Truyện ngắn của Thạch Lam
Thanh lách cánh cửa gỗ để khép, nhẹ nhàng bước vào. Chàng thấy mát
hẳn cả người, trên con đường gạch Bát Tràng rêu phủ, những vòng ánh sáng
lọt qua vòm cây xuống nhảy múa theo chiều gió. Một mùi lá tươi non
phảng phất trong không khí. Thanh rút khăn lau mồ hôi trên trán bên
ngoài trời nắng gắt rồi thong thả đi bên bức tường hoa thấp chạy thẳng
đến đầu nhà. Yên tĩnh quá, không một tiếng động nhỏ trong căn vườn, tựa
như bao nhiêu sự ồn ào ở ngoài kia đều ngừng lại trên bực cửa.
Thanh bước lên thềm, đặt va li trên chiếc trường kỷ, rồi ngó đầu
nhìn vào trong nhà, bóng tối dịu và man mát loáng qua những màu sắc rực
rỡ chàng đem ở ngoài trời vào, Thanh chưa nhìn thấy rõ gì cả, một lát,
quen bóng tối, chàng mới nhận thấy cảnh tượng gian nhà cũ không có gì
thay đổi, cũng y nguyên như chàng đi xưa. Sự yên lặng trầm tĩnh đến nổi
Thanh trở nên nghẹn họng, mãi chàng mới cất được tiếng lên gọi khẽ:
– Bà ơi!
Một cái bóng lẹ làng từ trong vụt ra, rơi xuống mặt bàn, Thanh
định thần nhìn rõ: con mèo của bà chàng, con mèo già vẫn chơi đùa với
chàng ngày trước. Con vật nép chân vào mình khẽ phe phẩy cái đuôi, rồi
hai mắt ngọc thạch xanh giương lên nhìn người. Thanh mỉm cười lại gần
vuốt ve con mèo:
– Bà mày đâu?
Thanh bước xuống dưới giàn thiên lý. Có tiếng người đi, rồi bà
chàng, mái tóc bạc phơ, chống gậy trúc, ở ngoài vườn vào. Thanh cảm động
và mừng rỡ, chạy lại gần.
– Cháu đã về đấy ư?
Bà cụ thôi nhai trầu, đôi mắt hiền từ dưới làn tóc trắng đưa lên nhìn cháu, âu yếm và mến thương.
– Đi vào trong nhà không nắng cháu.
Thanh đi bên bà, người thẳng, mạnh, cạnh bà cụ gầy còng. Tuy
vậy, chàng cảm thấy chính bà che chở cho chàng, cũng như những ngày
chàng còn nhỏ.
– Nhà không có ai ư bà?
– Vẫn có thằng Nhân, hôm nay nó đi đong thóc bên kia xóm. Dễ chốc nó về. Con đã ăn cơm chưa?
– Dạ chưa. Con ở tàu về đây ngay. Nhưng con không thấy đói.
Bà nhìn cháu, giục:
– Con rửa mặt đi, rồi đi nghỉ không mệt. Trời nắng thế này mà con không đi xe ư?
Thanh cười:
– Có một tý đường đất, cần gì phải xe. Con đi bộ hàng ngày cũng được.
Nhưng Thanh cũng vẫn theo lời bà. Chàng đến bể múc nước vào thau
rửa mặt. Nước mát rượi và Thanh cúi nhìn bóng chàng lay động trong lòng
bể với những mảnh trời xanh tan tác.
Tất cả những ngày thuở nhỏ trở lại với chàng. Thanh vắng nhà đã
gần hai năm nay, vậy mà chàng có cảm giác như vẫn ở nhà tự bao giờ.
Phong cảnh vẫn y nguyên, gian nhà vẫn tịch mịch và bà chàng vẫn tóc bạc phơ và hiền từ.
Trên trường kỷ, ngọn đèn con và cái điếu cũ kỹ. Con mèo già tròn
mình nằm bên cạnh, mắt lim dim trong sự bình yên và nhàn nhã. Thanh
trông thấy cảnh ấy đã nhiều lần. Lần nào trở về với bà chàng, Thanh cũng
thấy bình yên và thong thả như thế. Căn nhà với thửa vườn này đối với
chàng như một nơi mát mẻ và hiền lành, ở đấy bà chàng lúc nào cũng sẵn
sàng chờ đợi để mến yêu chàng.
– Ấy bà làm gì thế? Bà để mặc cháu…
Bà cụ vẫn không thôi phẩy chiếc phất trần lên đầu giường:
– Đã lâu không có ai nằm nên bụi bám đầy khắp cả.
Thanh phải để mặc cho bà sửa chiếu và xếp lại gối. Chàng thấy mình bé quá.
– Cháu đi nghỉ chẳng mệt. Để bà hái mấy lá rau nấu canh ăn cho mát.
Bà cụ đi ra, Thanh bỗng thấy mệt mỏi. Chàng lặng nằm xuống
giường, duỗi chân tay, khoan khoái. Ngoài khung cửa sổ, trời xanh ngắt
ánh sáng, lá cây rung động dưới làn gió nhẹ. Một thân cây vút cao lên
trước mặt. Cùng một lúc chàng lẩm bẩm: “cây hoàng lan!” mùi hương thơm
thoang thoảng đưa vào, Thanh nhắm mắt ngửi hương thơm và nhớ đến cái cây
ấy chàng thường hay chơi dưới gốc nhặt hoa. Đã từ lâu lắm, ngày mới có
căn nhà này, ngày cha mẹ chàng hãy còn. Rồi đến ngày một bà một cháu
quấn quýt nhau. Thanh ra tỉnh làm rồi đi về hàng năm, các ngày nghỉ. Bây
giờ cây đã lớn.
Thanh thấy tâm hồn nhẹ nhõm tươi mát như vừa tắm ở suối. Chàng
tắm trong cái không khí tươi mát này. Những ngày bận rộn ở tỉnh giờ xa
quá. Khu vườn với các cây quen đã nhận biết chàng rồi.
Nghe tiếng bà đi vào, Thanh nằm yên giả vờ ngủ. Bà lại gần săn
sóc buông màn, nhìn cháu và xua đuổi muỗi. Gió quạt đưa nhẹ trên mái tóc
chàng. Thanh vẫn nằm yên, nhắm mắt nhưng biết bà ở bên mình. Chàng
không dám động đậy, yên lặng chờ cho bà lại đi ra. Bà xuống bếp làm cơm
hẳn. Tiếng dép nhỏ dần.
Chàng cảm động gần ứa nước mắt. Bà yêu thương cháu quá, giờ chỉ
có mình cháu, với mình bà. Mà bà làm bếp có một mình thôi ư?. Không,
hình như có tiếng người khác nữa, tiếng trong và mau hơn. Thanh lắng
nghe: một tiếng cười sẽ đưa lên. Tiếng ai? Nghe quen quá mà Thanh không
nhớ được.
Chàng lẳng lặng ngồi dậy tỳ trên cửa sổ, cúi mình nhìn ra phía
ao. Bóng cây hoàng lan lay động cả một vùng. Chàng chợt nhớ, chạy vùng
xuống nhà ngang, gọi vui vẻ:
– Cô Nga…
Người thiếu nữ đương nhặt rau nghe tiếng gọi vội ngửng đầu: một nụ cười, đôi mắt trong sáng lên, rồi tiếng nhẹ nhàng:
– Anh Thanh! Anh đã về đấy à?
Thanh đứng tựa bên cột, chưa trả lời. Chàng nhìn cô thiếu nữ
xinh xắn trong tà áo trắng, mái tóc đen lánh buông trên cổ nhỏ, bên cạnh
mái tóc bạc trắng của bà chàng. Cô Nga, cô bé hàng xóm vẫn sang chơi
với chàng trong vườn, và mỗi lần về, chàng lại gặp ở nhà như một người
thân mật.
Một lát cô Nga nói:
– Anh Thanh độ này khác hẳn trước. Anh chóng nhớn quá.
– Tôi vẫn thế đấy chứ.
Bà cụ cúi trên rổ rau, không nhìn cháu, đáp:
– Cô trông em có phải gầy đi không? Không bằng độ còn ở nhà.
Nga ngửng nhìn Thanh, cười:
– Đấy em nói có sai đâu. Anh trông lại đen đi nữa.
Lá rau tươi xanh ngắt bên bàn tay trắng hồng nhỏ nhắn. Thanh
cũng ngồi ghé xuống. Thế là lại như lúc còn ở nhà, ngày ngày chàng cũng
vẫn với Nga xuống bếp xem bà làm cơm. Câu chuyện vẫn vui và vẫn đậm, có
lúc chàng lầm tưởng Nga chính là em ruột của mình.
Lúc Nhân bưng cơm đặt lên bàn, bà cụ bảo cô thiếu nữ:
– Ở đây ăn cơm một thể, cháu ạ.
Thanh nhìn lên:
– Ăn cho vui, cô Nga.
– Xin phép cụ và anh thôi, em vừa mới ăn cơm xong ở nhà. Em đứng đây cũng được chứ gì.
Thanh ra vẻ không bằng lòng:
– Không, cô phải ngồi ăn cơ. Cô làm khách mãi.
Nga sợ, vén áo ngồi bên bà cụ, nhưng nàng chỉ ăn nhỏ nhẻ, cầm
chừng, và buông đũa luôn để xới cơm cho Thanh. Bữa cơm vui quá, Thanh ăn
rất ngon miệng, lòng thư thái và vui sướng. Thỉnh thoảng chàng nhìn đôi
môi thắm của Nga, hai má hồng. Và nụ cười tươi nở, nàng nhìn lại Thanh,
một chút thôi, nhưng biết bao âu yếm.
Ngoài vườn, trời vẫn nắng. Giàn thiên lý pha xanh một bên tà áo
trắng của Nga. Những búp hoa lý non và thơm rủ liền trong giàn, lẫn vào
đám lá. Gạch mát và phủ rêu khiến Thanh nhớ lại hai bàn chân xinh xắn
của Nga, ngày nào, đi trên đó. Hai bàn chân nhỏ, lấm tấm cát, để dấu tự
ngoài ao trở về… Chàng đột nhiên mỉm cười, rồi nói:
– Cô Nga có còn hay đi nhặt hoàng lan rơi nữa không?
Nga cũng cười hơi thẹn:
– Vẫn nhặt đấy. Nhưng không có ai tranh nữa.
Nàng nhìn Thanh, mắt như tụ lại những hình ảnh tự bao giờ, và sẽ
vuốt mấy sợi tóc mai ra một bên. Thanh thấy quả tim đập nhẹ nhàng.
Bà cụ thì mãi nhìn cháu. Bác Nhân khoanh tay đứng dựa bên cột
nghe, bác cũng vui mừng vì thấy cậu về, vẫn mạnh khỏe và xinh trai như
ngày trước. Còn cô Nga vẫn tươi đẹp và vui vẻ như thế. Có cô nhà cũng đỡ
vắng, và bà cậu cũng đỡ buồn, hàng ngày cô chạy sang chơi giúp đỡ bà cụ
giã cối trầu và nói chuyện đến người đi vắng ở trên tỉnh đã lâu không
về thăm nhà.
Bữa ăn xong, Thanh với Nga đã trở lại thân mật như khi còn nhỏ.
Thanh dắt nàng đi xem vườn, cây hoàng lan cao vút, cành lá rủ xuống như
chào đón hai người. Có lúc gần nhau, Thanh thấy mái tóc Nga thoang
thoảng thơm như có giắt hoàng lan. Nhưng hoa lan chưa rụng, vẫn còn tươi
xanh ở trên cành. Nga bảo Thanh:
– Những ngày em đến đây hái hoa, em nhớ anh quá.
Thanh chẳng biết nói gì, chàng vít một cành lan xuống giữ ở
trong tay để Nga tìm hoa, rồi nhẹ nhàng buông ra cho cành lại cong lên.
Nắng soi vào vai hai người, nhưng dưới chân đất vẫn mát như xưa.
– Bao giờ anh lên tỉnh?
– Ngày mai thôi. Kỳ này được nghỉ ít. Nhưng mai sau, tôi sẽ về ở đây lâu hơn.
Lòng Thanh dịu lại. Nga đến bên bể múc nước rửa hoa, rồi xếp bày trên quả trầu. Bà cụ nhìn cô, âu yếm:
– Hoa hãy còn non lắm, sao hái sớm thế, con?
Nga thưa:
– Anh con hái đấy ạ! Và nàng nhìn Thanh mỉm cười.
Đêm ấy, một bà, một cháu với một cô láng giềng chuyện trò dưới
bóng đèn mãi tới khuya, khi trăng lên. Qua vườn, Thanh tiễn Nga ra đến
cổng, đi qua hai bên bờ lá đã ướt sương. Mùi hoàng lan thoang thoảng bay
trong gió mát. Không lưỡng lự, Thanh cầm lấy tay Nga, để yên trong tay
mình. Nga cũng đứng yên lặng. Lâu lâu, Nga rút tay sẽ nói:
– Thôi, em về.
Thanh đi trở vào rất thong thả. Có cái gì dịu ngọt chăng tơ ở
đâu đây, khiến chàng vương mãi. Chàng đến trường kỷ ngồi ở bên đèn.
Sáng hôm sau, Thanh đã phải lên tỉnh. Chiếc va li chàng nặng
những thức quà bà chàng đã ban cho. Thanh cầm mũ đứng nghe bà khuyên bảo
ân cần của bà già dưới giàn hoa lý. Chàng vẫn bé quá và lại đi xa.
Tới cổng, Thanh còn đứng lại nhìn cây hoàng lan và các cây khác
trong vườn. Bác Nhân nhanh nhẩu cầm đỡ va li cho chàng. Thanh dặn khẽ:
– Bảo tôi có lời chào cô Nga nhé.
Rồi chàng bước ra đi, nửa buồn mà lại nửa vui, Thanh nghĩ đến
căn nhà như một nơi mát mẻ và sung sướng để chàng thường về nghĩ sau
việc làm. Và Thanh biết rằng Nga sẽ vẫn đợi chàng, vẫn nhớ mong chàng
như ngày trước. Mỗi mùa, cô lại giắt hoàng lan trong mái tóc để tưởng
nhớ mùi hương.
Thạch Lam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét