Tác giả: Sơn Nam
Nước tràn bờ sông Hậu chảy qua. Nước trên trời tuôn xuống. Gió biển
triền miên thổi lộng về. Từ sáng đến chiều, mặt trời biến dạng sau lớp
mưa: ánh nắng pha loãng đều đều không làm chóa mắt kẻ ưu tư đang ngồi
hút thuốc mà ngắm mấy lượn sóng chạy dài tiếp lưng trời. Núi Ba Thê bên
này, núi Cấm trước mặt, hòn Sóc, hòn Ðất bên kia bình thường xem hùng
vĩ, thơ mộng thì nay trở thành lè tè, bé bỏng trong cảnh bao la trời
nước.
Chú Tư Ðinh lại vấn điếu thuốc thứ nhì, mỉm cười khi thấy từ chân trời một cơn mưa to hơn sắp kéo đến.
– Ừ! Mưa hoài đi. Ông trời năm nay biết điệu, thuận mùa, thuận tiết…
Thiếm Tư như phản đối ý chồng:
– Mưa vài đám nữa thì có môn leo lên nóc nhà mà ở. Ba cái lu, ba cái hũ
trôi lểnh nghểnh trong nhà rồi, ba nó chưa hay sao? Gạo hết, tiền hết.
– Mình đừng trách trời. Hồi nào tới giờ, trời cứ vậy hoài, hết mùa hạn thì phải tới mùa nước lụt chớ.
Chú Tư muốn giải nghĩa sự lạc quan của mình dài dòng hơn để thiếm Tư
nghe. “Ðàn bà giỏi tài chú ý lặt vặt chuyện bếp núc. Nhìn ra đồng thì họ
chỉ thấy những chuyện trên mặt nước, hơi đâu mà cãi”. Nghĩ vậy, chú im
lặng, vấn thêm điếu thuốc nữa. Giờ này, dưới đáy nước, sát mặt ruộng, mớ
đất cày mềm nhũn, trở mình trắng phau. Gió thổi mạnh, trôi nhà trôi cửa
nhưng lúa một tấc; thân lúa đuối sức cố nằm dài trên mặt nước vừa hấp
hối ngột thở là nhánh non nứt ra trong nháy mắt để chào đón cuộc sống.
Sau hè nhà, nước dậy đùng đùng, sóng gợn từng lượn lớn, vỗ lát chát vào
vách. Chú Tư bước nhè nhẹ trên sàn tay vịn mái nhà, tay che mắt rồi cau
mày; thằng Nhi đứa con trai của chú đang cưỡi trâu về.
Ðôi trâu bước lên nền chuồng trâu lúc trước, tuy đã đắp cao thêm gần một thước vậy mà nước leo lên lé đé.
Chú Tư chờ thằng Nhi vào nhà. Nó cổi cái áo ướt mem quăng trên sân:
– Xung quanh đây hết cỏ rồi. Làm sao bây giờ hả ba? Trâu đói nữa, con mắt nó đổ ghèn hoài.
Chú nói:
Chú nói:
– Bên giồng cát Sóc Xoài… Mày có qua tới đó không?
– Có. Mà hết cỏ rồi. Mấy lõm cỏ sau chùa không đủ cho trâu bò ở đó ăn,
đâu có dư tới mình. Trâu mình ốm nhiều. Từ đây tới nước giựt còn trên ba
tháng nữa, làm sao chịu nổi?
– Hồi đầu mùa, tao biểu giao trâu mình họ len đi miệt khác kiếm cỏ. Má mày ngăn cản. Bây giờ tới nước này rồi…
Thiếm Tư trầm ngâm suy nghĩ, nhìn đôi trâu đã mòn sức, be sườn lòi rõ
rệt từng hàng như vòng cung. Ðể ở nhà, trâu chết đói; giao cho thiên hạ
len đi thì làm sao bảo đảm được? Trâu của trăm chủ khác nhau gom lại
chung một bầy, tha hồ lấn hiếp, chém lộn bầy trâu gần bốn trăm con mà
chỉ có năm sáu người chăn giữ.
Ðường dài thăm thẳm, lội nước băng rừng, rủi khi bịnh hoạn thì trâu đành
bỏ mạng nơi xứ lạ quê người. Thật là tấn thối lưỡng nan! Ðôi trâu nhà
đứng khúm núm đó, trên nền chuồng, như hai pho tượng bằng đồng đen dựng
lên mặt nước. Thiếm nói:
– Ba nó tính sao thì tính. Tôi rối trí quá rồi.
Chú Tư chép miệng:
– Không nên cãi mạng trời. Muốn cãi cũng không được. Không lẽ họ giết
trâu mình? Trăm con, chết chừng đôi ba con là nhiều. Muốn vững bụng hơn,
mình cho thằng Nhi theo coi chừng.
Thằng Nhi há miệng ngạc nhiên không dè mùa nước năm nay nó lại được đi du lịch bất ngờ như vầy. Chú Tư hỏi:
Thằng Nhi há miệng ngạc nhiên không dè mùa nước năm nay nó lại được đi du lịch bất ngờ như vầy. Chú Tư hỏi:
– Muốn đi không mậy? Chặng đầu, họ mới len trâu tới chân núi Ba Thê,
mình đuổi theo nhập bầy còn kịp, đây qua đó chừng nửa ngày đường. Lấy
cái nóp mới của tao mà đem theo. Dọc đường muỗi mòng, mưa gió nhớ đi
theo sát hai con trâu của mình, đừng ham chơi lêu lổng. Nói với tằn khao
(đầu nậu, cai thầu) rằng mình chịu đóng cho y mười giạ lúa tiền công
len trâu, mùa này.
Mưa cứ mưa trút xuống. Gió cứ dậy sóng lên. Từ lúc thằng Nhi dẫn trâu đi, nhà cửa lần lần trở nên vắng lạnh. Thiếm Tư cằn nhằn:
Mưa cứ mưa trút xuống. Gió cứ dậy sóng lên. Từ lúc thằng Nhi dẫn trâu đi, nhà cửa lần lần trở nên vắng lạnh. Thiếm Tư cằn nhằn:
– Giao sanh mạng hai con trâu cho họ, ba nó chưa vừa bụng sao? Lại còn bày đặt cho thằng Nhi đi theo! Rủi bề gì…
Chú Tư nói:
– Má nó khéo lo thì thôi! Trâu hễ tới số thì dẫu cầm ở nhà nó cũng không
sống. Tôi buồn lắm. Trâu giúp mình tạo ra hột lúa; bù lại, mình không
kiếm đủ cỏ cho nó ăn no. Như vậy là mình bất nhân . Còn thằng Nhi… dịp
này để nó học nghề với người ta.
Thiếm Tư hơi giận:
– Nghề gì? Nghề chăn trâu mà cũng học nữa à? Tôi không ham cái nghề đó.
– Má nó nói giỡn sao chớ! Chăn trâu còn khó hơn diều binh khiển tướng.
Ðời xưa, nhiều người nhờ lúc nhỏ chăn trâu mà tới lớn được làm vua. Con
nít chăn trâu ca hát nghe bậy bạ nhưng nhiều khi linh nghiệm như sấm
truyền, đoán trúng những chuyện quốc sự. Tôi nhớ coi… Trong truyện Phong
Thần gì đó nhắc cái tích ông Nịnh Thích ngồi trên lưng trâu, gõ sừng mà
hát công kích vua đời… Liệt Quốc Ðông Châu! Vua giựt mình, mời ông Nịnh
Thích về làm quân sư. Nghe đâu lúc về hưu trí, ông Nịnh Thích lại cưỡi
trâu mà du sơn ngoạn thủy. Ngư, tiều, canh, mục là bốn điều quan trọng
mà.
Thiếm Tư vẫn chưa nguôi cơn buồn:
Thiếm Tư vẫn chưa nguôi cơn buồn:
– Ba nó nói chuyện đời xưa. Chăn trâu theo kiểu ở xứ mình có khác, tối
ngày đeo đuôi trâu mà lặn hụp dưới nước, ăn không no, ngủ không yên…
– Nhưng mà học khôn nhiều chuyện. Mà nó hồi nào tới giờ chưa từng tới
núi Ba Thê, vậy mà bây giờ thằng Nhi nó rành đó! Cảnh núi non thanh
lịch, trâu ăn cỏ ngẩng đầu coi mây bay lui tới; ngứa lưng thì trâu cọ
mình vô cột của đền vua chúa mà gãi sồn sột. Má nó biết không? Ở núi Ba
Thê, trâu len ăn cỏ trên đền vua đời xưa… Vua chúa mất hết, trâu đời đời
kiếp kiếp còn đứng dửng dưng trên mặt đất này hoài!
Thiếm Tư bực bội:
– Ðói, không đủ cỏ ăn mà cũng sang trọng. Thôi ông ơi! Ðừng nói nữa.
– Hết cỏ thì qua chỗ khác, má nó đừng lo. Từ Ba Thê cả bầy trâu len qua
miệt Bảy Núi. Oai vệ lắm kìa! Voi đi một lần đôi ba chục con là cùng,
cọp đi hai ba con là nhiều; cảnh đó ở miệt rừng ai cũng thấy. Ðằng này,
trâu lội nước năm ba trăm con, đen đầu, đặc nước. Kiếm bạc trăm là dễ
chớ muốn thấy được cảnh đó không phải dễ, giống như hồi thiên hạ sơ
khai, càn khôn hỗn độn… Mấy ông thầy chùa, bà vãi ẩn mình trong cốc trên
núi, chán cảnh trần tục vậy mà họ còn bước ra ngóng mắt theo bầy trâu
len dữ dội…
Càng nhắc tới, chú Tư càng thích chí, thiếm Tư trái lại ngồi buồn xo,
không tin nơi lời chồng , cho rằng đó là kiểu an ủi gượng của kẻ túng
cùng. Chú Tư lại vấn thuốc, hỏi vợ:
– Má nó ngủ hay thức? Nãy giờ có nghe không? Sao không ừ hử gì ráo, hay là ngủ rồi…
– Tôi nằm nghe đây mà. Nghe bằng lỗ tai chớ nghe bằng miệng sao mà phải ừ hử từng chập?
Chú Tư lại nói tiếp:
– Ở Bảy Núi thanh khiết hơn ở Ba Thê. Trâu ăn toàn cỏ lạ hoa thơm; lắm
thứ cỏ phảng phất mùi gì giống như vị thuốc Bắc. Ban đêm, muỗi mòng cũng
ít, tiếng chuông chùa, tiếng tụng kinh gõ mõ thì nhiều… Mặc dầu ăn cỏ ở
dưới chân núi, trâu cũng được phong làm chúa sơn lâm. Cọp beo trên núi
quì xuống mà đầu hàng chớ không dám xáp lại.
Bên kia sàn nhà, thiếm Tư bắt đầu thở nhẹ rồi ngáy pho pho. Chú Tư mỉm
cười, không chút hờn giận. “Vợ mình chán không thèm nghe nữa vì nãy giờ
mình nói toàn những chuyện vui tươi, sung sướng, giấu giếm những nỗi cực
nhọc trong nghề chăn trâu. Nhưng cần gì? Cốt ý là mình nhắc lại cuộc
đời len trâu của mình hồi thuở còn nhỏ cho riêng mình nghe mà thôi”. Chú
lại vấn thuốc hút. Bên ngoài trời vẫn mưa, sóng nước vẫn chạy ùa tới
đập vào vách nhà. Khói thuốc phun mờ mờ, bay thoảng lên cao. Chân trời
lại hiện ra, lúa nằm dài xanh rờn, nhấp nhô trên ngọn sóng. Và… đằng xa
kia là Bảy Núi, nơi mà giờ này thằng Nhi và hai con trâu của chú đang
tung hoành, sắp lội nước hằng mươi cây số để vượt ra mé biển đến vùng
rừng tràm miệt Linh Quỳnh.
Rừng tràm xanh đậm, rọi xuống mặt nước đỏ ngầu, rung rinh. Nhứt là về
đêm khi trăng chiếu, đom đóm bay về đậu khắp nhánh tràm như họp chợ
phiên! Hồi thuở nhỏ, chú đến đó nhiều lần. Cảnh ấy bây giờ thay đổi vì
nhà nước đã đào thêm con kinh Xáng Rạch Giá – Hà Tiên và đắp xong con lộ
đá. Trâu vượt qua lộ xe hoặc ngủ tạm trên lộ cho tới sáng. Lội dưới
nước lâu ngày, móng trâu trở nên mềm, đứng trên đá, trâu đau chân. Chú
Tư bỗng hình dung trước mặt một cảnh tượng oai hùng, khi mặt trời vừa ló
dạng, đàn trâu phải rút vào rừng tìm nơi ăn nằm. Nhà nước đắp lộ xe nào
phải để cho trâu đứng, phá hoại… Trâu chạy ầm ầm. Không mấy chút, tràm
gãy rôm rốp ngã liệt xuống, lõm rừng trở thành một cái đầm rộng lớn.
Người len trâu tạm nghỉ ngơi vài ngày. Mấy “tay riều” đốn củi gần đó tụ
họp lại làm quen, đánh bài cào, uống rượu, đốt lửa lên bàn chuyện tiếu
lâm. Lắm khi họ sắp đặt công việc đi ăn cướp, ăn cướp kẻ khác và ăn cướp
lẫn nhau. Mấy tay len trâu giựt tiền của tay rìu; mấy tay rìu xúm nhau
giựt trâu của mấy tay len. Rừng lại đẫm máu… Trong cuộc xô xát dao búa
đó, sanh mạng của con người như con kiến, hà huống chi đứa trẻ bé bỏng
như thằng Nhi, con trai chú!
Chú Tư giựt mình, e ngại.
Trong giấc mơ, có lẽ thiếm Tư không tưởng tượng được tới cảnh chém giết
rùng rợn đó. Thiếm nói lảm nhảm rồi lại trở mình, ngáy khò khò.
