"Các con của Mẹ.
Các con nghĩ gì về ba mươi tháng tư ?"
Thưa: " Đó là một ngày cuối tháng,
Bắt đầu bằng buổi sáng...
Buổi sáng trong vườn
Có tiếng chim hót,
Hoa thơm trái ngọt
Tiếng nhạc êm vui
Sau giấc ngủ vùi.
Thưa Mẹ,
Ba mươi tháng tư
Thì sao hở Mẹ?
Mẹ của các con,
Mẹ nghĩ gì về ba mươi tháng tư ?"
Mẹ xin trả lời:
" Ngày đó hở con
Ngày đó không còn
Nhưng Mẹ muốn nói
Mà chẳng nên lời, con ơi!"
Mẹ sẽ nói gì về ba mươi tháng tư
Mà thôi, mẹ chỉ nói cho riêng mình
Cho riêng mình Mẹ, những lời tự tình:
"Đó là một ngày cuối tháng,
Nhiều năm về trước, và một buổi sáng...
Ba mươi tháng tư,
Mẹ đã giã từ
Khung cửa nhỏ hẹp
Mơ nhiều mộng đẹp
Giã từ mái trường
Bao nhiêu tình thương
Chẳng nói gì, chỉ câm lặng
Nhưng trên môi, nếm mật đắng
Để rồi ngàn đời về sau
Âm thầm mang một nỗi đau...
Ở một nơi chuyện trò bằng ngôn ngữ xa lạ
Làm bạn với chim trời, bướm hoa và cỏ lá
Đôi khi cất giấu nỗi buồn sau chiếc mặt nạ
Để mà quên lãng một thời thiếu niên
Với những đêm dài, giấc ngủ không yên!
Ba mươi tháng tư
Một ngày giã từ
Thương đau biết mấy"
"Mẹ sao buồn vậy?"
Nghe con thắc mắc mà Mẹ chẳng trả lời
" Ngày ấy, các con chưa chào đời
Và ngày ấy của dĩ vãng
Mẹ chỉ muốn quên lãng...
Con ơi!"
Nhã Uyên