trở
lui nhiều bước tiến, tôi hy vọng rằng ở cái hướng tôi đến, trên đường
sẽ có nơi trọ, sẽ tìm được thức ăn. Lúc đói cồn cào tới tôi chợt thấy
hối hận lúc lên đường tôi không hề chuẩn bị mang theo những đồ vật cần
thiết, hoặc gạo hoặc muối hoặc lương khô. Đi giữa đường mình mới thấy
cần thiết những thứ ấy vô cùng. Mệt nhoài tôi muốn đặt lưng xuống, ý
nghĩ mông lung cứ xoắn trong đầu tôi. Những ý nghĩ về nơi đặt lưng nằm
xuống hơn là những thôi thúc bước nhanh.
Khi
tới một làng nhỏ ở cận quả đồi trọc, tôi thấy xa xa có một vườn đào
xanh um. Vườn đào mọc giữa bãi cát nóng, tôi chợt nghĩ ngay đến việc gặp
gỡ nàng. Hy vọng có lẽ đó là nơi mà tôi tìm đến. Cái vườn đào giống như
vườn đào đã biến mất trong thế giới kỳ ảo của nàng. Tôi cố nhướng đôi
tròng mắt đã mệt mỏi lên để nhìn rõ hơn, Trong cây lá đó, làn gió thổi
rào rào. Gió như mang đến niềm tin, gió như nhắn gởi, gió như thúc giục
mình mau bước đến. Tôi lần theo bước người đi trên cát. Có lẽ ở đây
có người, những dấu chân nhỏ như dấu trẻ con hay phụ nữ. Có lẽ họ vừa
mới qua đây, họ để lại dấu chân trên cát.
Chung
quanh tôi ngoài khu vườn đào rậm tôi không thấy bóng dáng nào nữa cả.
Tôi lại lo âu, tôi lại thấy bơ vơ. Tôi cô đơn lắm. Ở phương xa, bóng tối
hầu như những khu rừng cây sầm uất, bao phủ không còn thấy gì, dù là
hình ảnh của ký ức, hay tưởng tượng mà ra. Tôi chợt nghĩ tới một cơn
bão, có thể xua đẩy tôi nhanh hơn. Tôi nghĩ tới ánh sáng. Tới ánh sao.
Tới mặt trăng và mặt trời. Rồi đầu óc tôi điên mê. Lúc tay tôi với vào
một nhánh cành rậm, tôi nắm chặt cho khỏi ngã, nhưng kỳ thực thì tôi đã
ngã chúi xuống cát. Tôi cố nhìn lên lờ mờ những quả đào lộn hột, không
như thứ đào hồng mơn mởn mà nàng vừa cho tôi hưởng... Dù sao cũng đỡ dạ
được. Tôi đưa cả hai tay, tôi chới với ngồi lên. Nhưng đành chịu thôi.
Tôi đã kiệt lực... và mơ thấy hình bóng nàng. Nàng đổ nước lay tỉnh và
cho tôi ăn một trái đào. Tôi nhớ những ngón tay nuột nà kia và lời sầu
hận, xen lẫn lời trao gởi hứa hẹn một niềm yêu đương lạ lùng, hình ảnh
sùng diễm đó, không... không bao giờ tôi thấy được lại cõi trần nầy!
Lúc
đưa tay nắm được bàn tay nàng, tới lúc sắp sửa ghì chặt lấy vòng lưng,
lúc sắp kề môi lên môi, má mịn màng nọ, nàng đã tan biến, và tôi đau xót
thấu tim gan. Tôi gọi to, chới với và hồi tỉnh.
Một
bàn tay sạm đen nhỏ, rất duyên dáng của ai vừa khép lại chiếc cửa sổ,
như đóng khung nơi tôi nằm. Tôi chưa chết ư? Tôi thấy khát nước và tôi
gọi lên. Tôi gọi giữa hoang vu. Ôi tiếng gọi tự nhiên chua xót vô cùng.
Hỡi loài người, tôi đã bỏ người, tôi đã khinh người, tôi đã định hủy
diệt tất cả những tính chất người của tôi mà đi, mà lên đường tìm nàng.
Nhưng giờ phút nầy, tôi kêu gọi... tôi quá cô đơn rồi người ơi! Tôi quá
khao khát nước. Tôi kêu gọi nhưng biết gọi ai đây! Giữa hư vô… Tôi nghĩ
thế.
Thoạt cửa phòng mở, một người đàn bà hiện vào nói to:
– A, ông nầy đã tỉnh rồi!
Bà ta nói dường như để mọi người ở ngoài cải căn buồng nầy biết.
– Bà làm ơn cho tôi chút nước.
– Ông nằm yên đề tôi lấy cho. Nằm tĩnh dưỡng nhé ông. Một lát sẽ có cháo cho ông dùng lại sức.
Tôi bỗng ứa nước mắt gật đầu. Tôi khát quá, nói giọng khao khao có lẽ bà ta không nghe, nên tôi thều thào lại:
– Xin bà cho tôi chút nước... khát lắm.
Người đàn bà nghe rõ vội chạy đến bàn rót vào một cái tô lớn, mang đến:
- Đây ông dùng, nước mưa lâu năm đó.
Tôi
ực xong tô nước, gật đầu cán ơn, định hỏi xem họ vực tôi vào đây đã từ
bao lâu và bây giờ đã mấy giờ, nhưng ê chề mỏi mệt, tôi đành im bặt, cố
giữ lại sức.
Trong
phòng yên tịnh tôi cố giữ bình tĩnh lắm mới nằm yên được, khỏi chồm
dậy. Vì tôi biết nếu tôi chồm lên tức thời sẽ ngã xuống ngay, tức thời
sẽ tăng gia mệt mỏi. Tôi ráng để tâm trí yên nghỉ. Không dám nghĩ đến
màu sắc của lằn chớp rực, vì nó sẽ hiện lên khuôn mặt kiều diễm của
nàng. Nó sẽ thu hút tôi trỗi dậy, lên đường trong lúc còn mê mệt. Nàng
ơi nàng đẹp lạ thường! Lạ thay tôi không thể nào chợp mắt được yên tĩnh
sao. Nàng, bóng dáng và thế giới thần kỳ nọ cứ hiện ra chập chờn uyển
mộng! Để xua đuổi những huyễn mộng vô cùng đó tôi mở mắt nhìn ra ngoài
cái kẽ hở của vách phên. Tôi thấy chập chờn vài tia sáng nhạt, tôi cố
nhìn nhưng nó biến mất. Tôi cố tìm nhưng hầu như là đốm bay, vừa chợp
tắt đã xa xôi, trả lại cái mênh mông vô cùng của đêm tăm tối. Thời gian
lúc nầy thật cần thiết cho tôi. Tôi nao nức muốn hiểu đã mấy giờ đêm, và
bao lâu nữa tôi mới được thoát khỏi nơi u tối nầy, thoát khỏi cái vùng
bóng tối miên man. Tôi nghĩ về những con đốm bay. Ờ, có lẽ một giây phút
nào đó ta hóa thành đốm bay ra ngoài dạo chơi với cây cỏ, có lẽ thú vị
biết bao nhiêu!
Nhưng
đốm đã bay rồi. Nó không mang lại ánh sáng. Tôi yếu đuối, tôi cô đơn và
không dám gọi. Tại sao tôi không dám hét lên. Hay là... Ồ, tại sao họ
bỏ mình nằm trên giường nầy và không cho mình một ngọn đèn sáp nào cả.
Họ sống âm thầm đã quen, mình đâu có thể sống âm thầm như thế được. Họ
phải thông cảm một kẻ cô đơn chớ. Một kẻ đau yếu, một kẻ lạ lạc đến
phương trời, đến khu vườn của họ chớ? À, mà lạ chưa, sao ta lại oán hận
họ? Họ đã cứu mình mà. Họ muốn cho mình ngủ yên đây mà. Trong bóng tối,
ngoài ánh sáng có khác nhau gì đâu đối với họ. Chỉ riêng có ta thôi, căn
phòng sao bịt bùng quá đỗi, thu hẹp buồng ngực thở của ta. Mấy giờ rồi ?
Ta muốn biết lắm! Sao thế kia, ta không yên được, ta còn thở đây mà, ta
còn biết đây mà, nhưng cái biết hư vô tràn ngập thật vô ích mà thời
gian hiện hữu thì quá mơ hồ, ví mà ta biết bây giờ một, hoặc là hai,
hoặc ba giờ khuya, ta đỡ xao xuyến vì thao thức biết bao.
Hình
ảnh người Nữ Chúa lại hiện lên trong trí não ta. Lẽ mầu nhiệm nào đó?
Có lẽ là kỷ niệm chăng? Kỷ niệm của những giây phút thần kỳ đã hiện lên
một lần tạo thành viễn ảnh xa xăm, tạo thành giấc mơ xao xuyến mãi linh
hồn. Hình ảnh của nàng phủ vây ta trong bốn bề u tịch nầy như hình ảnh
của Thượng Đế soi rọi, hiện khắp nơi trong niềm tin mãnh liệt của loài
người. Ta cứ chập chờn mê loạn mãi, giữa trần gian mạc... giữa cây lá
xanh um, hay giữa khoảng không gian nào ngoài cõi đời, ngoài kiền khôn
ta còn bắt gặp được thế giới của nàng lại. Cái thế giới kỳ bí kia, ta
chưa tường tận hiểu biết, ta chưa nghe rõ âm vang lạ lùng, ta chưa hiểu
sự thật... A, có lẽ hình ảnh chói lọi của nàng đã mờ đi đã xóa đi thật
nhiều sự thể mà khối óc ta cần biết, tính tò mò của ta cần được thấy rõ
ràng. Và cả nàng nữa, ta chưa hiểu rõ lai lịch nàng ra sao, và cái vòng
hào quang bao phủ quanh nàng có phải chăng là một màu huyễn hóa cả. Cho
tới lúc ta nghe vọng một tiếng gà, tiếng gà báo bình minh thì ta mới yên
lòng ngủ được. Nhưng tiếng gà báo hiệu bình minh giữa mê tâm nầy lúc
nào sẽ gáy vọng. Ta đã mường tượng nghe đâu đây, nghe từ phương trời
Tây... nghe tự hướng Đông, không đúng và không phải? Đó chỉ là giọng cú
rúc chứ không phải tiếng gà. Ôi tiếng gà bình minh bao giờ trỗi lại, bao
giờ đôi cánh vỗ, đôi cánh tả hữu cùng vỗ một lần... để cho giọng gà kia
gáy vang lên giữa vườn đào nầy... gáy vang lên giữa căn phòng tối nầy,
gáy vang lên trải dài tiếng ngân trong lòng sa mạc mênh mông nầy? Chưa,
tiếng gà chưa vọng lên, và đôi cánh gà chưa vỗ lên... Đôi cánh vỗ thì
cát bụi sẽ mù mịt, tất nhiên là cát bụi sẽ mù mịt trước rạng đông, trước
giọng gáy vang đó, rồi vẻ bình minh sẽ hiện lên chan hòa.
Ta ao ước ngủ một giấc ngon lành. Thao thức mãi thế nầy sao hỡi nàng, sao hình bóng của nàng ám ảnh mãi lấy hồn ta.
Ta bị vây phủ bởi hào quang với mùi hương sùng diễm kia rồi... ta sắp choáng ngợp đây và… Ô kìa cái lằn chớp.
Bây
giờ thì ta mở mắt thực sự đây, tất cả mọi cửa sổ đã mở toang, khí trời
oi bức quá, làm sao đây, ta lại khát, ta lại đói, thân thể ta mỏi nhừ và
mộng ảo của ta đã tan biến đi đâu cả. Ta cố gượng dậy. Dù sao cũng phải
cố gượng dậy chớ? Ta một mình mà. Ta có bạn bè đâu, ta có thấy ai đâu.
Cát nóng hắt vào mắt ta, gió nóng lùa vào ngực ta, bụi nóng bay mù trời.
Ồ ngọn gió nào thổi qua chăng? Ta khát, ta đói quá chừng trong cái giới
hạn quá tầm thường, quá nhỏ mọn của ta.
Bầy
quạ khoang đã hiện ra trên nền trời phía Bắc. Bầy quạ khoang hiện nhanh
và hầu như bao trùm lấy mặt trời, khiến tối sầm lại một thoáng, khiến
tinh thần ta xao động, khiến ta cảm thấy một điều lạ xâm chiếm tâm hồn,
da thịt ta đang bị loài quạ rỉa rã rời đây, đau buốt đây. Và mỏm sọ dừa
của ta sao mà trống rỗng thế nầy?
Một
giọng cười rất êm hầu như là một tiếng hát khẽ... Ờ phải, đó là một
giọng cười nhỏ của người đàn bà, bàn tay bà ta đã cho nước ta uống. Ta
nhớ lại rồi. Bàn tay đẹp quá, và lúc mơ mệt, ta không nhìn rõ gương mặt
của bà ta. Ắt là gương mặt phúc hậu lắm. Gương mặt của bà tiên hiền, của
Quan Thế Âm hiện lên để cứu khổ cứu nạn cho ta chăng?
Nhưng
sao bước chân của người lại nặng nề thế kia. Ta nghe rõ là bước chân đó
đang tiến về phía mình, tiến về chậm chạp, tiến về phía cửa cái căn
phòng nầy. Ta chờ đợi từng bước chân đó, bước chân mang hy vọng đến cho
ta trên chiếc giường nầy…
Những
cửa sổ soi rọi tia nắng quá đỗi gay gắt, tôi vã mồ hôi ra và phát sợ
những cơn gió khô khan thỉnh thoảng phả vào như hơi thở của mùa hạ. Tôi
chờ trong chốc lát, và đinh ninh rằng thế nào cánh cửa phòng, cánh cửa
cái của căn phòng sẽ được mở ra. Tôi cố gượng dậy được, dựa lưng và nhắm
mắt.
Cái
quả lắc khua động, tôi mở bừng mắt ra nhìn. Ờ, cửa phòng chính đã mở
rồi kìa. Tôi ho khẽ để bà biết rằng mình đã tỉnh dậy từ lâu và ngồi lên ở
đây. Tôi muốn kêu gọi bà một tiếng nhưng mắt tôi lại nhắm nghiền không
mở ra được. Tôi không biết vì sao thế. Tôi cũng không mở miệng nói lên
lời nào được nữa. Lạ chưa?
Một
khắc bà đề một vật gì lên bàn, tự dưng mắt tôi mở ra được và bắt gặp
đôi mắt mờ nhạt của bà, đôi mắt xa vắng hầu như mất thần vì bụi cát phủ
nhòa qua tròng mắt.
Tôi
bắt gặp một gương mặt đen sạm chữ điền, làn da rám nắng và loang lổ như
tổ ong, mí mắt lèm nhèm bên trái, còn bên mặt bà quấn chiếc khăn màu
vải nâu phủ sụp xuống đến ngang trái tai, tôi không nhìn được. Gương mặt
của người giống như một chiếc lá bàng khô vàng võ, in đậm lên những dấu
vết tàn phá chày ngày chày tháng. Bà im lặng một lát, rồi mở lời:
-
Tối qua tôi mang cháo đến cho chú em nhưng chú em mê man không biết gì
cả, bây giờ tỉnh rồi, vậy tốt lắm đó, có cháo nóng cho chú em dùng đây,
đừng ngại gì cả.
- Cháu cám ơn bà lắm. - Tôi gượng nói như thế.
Bà xua tay và mang tô cháo đến gần giường, đặt cạnh tôi:
– Mệt ăn vào sẽ thấy khỏe ngay, chú em đừng ngại.
Nói
xong bà ngồi xuống cạnh tôi, nhìn tôi từ từ húp những muỗng cháo. Đúng
là những muỗng cháo hồi sinh. Tôi cố húp hết tô cháo, mồ hôi mồ kê nhỏ
ra đầm đìa. Bà ta trao khăn và nói với giọng thương cảm, tiếng nói như
bốc dậy lên mối tình nhân loại thương mến nhau lúc hoạn nạn, tiếng nói
tôi khó quên được:
-
Chú em ở đâu lại đến khổ sở như thế nầy, chú em hãy lau sạch mồ hôi.
Chắc bị cảm nắng đó. Ở đây người lạ đến dễ bị nhiều thứ bệnh hoạn lắm.
Nhưng không sao đâu, có mồ hôi tươm ra sẽ dễ chịu ngay đó mà. Ráng tĩnh
dưỡng và đừng nghĩ gì hết.
– Thưa bà ở đây là miền nào, xứ nào bà cho tôi được biết?
Người đàn bà lắc đầu:
–
Chú em hỏi làm gì cái miền đất nầy, khô khan đá sỏi, quanh năm họa
chăng mới có một đoàn người buôn lậu, hay làm việc gì có vẻ mờ ám nguy
hiểm đi qua. Họ không làm khó dễ già này, và cũng chẳng ai để ý đến vùng
cỏ cháy đất cằn này mà đặt cho nó một cái tên gì. Cả già nữa, có lẽ già
cũng quên cả tên họ của mình rồi kia.
Tôi
ngồi nhỏm dậy, cảm thấy khỏe một chút vì có chất gạo muối vào người,
tôi thấy người đàn bà có vẻ lẩn thẩn, nhưng cũng không muốn để ý đến
công việc gì của ai. Tôi im lặng thì thấy bà ta mỉm cười, nụ cười dung
dưỡng như của một hiền mẫu.
Giây phút sau khoảng chừng vài hơi thở, người đàn bà hỏi bâng quơ:
- Rồi chú em định đi về đâu?
Tôi lắc đầu tư lự hơn lúc nào hết khiến bà ta cười:
–
Tôi đoán chú em không phải là một người làm việc mờ ám gì, chú em cũng
đừng ngại gì tôi hết. Nếu nay mai thấy khỏe cứ việc lên đường.
Tôi đi
theo một lằn chớp... Ý định của tôi muốn trả lời như thế, nhưng thật là
ảo tưởng, thật là mơ hồ, thật là huyền hoặc nếu tôi nói cho bà biết như
vậy nên chỉ ậm ừ:
–
Tôi đi ngắm cảnh lạc bước đến đây bà ạ.
Rồi để cho vui câu chuyện, tôi
hỏi thăm đến gia đình. Bà ta lắc đầu chưa kịp đáp thì bên ngoài một đứa
con gái độ mười hai mười ba tuổi ẵm xề xệ trên tay nó một đứa nhỏ hầu
như còn bú, nó vừa quẹt mũi rãi vừa đặt đứa nhỏ xuống chiếc giường bên
cạnh tôi. Nó nhìn tôi trân trối, ánh mắt đượm vẻ buồn bã lắm.
–
Đó chúng nó đó, tôi đã lượm chúng nó ngoài bìa rừng ngoài kia. Nơi đám
mả loạn của dân làng dưới thung lũng. Ngoài ra không còn một ai nữa. Con
lớn đó suýt bị cọp vồ đấy chớ, bây giờ nó gan lì lắm không sợ gì cả,
nhiều lúc nó đi chơi rong, nó đuổi theo lũ khỉ vượn mãi trong rừng sâu
cả ngày đêm.
Ba bà cháu nói xong từ giã tôi ra ngoài. Người đàn bà
bảo phải đi hái củi, đứa cháu được trao cho việc tắm rửa đứa bé. Tôi
chắc đâu đây có giếng nước, khi tôi hỏi bà ta lắc đầu và bảo đứa con gái
lem luốc trước mặt tôi phải ẵm đứa bé đi mãi vào tít ở trong khe suối
khỏi lùm cây khô khan cao chót vót bao quanh tầm mắt. Nơi đó có khe suối
trong, huyết mạch của cả một vùng quanh đấy.
Tôi
tin ở đâu đây còn có một vài túp nhà của dân miền sơn cước, mơ hồ tôi
nghe văng vẳng trong gió có một điệu nhạc khí nào như tiếng chuông mõ
công phu.
–
Em bé, em đưa dùm tôi ra bờ suối, tôi tắm mát một chút nào… Ồ, sao em
ngó tôi như vậy? Em làm y lời bà nọ chớ, em đưa đứa bé nầy ra bờ suối
đi, tôi sẽ theo ngay, mùa xuân gì mà nóng nực thế nầy hở em.
Mặc
tình tôi nói, đứa bé vẫn đứng im. Bà nọ thì bỏ đi ra ngoài từ lâu, bà
đi mất hút vào cánh rừng rậm, ban đầu tôi còn thoáng thấy hình bóng nhỏ
nhoi nọ lang thang, tôi còn thấy màu áo, thứ màu đất đỏ lâu ngày lấp
loáng trong nắng. Rồi bóng đó qua khỏi khuôn cửa sổ, tôi không thấy gì
nữa hết.
Đứa
bé im lìm, cho đến một lúc lâu nó ú ớ đưa tay nói gì với thằng bé con.
Thằng bé con cười, tôi không biết nó có rõ cái cử chỉ nọ hay không.
Nhưng tôi vừa có ý nghĩ là đứa bé gái nọ dường như là bị câm vậy.
Sao
nó lại nhướng mắt nhìn tôi. Nó lại đưa tay vẫy tôi kìa. Tôi nghĩ lại –
Nó biết nghe thì phải. Nhưng sao nó câm lặng và u buồn thế này. Tôi thấy
chua xót cho nó quá. Tôi thấy trong lòng nhuốm lên một màu vô vọng vì
nó. Thực tốt, nếu mà nó ở trong một xã hội đầy rẫy những hạng người biết
nói... Ở đây thì tốt hơn, nó câm lặng, cỏ cây cũng thế. Niềm câm lặng
hòa dịu, đồng điệu lắm, có lẽ cả hai đều hiểu được nhau, cỏ cây sự vật,
và nó...
Giờ
khắc qua tôi đi theo nó, nó đi quá nhanh, vẹt qua cỏ dại, vẹt qua bờ
bụi, vẹt qua cỏ rậm và chen lẫn trong các gốc cây rậm rì, bám víu đầy
những rong rêu mốc thếch. Tôi bươn bả theo nó phát mệt. Một lát thì ra
đến vùng cỏ lau xanh mướt khác hẳn cái khu vườn đào và những luống cát
nóng hổi ngoài kia. Tôi nghe một tiếng chim đầu tiên hót. Tiếng chim
trong một nhánh hoa màu vàng ở trên chót vót cao vọng xuống ngọt ngào
như hơi mát cỏ hoa…
Đứa
con gái mặc tình với khung cảnh quen thuộc, nó cũng không cần nhìn tôi,
nó vứt thằng nhỏ nằm chỏng gọng trên đám cỏ lún phún bên bờ suối. Thằng
bẻ khóc la mặc tình. Còn nó đi tìm thứ gì đó trong bụi rậm! Tôi tắm rửa
trên dòng suối một lúc lâu, sốt ruột vì nó không trở về. Lau chùi xong,
tôi leo lại nơi thằng bé, thấy nó ngủ, quanh nó vài con ong bay vù vù.
Thằng bé ngủ vùi trong điệu rít vi vu của bầy ong như một điệu ru êm ái
mà mùa hạ vàng dành riêng cho nó.
TRẦN TUẤN KIỆT
(Trích từ tập Những Truyện Ngắn Hay Nhất Của Quê Hương Chúng Ta)