Tháng mười, nước giựt xuống. Ðến cuối tháng, mặt ruộng lộ ra, cỏ non nhú
mọc xanh tươi đến tận chân trời. Mưa dứt sớm. Núi non lại trở nên hùng
vĩ. Suốt mùa, lúa nương theo nước mà vươn lên đến bốn năm thước; bây giờ
lúa nằm rạp xuống đất, chồng chất cao ngùn ngụt. Cái sàn nhà của chú Tư
cũng hạ xuống. Cuộc sống trở lại bình thường.
Ðêm ấy, quá canh ba, có tiếng kêu vang dội:
– Ba ơi ba! Má ơi má! Trâu mình nè…
Chú Tư, thiếm Tư mừng quýnh, tốc mùng chạy ra: Thằng Nhi về đó, coi dị
hợm hơn mọi ngày, máng trên vai một đống gì cao nghệu. Chú Tư xanh mặt.
Nó thảy đống ấy xuống đất:
– Đ.m. chết hết một con. Ðem cặp sừng bộ da của nó về nè! Nặng gần chết. Ð.m. không lẽ bỏ luôn.
Thiếm Tư mếu máo, mừng vì gặp được con, buồn vì mất hết phân nửa gia sản:
– Mô Phật. Mạnh giỏi hả con? Trời ơi! Con đi theo coi chừng mà làm sao nó chết? Dọc đường con có đau ốm gì không… Con, Con…
Chú Tư im lặng, buồn buồn. Mừng con, tiếc của là một lẽ. Nhưng còn lẽ
khác đáng lo ngại hơn… Hồi nào tới giờ, thằng Nhi ăn nói đàng hoàng mà
chuyến về này, trong câu nói hồi nãy, nó pha vô hai lần chửi thề mà nó
không hay.
Thiếm Tư nhìn cặp sừng và bộ da trâu mà rơi nước mắt:
– Thôi! Lần này lần chót. Năm tới bán con trâu còn lại, không làm ruộng nữa. Ðất nước gì kỳ cục quá, cái xứ này…
Chú Tư nghiêm mặt:
– Nói bậy nữa đi. Ðất của mình, nước của mình mà bà dám nguyền rủa hả? Hồi nào cúng vái, bà nói bà phục ông bà đất nước lắm mà…
Thiếm Tư đi ra sân lo đốt lửa để un trâu. Chú Tư cũng đến vuốt ve con
trâu còn lại rồi trở vô thấy thằng Nhi đang chụp gói thuốc rê trên bàn;
nó mở ra, xé giấy vấn hút phì phà một cách tự nhiên, ngon lành.
– Ghiền rồi hả mậy? Chú hỏi.
– Hai ba bữa rày, hút có mấy điếu. Ở rừng, họ hút kịch liệt lắm kìa… ba.
Chú Tư đem chai rượu đế ra, rót vào chén. Chú thấy thằnh Nhi hít mũi lia lịa.
– Nhậu thì nhậu một chút cho ấm đi! Cỡ này mày sanh nhiều tật lạ.
Rồi chú day ra sân mỉm cười:
– Bà nó ơi! Coi thằng con của bà nè! Nó giống hệt tôi hồi nhỏ quá chừng.
Thiếm Tư chạy vào, không hiểu rõ đầu đuôi. Thiếm lau nước mắt rồi nấu
cơm cho thằng Nhi ăn, dọn mùng cho nó ngủ… Chú Tư thức mãi tới khuya,
thỉnh thoảng hé mùng dòm thằng Nhi. Mùng rộng rãi nhưng nó vẫn co rút
như hồi nằm trong nóp chật hẹp. Tay và bụng của nó xăm đầy những chữ
nho, chữ quốc ngữ. Không cần đọc kỹ, chú đoán đó là “ngũ hồ tứ hải giai
huynh đệ” hoặc “ái tình vạn tuế” mà một tay hảo hớn nào đã xăm cho nó.
– Mình không lỗ lã gì đâu! Chú Tư lẩm bẩm một mình.
Chuyến đi len trâu này, đứa con của chú nhiễm nhiều tật xấu
nhưng nó khôn lớn hơn, nghe thấy được nhiều việc mà ở nhà chú không nghe
thấy. Chú ra sân. Dưới ánh trăng suông, con trâu Pháo bước tung tăng,
nhịp móng xuống lớp phù sa mát rượi, đứng trên mặt đất hôm nay mà sao
thấy hơi khác lạ hơn mặt đất hôm nao, cũng ở chốn này. Nó hinh hỉnh lỗ
mũi như cố phân biệt mùi thơm của cỏ núi hoa rừng với mùi thơm của mùi
lúa sạ đang độ chín.
Sơn Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét