Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2025

KHI ĐI NGANG QUA TRƯỜNG CHÍNH TÂM - Trần văn nghĩa


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
  
 
 
 
buổi sáng trời hồng như môi bé
vừa đậu bên lòng tôi dễ thương
những bước chân đầu ngày đi học
cũng đủ cho đời ngây ngất hương
 
trường bé có tường cao cổng kín
có hàng điệp nở thắm vàng bông
lớp bé ở lầu hai cao quá
chẳng đủ tôi vừa đôi mắt trông
 
đầu ngày áo trắng vui như bướm
rộn rã quanh đây những tiếng cười
tôi đã mất rồi thời niên thiếu
cực lòng mà nhắc đến, chao ơi...
 
buổi sáng trời xanh như màu lá
ngậm ứa sương buồn đường huyền trân
thích trở lại ngồi bên quán nước
ngượng ngùng thả mắt chạy quanh sân
 
có bao nhiêu cửa trường bé học
là có bao hồn tôi quẩn quanh
ước nhìn mái tóc nghiêng vai nhỏ
chờ miệng cười ôi thoáng rất tình
 
buổi sáng trời trong như mắt bé
dịu dàng từng cái nguýt hổ ngươi
gió cũng lao đao vì tóc bé
chim cũng rất tình, huống chi tôi
 
buổi sáng rung chuông lòng gọi nhớ
màu má bé hồng hoa móng tay
nắng về trải dưới chân guốc nhịp
gieo xuống đời tôi những đọa đày 
 
                              TRẦN VĂN NGHĨA

(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 145, phát hành ngày 5-10-1974)
 
 

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2025

TIỂU KHÊ, ĐỪNG BAO GIỜ CÓ THẬT - Trọng Thi


Kể từ khi đổi về đây, mỗi buổi tối tôi vẫn lui tới quán cà phê này. Quán có vài điều đặc biệt. Tọa lạc tại một góc phố có nhiều hàng cây tỏa mát, yên tịnh. Không hát nhạc ồn ào nhức óc, chỉ hát nhạc dịu nhẹ, êm đềm. Bàn ghế đơn giản bằng tre rừng, cây núi có vài cái còn nguyên vỏ sù sì rất văn nghệ lại như mang được cả cái thân thiết tình tự quê hương vào quán. và nhất là chủ quán đã dùng đường phèn (thổ sản) thay thế đường cát thông thường nên, ngoài cái vị đậm đà của cà phê khách còn được hưởng hương vị thanh tao ngọt ngào của đường phèn. Do đó, quán đã dẫn dụ một số đông khuôn mặt trẻ của thành phố nhỏ bé này. Quán không tên. Không tên không phải vì không tên, không nhãn hiệu. Không tên, tự nó, đã là một cái tên.
 
Và chính nơi này tôi "biết" nàng, bị dụ vào một mối tình kỳ quái như khung cảnh của chuyện liêu trai.
 
Một buổi tối, như thường lệ, tôi đến đây uống cà phê. Trong dòng nhạc dịu êm, trong ánh sáng nhạt mờ tôi thích thú thả hồn lãng đãng cùng khói thuốc chờ từng giọt cà phê đặc sánh nhỏ chậm xuống ly. Và rất vô tình tay tôi chạm một mẩu giấy xếp nhỏ theo kẽ bàn. Tò mò mở ra xem, tôi thấy một dòng chữ ngắn, nét mềm mại:
 
"Ông lính ơi, ông lính làm thơ viết văn hay lắm phải không? Cho em làm quen với đi". Vỏn vẹn chỉ có thế. Không ký tên gì cả. Dòng chữ ngắn ngủi đó đã gây cho tôi một niềm thắc mắc nhưng thoáng qua. Rồi tôi quên như những chuyện nhỏ nhoi xảy ra trong đời.
 
Hôm sau tôi bắt gặp một mảnh giấy khác: "Ông lính ơi, sao ông lính không trả lời. Ông lính ỷ làm văn thi sĩ rồi khinh không thèm làm quen em ư? Ông lính ác quá". Lần này khiến tôi chú ý và thắc mắc rất nhiều. Phải chăng cô bé (tôi đoán là cô bé) nào đây muốn quen tôi. Điều này khó chắc chắc nhưng tự ái cao ngất xúi dại (?) rằng tôi nghĩ đúng. Vả nữa tôi không bao giờ muốn mang tiếng ác và làm mất lòng một cô gái nào cả. Tuy nhiên tôi vẫn ngài ngại làm sao ấy. Tôi sợ mình hố to và chẳng may trở thành chìa khóa mở cửa kho cười cho một cô gái hoặc một gã con trai nào đó đùa dai. Thú thật, thỉnh thoảng tôi cũng tập tành làm thơ viết văn nhưng tôi nào phải là văn thi sĩ gì đâu. Vậy mà cuối cùng vin vào sự trùng hợp mơ hồ đó (tôi ôm đồm quá chăng?) tôi đã dè dặt viết vài câu vào mảnh giấy rồi trả về chỗ cũ. Đại khái tôi hỏi có phải nàng viết cho tôi không (dĩ nhiên tôi có tả sơ sài vài nét đặc biệt của tôi). Nếu phải, tôi rất hân hạnh được quen nàng. Đồng thời tôi cũng xác nhận tôi không phải là văn thi sĩ gì cả. Với tôi, văn thi sĩ, chao ôi, là một danh từ vĩ đại và thiêng liêng quá. Đó là một thiên chức cao quý nên tôi chưa dám cầm nhầm vơ vào.
 
Nàng viết: "Ông lính ơi, ông khiêm nhường quá. Em đã đọc văn thơ của ông rồi. Ông đừng giấu em".
 
Tôi trả lời: "Cô bé tài quá. Nhưng cô bé đã đọc ở đâu thế?"
 
Cô bé: "Bí mật không thể bật mí".
 
Mỗi lúc làm tôi thêm ngạc nhiên. Tôi kiểm điểm: Bạn bè tôi không đứa nào có em gái cả. Hỏi bọn nó cũng bảo không biết nên tôi đành lặng lẽ sống cùng niềm thắc mắc ngày thêm tăng. Có một lần tôi hỏi tên cô bé thì được trả lời:
 
"Ông chú trọng tiểu tiết quá. Như vậy ta chưa đủ thân thiết sao?"
 
Khiến tôi phải tự làm luật sư biện hộ:
 
"Tiểu tiết đôi khi rất cần. Như sông lớn, nơi gặp gỡ của ngàn suối nhỏ, rạch con. Như rừng xanh, nơi tập họp của muôn cây. Tiểu tiết, đang là một vai trò quan trọng. Vả lại, tôi vốn thực tế quen rồi. hai với hai phải là bốn. Không nên tưởng tượng thành ba hoặc năm. Đau đầu lắm".
 
Cô bé làm tôi bằng lòng phần nào. Phần nào thôi chỉ vì nàng tiết lộ rất mù mờ:
 
"Em là một dòng suối nhỏ. Khi vui, đùa cùng dốc cùng đèo. Khi buồn, lặng lờ cùng thung lũng. Ông hãy đoán tên em đi. Em đố". 
 
A, nàng chơi trò lãng mạn. Nàng đố vui để... chọc tôi khiến tôi phải mất mấy đêm suy nghĩ, nát óc. Chữ nghĩa từ lâu lãng quên, đâu đó, trong các ô ngăn của trí tuệ bị tôi lôi ra hết để đoán tên nàng. Một dòng suối nhất định phải là Khê. Và nhỏ là tí xíu, là ít, là tiểu. Khê Tiểu. Tiểu Khê. A đúng rồi. Tiểu Khê, nghe cũng hay ho lắm đấy chứ. Và tôi đã được nàng cho uống mật ong ngọt ngào:
 
"Ông giỏi quá. Đặt tên hay quá. Em phục ông ghê. Tiểu Khê! Từ nay ông hãy gọi em bằng tên đó. Em rất thích".
 
Chẳng biết tên nàng có đúng như thế không nhưng nàng đã nhận hãy để nàng vui. Khi đàn bà con gái muốn là trời muốn mà. Thế là tên gọi đó đã đóng đô trong tâm tưởng tôi suốt thời gian liên lạc và mãi mãi sau này. Cũng chính nó (tên gọi đó) tôi đã âu yếm khẽ gọi rất thiết tha lúc thương nàng quá đỗi.
 
Như thế đó, chúng tôi quen nhau. Quen nhau bằng những mẩu giấy nhét trong kẽ bàn. Quen nhưng nào tôi đã biết nàng, bởi nàng đâu bao giờ lộ diện. Nàng xấu. Nàng đẹp. Nàng gầy. Nàng mập. Hay nàng gì gì đi nữa tôi không sao biết được. Có chăng trong tâm tưởng tôi, lúc mơ mộng, đã vẽ vời hình bóng nàng rất yêu kiều, lộng lẫy và cũng rất mộng mị. Hình ảnh đó cứ theo độ biến thiên tình cảm của vui, của buồn thay đổi liên miên. Có khi tôi thêm vào khuôn mặt tưởng tượng đó một nốt ruồi duyên. Có khi tôi lại điểm cho nàng một chiếc răng khểnh rất dễ thương. Và tóc nàng thì nào là bombé, nào là demi-garçon, nào là kiểu các minh tinh tài tử thời danh trong và ngoài nước, tôi cứ gán loạn cào cào lên. Giai đoạn này giả thử tôi cộng tác với một Thẩm mỹ viện hay một tiệm uốn tóc nào có lẽ các cô các bà sẽ rất hâm mộ đầu óc nhiều sáng kiến của tôi.
 
Nhưng đừng tưởng bao giờ tôi cũng vẽ vời nàng đẹp cả đâu. Nhiều lúc muốn chấm dứt trò chơi lẩm cẩm này, nghĩa là gặp nhau, diện đối diện, mà nàng cứ từ chối tôi đâm nổi cáu và hình ảnh nàng lúc bấy giờ là ma, là yêu tinh. Thậm chí tôi còn bắt nàng rỗ huê rỗ chằng cho bõ ghét. Cuối cùng tôi gửi tối hậu thư:
 
"Hãy chấm dứt trò chơi này tức khắc. Trò chơi không công bằng. Khi cô bé biết tôi khá rõ thì tôi lại mù tịt về cô bé. Tôi không muốn đầu óc tôi, ngày nào đó, nổ tung vì tưởng tượng quá nhiều. Quyết định: Phải gặp nhau".
 
Nàng yếu ớt: "Có nên không. Sợ khi gặp sẽ thất vọng".
 
Tôi: "Rất nên. Sẽ không thất vọng". 
 
Nàng hẹn: "Tối mai. Quán này".
 
Nàng hẹn tôi như thế đó, nhưng nàng đâu có đến. Nàng cho tôi đi tàu suốt ngon lành. Tôi bực mình và tự ái lắm. Tôi tẩy chay trò chơi. Nhưng tôi đã thao thức và thấy đêm dài hơn bao giờ. Như thế, có phải là tôi đã yêu? Thì ra tôi cũng lãng mạn ghê lắm đâu thua nàng. Tơ đã vương tim tôi rất lặng lẽ từ bao giờ tôi nào hay.
 
Bất ngờ một buổi sáng tôi nhận được một cú điện thoại. Khi người bạn thân báo có một cô bé nào muốn gặp tôi ở đầu dây, tôi đã rất lịch sự:
 
- Alô, tôi đang được hân hạnh hầu chuyện với ai đây ạ? 
 
Phía đầu dây bên kia có tiếng cười khúc khích:
 
- Ông lính ơi, sao ông "trân trọng" quá vậy.
 
- Nhưng tôi chưa biết ai.
 
- Ông thử đoán xem.
 
- Chịu. Tôi vốn kém môn này. Vả lại, tôi có quen cô nào ở thành phố này đâu?
 
- Ai bắt ông tự khai nhỉ?
 
- Tôi chỉ nói thật.
 
- Nhưng tôi biết ông quen một người.
 
- Hay nhỉ! Chuyện tôi, tôi không biết. Còn cô lại biết.
 
- Vậy mới tài.
 
- Cô là ma chăng?
 
- Ừ, ma.
 
Tự nhiên tôi bắt đầu thích thú cùng câu chuyện:
 
- Này ma ơi ma là ai thế?
 
- Là hồn vật vờ, lãng đãng. Sống giữa cõi âm và cõi dương.
 
- Ma gọi tôi có việc gì?
 
- Ma mắc nợ ông. Ma muốn xin lỗi.
 
- Lạ nhỉ, tôi nhớ chưa hề là chủ nợ của hồn ma nào cả.
 
Im lặng một chút, giọng nói thoáng chút hờn dỗi, trách móc:
 
- Đến bây giờ ông lính vẫn chưa biết ma là ai sao?
 
Đã lờ mờ đoán ra nhưng chưa tin tưởng lắm nên tôi ỡm ờ:
 
- Thì ma là hồn vất vưởng như cô bé đã giải thích lúc nãy.
 
- Ông đừng giả vờ nữa. cho ma xin lỗi chuyện ma thất hẹn hôm trước.
 
- Bắt người ta mỏi mắt trông chờ rồi còn xin lỗi. Dễ dàng quá nhỉ. Lần sau cứ vậy mà làm nhé.
 
- Ông mát mẻ quá. Em xin lỗi rồi mà. Hôm đó em bệnh bất ngờ.
 
Giọng nói nũng nịu dễ thương quá. Tự ái tôi được vuốt ve nên tôi vui vẻ xí xóa dễ dàng.
 
Từ đó mối liên lạc, bỗng dưng, bước sang một giai đoạn khác. Giai đoạn này dĩ nhiên gây cho tôi nhiều thích thú, vì ít ra, giọng nói nhí nhảnh của nàng đã phả vào hồn tôi niềm tươi mát, bâng khuâng nhưng đồng thời, trò chơi tưởng tượng mỗi lúc một gia tăng - Dựa theo giọng nói đó (êm ái và nhí nhảnh) tôi đã, lâu ngày, kiện toàn thêm hình ảnh bấy lâu nay tôi tạo dựng. Đó là một Tiểu Khê đài các xinh tươi. Một Tiểu Khê thanh thoát tao nhã. Một Tiểu Khê mắt ngọc da ngà. và rất khổ, càng lúc tôi càng mỗi quay quắt với cái hệ lụy tôi tự chuốc cho mình. Tuy nhiên niềm thương mến trong tôi thật khó phân tích, khó định nghĩa. Không phải tình yêu thường tình, nó cao hơn bởi tính chất nhẹ nhàng tinh khiết và cũng dồi dào hơn với mối thắc mắc luôn phải khám phá, trông chờ. Có lẽ tại bầu không khí nàng tạo ra, bàng bạc, như chuyện liêu trai chăng? Tình tôi dành cho nàng, vì thế, say đắm mà vẫn nhẹ nhàng, nồng nàn mà vẫn thánh thiện. Tôi tương tư nàng rất lặng lẽ, đơn phương, bằng hình ảnh nàng do tôi tạo nên.
 
Cuối cùng tôi lại đòi gặp nàng. Tôi muốn phổi kiểm giữa sự thật và mộng tưởng. Nàng đồng ý chúng tôi sẽ gặp nhau trong buổi hội chợ từ thiện do các trường tổ chức. Để nhận diện nàng sẽ choàng lên cổ một chiếc khăn trắng và sẽ là cô bé đầu tiên mời tôi ủng hộ cho gian hàng lớp nàng. Điều kiện của nàng là không được nói chuyện lâu. Phải giả vờ xa lạ để mấy nhỏ bạn khỏi biết. Rồi nàng hỏi tôi chịu không? Tuy không mấy hài lòng nhưng tôi cũng mỉm cười gật đầu quên rằng mình đang nói chuyện với nàng bằng điện thoại.
 
- Ông lính ơi, ông lính bé cái lầm rồi.
 
- Cô bé nói gì tôi chẳng hiểu.
 
- Nghĩa là ông lính vẫn chưa biết em.
 
- Vậy cô bé hồi sáng...
 
- Là một nhỏ bạn.
 
- Đừng đùa chứ.
 
- Ông không tin?
 
- Không.
 
- Ông lầm cũng phải. Thật ra ban sáng lúc ông đến nhỏ bạn thấy em choàng chiếc khăn trắng ngồ ngộ bèn "mượn tạm". Con bé còn nhí nhảnh cười rất tươi mời ông mua một vài món hàng. Em tức chết đi được nhưng đành ngậm tăm.
 
Thì ra là vậy. Chả trách giọng nói của cô bé ban sáng tôi nghe hơi khác. tôi đã ngờ ngợ nhưng chỉ thoáng qua, rồi thôi, bởi tôi nghĩ âm thanh trong điện thoại rất có thể lầm lẫn. Tôi định nói cái cảm nghĩ của mình sau cuộc gặp gỡ nhưng trong một giây phút ngắn ngủi ý niệm xoay chuyển tôi lại thấy không nên nói ra để xem nó như một riêng tư giấu kín. Bởi cái cảm nghĩ đó là một niềm thất vọng đã làm nhạt mờ cái đinh ninh mộng tưởng bấy lâu nay. Tôi đã dại dột muốn tìm kiếm một vẻ đẹp toàn bích, một mộng tưởng hồng sáng ngoài đời. Tôi đã vẽ vời Tiểu Khê quá hoàn hảo khiến khi đụng mặt tôi phải ngỡ ngàng. Giữa mộng và thực đã là một khoảng cách xa vời và khoảng cách đó nếu vờ quên đi ta sẽ ngỡ không mấy quan trọng. Đằng này, tôi đã vỡ mộng đắng cay bởi tôi quá hồ đồ kéo mộng sát vào thực. Không phải cô gái ban sáng xấu xí, trái lại nữa là khác. Nghĩa là cô ta khá xinh. Ví dụ, trong trường hợp bình thường gặp cô, rất có thể tôi mở rộng các ngăn tim cho máu hồng xôn xao phóng vào cuộc phiêu lưu kỳ thú.
 
Nên khi biết chưa phải là Tiểu Khê thật, ban sáng, tôi đâm ra mừng như đang được cấy vào tâm tư một nguồn hy vọng mới. Không phải tôi hy vọng một Tiểu Khê như niềm mơ ước nhưng là cái hy vọng biết rằng hình ảnh tôi tạo dựng bấy lâu sẽ sống dậy trong tôi.
 
Hình như sau đó tôi loáng thoáng nghe cô bé hứa hẹn những gặp gỡ sắp tới nhưng lòng tôi, bỗng dưng, nguội lạnh quá đỗi. Vì quá thực tế, nên tôi trở thành kẻ mộng mơ nhất đời. Và tôi muốn Tiểu Khê đừng bao giờ có thật cả. Tiểu Khê! Em hãy là nguồn suối mát chảy hoài hủy trong hồn tôi. Tiểu Khê! Em hãy là mộng mị để, muôn đời, thắp sáng hồn tôi.
 
 
TRỌNG THI       
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 142, phát hành ngày 20-8-1974)
 

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2025

CON BỌ TẦM THƯỜNG - Mường Mán


Buổi sáng phủ nhẹ lớp nắng mỏng lên hàng chè tàu. Dấu vết trận mưa đêm qua là vũng nước còn lì lợm đọng lại giữa sân, in đứng mảnh trời xanh leo lẻo. Mưa đi qua giấc ngủ rón rén như tên ăn trộm, lúc gần sáng chợt thức, Thu nghiêng lòng nghe ngóng, chưa kịp rút hai chân ra khỏi giấc mơ, mưa đã biến mất.
 
Thục. Em hồi hộp quá chừng. Liệu anh có biến mất không? Phút nào chưa gặp mặt anh, phút ấy trái tim còn đầy những nhịp hồi hộp, lòng chơi vơi nỗi thấp thỏm không yên. Đi chưa hết chiều ngang, em vội xoay lưng bước theo chiều dọc. Chỗ ngồi chưa nóng em đã đứng lên. Quay quắt quặt quày chẳng khác chi con lật đật. Thế mà trước khi đến thành phố này, em cứ nhủ thầm hãy cắn răng đừng báo tin, đừng nhắn gửi, để tình cờ gặp em mới hấp dẫn ly kỳ.
 
Đêm qua em mơ thấy cảnh tượng thật kinh khủng : Em đến tìm anh. Vừa gõ cửa vào nhà liền gặp ngay một người đàn bà cực kỳ xinh đẹp, tay cầm lưỡi búa tầm sét, miệng đọc thần chú rượt em chạy dài sút cả guốc, rách cả áo. Anh vẫn đứng hút thuốc trông theo cười hì hì! Anh. Liệu có bà la sát nào đang canh cửa nhà anh không? Giấc mơ nhớ lại còn muốn toát mồ hôi hột.
 
- Thu ơi. Cà phê sắp nguội.
 
Tiếng chị Nguyệt dòn tan, chuyển nguồn nội lực thâm hậu vang âm khắp mấy căn phòng. Nắng sáng hơn ngoài hàng chè tàu. Đám cây lá trước hiên reo ca khoe sắc xanh mạnh. Thu hít đầy một lượng khí trong veo vào chật hai buồng phổi, nheo mắt vuốt cái nhìn mỏng tựa lá lúa âu yếm nhan sắc mình trong gương, mang theo nụ cười ra khỏi phòng, ngồi vào bàn ăn bên chị Nguyệt.
 
- Đêm qua mưa lớn dữ phải không?
 
- Ừ, vừa đủ lạnh lòng gái chưa chồng.
 
Thu nguýt:
 
- Còn lâu mới lạnh.
 
Chị Nguyệt cười dịu dàng, đẩy tách cà phê sữa tới. Thu nhúng muỗng quậy đều, uống từng ngụm nhỏ. Cà phê nhiều sữa em uống thấy đắng chát cả lưỡi. Thục. Gặp anh rồi, chắc cà phê sữa ngọt hơn.
 
Nụ đủng đỉnh từ nhà bếp đi lên, bưng cái mâm bạc đựng 3 dĩa trứng gà ốp-la nóng hổi, hũ đường, hai ổ bánh mì to giữa bàn.
 
- Mặt dì Thu sáng nay dài hơn hôm qua một tấc má ơi!
 
Chị Nguyệt lườm:
 
- Nói bậy.
 
Thu đập bàn tay đánh bốp vào cái mông chắc nịch tuổi mười bảy của Nụ:
 
- Mới tí tuổi đã quá quắt.
 
Nụ ngồi xuống, múc hai muỗng đường bỏ vào đĩa trứng trộn đều, bẻ từng miếng bánh mì chấm trứng ăn ngon lành.
 
- Nè dì út. Cháu vừa học được hai câu ca dao thật hay.
 
Chị Nguyệt nạt nhẹ:
 
- Con quỉ, mới sáng bảnh mắt cái miệng đã tía lia.
 
Nụ nheo mắt ngó Thu, đong đưa chiếc lưỡi:
 
- Gái thương trai bâng khuâng như bướm. Trai thương gái đườm đượm như dầu.
 
Cả ba người cùng cười thành tiếng. Nụ chêm:
 
- Ngó dì Thu có bâng khuâng như bướm không má?
 
Thu thoáng đỏ mặt, dí ngón tay trỏ gãi trán Nụ:
 
- Lớn tí nữa mi ăn đứt má mi về đường tình duyên.
 
Chị Nguyệt nhìn phần trứng không sứt mẻ của Thu, hất cằm:
 
- Không ăn à?
 
- Em không đói. 
 
Vừa đáp, Thu vừa đứng lên thoăn thoắt bước ra phòng khách, lục lấy tờ giấy và cây bút nguyên tử, hí hoáy viết:
 
Anh Thục. Về hôm qua. Anh tới nhà số 125/3/7 đường Âm Hồn gặp em gấp. Em sắp tắt thở. Cái xương chó gặm của anh : Thu.
 
Tờ giấy gấp tư kẹp giữa hai ngón tay, Thu gọi lớn:
 
- Dũng ơi Dũng!
 
Từ phòng ăn, Nụ la vào: 
 
- Anh Dũng còn ngủ trương xác trên gác, thưa dì út.
 
Thu lên thang, rảo bước qua đoạn hành lang ngợp nắng gió, đến đứng trước cánh cửa khép hờ của một căn phòng, mở cửa, thò đầu vào, rồi vội rút đầu ra đỏ mặt la khẽ, thằng quỉ sứ, ngủ trần như nhộng không chịu khóa chặt cửa. Thu đấm cửa:
 
- Dũng! Dũng!
 
Gã con trai ú ớ càu nhàu:
 
- Cháy nhà hở dì út?
 
Thu giận dỗi:
 
- Dậy lẹ lên, xuống nhà dì nhờ cái này.
 
Thu xuống thang, nóng nảy hấp tấp tựa gà mái sắp sửa nhảy ổ, vào phòng, ngồi phịch xuống giường, ôm chiếc gối đong đưa qua lại. Thục. Giờ này anh đã dậy, súc miệng đánh răng chưa? Sao anh ngu thế? Sao không chạy ù một mạch tới gặp em để tim hết hồi hộp cho rồi? Thu phì cười. Rõ mình lẩn thẩn. Thục có biết mình lù lù dẫn xác về đây đâu. Nụ, áo trắng muốt, cặp sách kè kè bên tay bước tới đứng tựa cửa phòng ngó vào:
 
- Thưa dì Thu cháu đi học.
 
Thu trừng mắt:
 
- Liệu hồn mà bâng khuâng như bướm đó.
 
Nụ chẩu môi cười dài, quay lưng đi thẳng:
 
- Dì mới là bướm chứ bộ.
 
Thục. Em thèm có được một phần ba sự hồn nhiên của con Nụ. Có phải em đang bâng khuâng như bướm không? Gặp em anh sẽ thở ngắn ngạc nhiên, hay thở dài mừng rỡ? Em tưởng tượng em sẽ khóc òa. Anh sẽ cười nhe cả hai hàm răng ám vàng khói thuốc lá đó chứ?
 
Dũng nện gót giày cồm cộp, đến đứng nghiêm đối diện Thu: 
 
- Thưa dì út, cháu chờ lệnh.
 
Thu nhìn tấm ngực trần trắng toát của gã trai mới lớn, vờ nạt:
 
- Mi chưa mặc áo đã dám tới trình diện ta hả?
 
Dũng rùn vai, làm bộ sợ sệt:
 
- Xin miễn chấp, miễn chấp.
 
Thu đưa miếng giấy gấp tư cho thằng nhỏ:
 
- Phóng xe tới số 99/9 đường Huyền Trân Công Chúa đưa gấp cho ông Thục.
 
Dũng tinh quái nghiêng đầu ngắm Thu:
 
- Và phụ đề thêm dì Thu của cháu sắp trút hơi thở cuối cùng vì mong người.
 
Thu đứng phắt dậy, một tay chống nạnh, một tay chỉ ra cửa:
 
- Biến!
 
Dũng bước giật lùi, ôm bụng cười rũ. Lát sau, tiếng xe gắn máy nổ dòn ngoài đường.
 
Thu lui tới gờm gờm như sư tử sắp sửa giương móng vuốt vờn chụp khoảng không. Nắng lên cao hơn. Vũng nước đọng giữa sân nổi lềnh bềnh thêm vài tờ lá chết. Buổi sáng êm ả thả xuống lòng Thu từng giọt chờ đợi nhuyễn.
 
Người con gái dừng lại trước tấm gương hình bầu dục gắn trên tường. Nói thầm với bóng mình : Anh Thục nè. Em đã học thuộc lòng từng nét đẹp và không đẹp trên khuôn mặt anh - qua những cái ảnh chụp đứng ngồi, nghiêng thẳng của anh đó - Nhưng chiều qua đi dạo một vòng phố với chị Nguyệt, mọi nét quen thuộc của anh trong trí nhớ bỗng méo mó mù lòa hết thảy. Nhìn gã con trai đàn ông nào em cũng nơm nớp nghi đó là anh, dù đã cẩn thận mang theo mấy chiếc ảnh để trong ví, lâu lâu đem dòm, so sánh. Ít nhất chiều qua em cũng đã quay tia nhìn trực xạ hơi lâu vào cỡ vài chục khuôn mặt. Và, đêm rồi cứ ôm gối lăn qua trở lại, tự hỏi chẳng biết những người ngoài phố đó có ai là anh không? Phải chi anh có vết sẹo dài vắt ngang trán, một nốt ruồi to ngay chót mũi, hoặc cằm xoáy sâu hoắm như tài tử Kirk Douglas em đã nhận ra anh dễ dàng. Anh chỉ có mắt mũi miệng và râu giống thiên hạ phần đông, em mù mắt nhức đầu cũng phải.
 
Chắc anh không hề ngờ, em đang ở sát nách anh, gần cùng trong một khí hậu, một thành phố. Hồi hộp lạ lùng. Đáng kiếp em, em thích chơi trò ú tim. Cái điện tín có vài chục đồng, tiếc chi không chịu đánh trước lúc đi. Tới chỗ anh ở, ghé vào nhanh hơn giờ tiếc chi không ghé (?) Em cứng đầu hơn cái cối đá mẹ thường dùng giã tiêu. Em muốn anh tới tìm em. Bởi xưa kia cụ Nguyễn Du lỡ cho Kim Trọng vạch tường hoa sang kiếm Thúy Kiều. Chứ Thúy Kiều đâu có suồng sã qua kiếm chàng Kim. Con trai phải tìm tới con gái. Con gái dẫn xác tới con trai, còn thơ mộng nỗi gì phải không? Dù sao, bây giờ em cũng đang hồi hộp.
 
Thu quay mắt ngó với ra ngõ. Con đường vắng hoe. Chiếc va ly nằm dưới gầm giường được lôi ra, mở toang. Người con gái ôm chiếc hộp to choán hết nửa thể tích va ly quẳng lên giường. Hộp bật nắp : đầy nhóc những lá thư xếp gọn. Những lá thư lần lượt được mang ra xếp dài trên mặt nệm. Thu cúi xuống "chẩm chày may rủi" mở một tờ thư ra đọc:
 
Thu thân thương. Đây là lần thứ mười một anh nghiêm trang nhắc lại: Anh là thằng không ra gì cả. Sự nghiệp, đời sống nếu cô sắc lại (như người ta sắc thuốc bắc) rót không đầy cái lỗ hổng một con số không, đựng đầy cái vỏ nghêu ngoài biển cả, múc không tràn cái muỗng chan canh. Đừng thèm làm cái xương sườn cụt của anh, làm khúc xương chó gặm còn hơn...
 
Thục. Anh tự hạ mình xuống thấp hơn giun dế dưới đất đen, em càng thấy anh cao vượt như tháp chuông nhà thờ. Em yêu anh điên xương dại thịt. Em bằng lòng làm khúc xương chó gặm, với điều kiện con chó đó là anh.
 
Tờ thư buông xuống. Thu nhặt lên một tờ khác, đọc ngay khúc giữa:
 
Đêm chủ nhật rỗng túi, nằm bẹp dí trên giường in con rệp đói, thằng Phúc gà mái bỗng đến tìm. Hắn đưa bộ mặt dài ngoằng ỉu xìu bánh mì nguội than, vừa bị bồ đá. Phải làm chi để tống khứ nỗi buồn thất tình ra khỏi ruột già? 
 
Anh chúa ghét những đứa phụ bạc, dù không ưa lắm những đứa đặt cái gọi là chung thủy lên ngai thờ. Phúc gà mái phút chốc biến thành Phúc gà trống khi nghe anh đề nghị chơi trò "rửa tội cho kẻ phụ tình".
 
Đúng là thằng gà mái. Anh thất vọng hết sức, để mặc xác bọn nó, lĩnh về nhà đắp chăn cười rúc rích. Ở nơi buồn rỉ buồn ri này, ít có trò vui. Lâu lâu bày vài trò khỉ cho đời đừng chóng già. Cám ơn Phúc gà mái...
 
Anh nghịch phá còn hơn quỉ dưới địa ngục đào ngũ lên nhân gian ám người. Thục. Anh kể những chuyện vớ vẩn ấy với em làm chi? Chúa ơi! Con không thể tưởng tượng được nổi chỉ vài tháng sau lại nhận thư Thục - con heo hư đốn của con - báo tin rằng, chàng Phúc gà mái đường hoàng làm lễ thành hôn với người nữ đã được anh ta rửa tội theo cái lối ma mãnh nọ. Thục. Những điều anh viết cho em có thực cả không? Chị Nguyệt bảo, mấy thằng cha nhà văn nói mười chỉ nên tin một. Lòng nhà văn thay đổi giống màu da kỳ nhông, tắc kè. Em tạm tin chị Nguyệt nửa phần, phần còn lại gặp anh rồi hẳn hay. Anh vạch lưng cho em thấy tất cả mọi vết sẹo. Những tật xấu nết hư anh trang trọng kê dọc dài qua hai trăm tờ thư là bằng chứng rành rành đó. Em nghĩ anh đã rất thật tình.
 
Thỉnh thoảng em vẫn nghe một vài người nói xấu anh thậm tệ. Nhưng không ai nói hay bằng anh nói xấu anh. Tính xấu em ghét nhất là, anh ưa đem em vào tác phẩm cho đóng vai kẻ phụ tình. Chẳng có vai nào khác khá hơn sao?
 
Thu bồi hồi ngó mông ra ngõ. Con đường vắng hoe. Người con gái mở tiếp tờ thư khác:
 
Anh ở xa em tới 1079 cây số. Hai thành phố có hai bộ mặt khác nhau, đối chọi nhau tựa mặt trời và mặt trăng, như hoa thật và hoa ny-lông. Cứ ở yên hai nơi mà mơ nhớ. Đừng dại rút gọn khoảng cách lại thành một điểm gặp gỡ. Anh và em chắc chắn sẽ biến mất tại điểm gặp đó. Biết vì sao không? Bởi lý do hết sức thông thường, rất động vật học : Con đom đóm bay lượn trong vườn đêm óng ánh rực rỡ, nhưng khi chụp nó bỏ vào lòng bàn tay, nó chỉ là con bọ hung xấu xí gấp vạn lần con chuồn chuồn. Hãy đứng nguyên tại chỗ ngắm đom đóm bay, đừng dại đuổi bắt đom đóm em nhé. Đừng bắt anh hiện nguyên hình con bọ xấu xí. Có khi tới gần, em thấy anh còn tệ hơn con bọ, anh là con dê, hoặc con gì đó, mười hai con giáp không giống con nào...
 
Làm sao em hiểu nổi anh đây? Tói giờ phút này, giữa hai ta chỉ có một chồng thư dày cộm, vài ba chiếc ảnh và những con tem chết. Thục. Anh viết văn nhẹ nhàng bao nhiêu, viết thư thô lỗ, côn đồ, ba que xỏ lá bấy nhiêu. Thế mà em vẫn yêu anh chết mệt. Khi viết cái thư thứ nhất nhờ tòa báo (tờ tạp chí có bài anh đăng lai rai) nhờ chuyển, em bâng khuâng chờ đợi được đọc những giòng chữ ấm áp của một nhà văn. Ngoài mong đợi - ngay thư đầu - anh đã có giọng điệu nhát gừng, bửa củi, chẳng êm ái chút nào. Nghĩ cũng lạ kỳ. Em đâm hoài nghi em mất thôi. Sao em lại thương anh da diết được nhỉ?
 
Thục. Đừng biến mất nhé. Nhất định em bắt anh hiện bằng xương bằng thịt. Giờ em không còn là một người đọc tò mò muốn biết về một người viết, mà là một người tình khát khao được thấy một người tình. Cổ em khô, miệng em đắng quá chừng. Khát kinh khủng anh Thục ạ.
 
Lần nữa, người con gái nghiêng đầu dòm qua cửa sổ. Con đường (tiếp tục) vắng hoe. Chưa có dấu hiệu nào báo rằng người nàng chờ đợi sẽ tới. Thời gian bỗng run nhẹ một thoáng hoang vu. Những ngón tay lẻ loi giở thêm một tờ thư mỏng: 
 
Học cho chăm. Tập nấu ăn cho giỏi. Mỗi ngày chỉ nên nhớ anh vài chục phút đồng hồ. Còn một đời dài để nhớ thương nhau. Trong khi em chỉ có một thời để học chữ và học nấu ăn. Chỉ nên mơ thấy anh những đêm tối trời, trăng sao đi vắng. Chỉ nên nhớ anh những lúc cắt móng tay móng chân, hoặc rửa chén bát...
 
Trời ơi. Thục. Anh gàn hết chỗ nói. Anh đặt cả luật lệ giờ giấc bắt em theo, làm như em hư và ươn ế lắm, hăm bốn giờ một ngày chỉ biết ngây người nhớ với nhung. Nhiều lúc em chẳng mơ nhớ anh tí ti nào cả, em còn mắng thầm thương cái cột đèn còn đỡ thót tim hơn thương ông Thục. Tình chúng ta hoài dẫm chân tại chỗ. Sao anh không cho tình cất bước thao diễn dếm một hai ba bốn, diễn hành tới chiến thắng cho rồi. Cứ lửng lơ bất phân thắng bại kiểu này em sốt ruột mỗi ngày ít nhất là tới sáu bảy lần. Em chán mớ giấy lộn này quá rồi. Em chỉ mong có anh, thấy miệng anh nói hơn là cứ mãi đọc những chữ anh viết. Đọc ròng rã hai năm rồi chứ ít sao.
 
Mớ thư dồn đống lại. Thu đứng lên lui tới trong căn phòng. Căn phòng có ô cửa sổ mở nhìn mông lung ra con đường vắng hoe. Đầu em cứng hơn cái cối đá mẹ thường dùng giã tiêu. Đầu anh còn cứng hơn. Thục. Anh nhất định trốn em sao? Dũng phóng xe tới nhà anh. Nhà đóng cửa. Hắn chỉ còn có nước ném tối hậu thư của em qua cửa sổ, và thơ thới hân hoan quay về đòi công em bao một chầu xi nê. Sáng hôm sau, một tên nhóc tì bán báo dạo đến trao tận tay em "một bức thư tình". Thư rằng:
 
Thu thân thương. Mừng nghe tin Thu về. Anh đang bận vài việc thuộc loại trời ơi đất hỡi. Có lẽ chiều thứ hai anh sẽ tới gặp Thu. Đừng buồn. Đừng nhăn mặt. Nhé.
 
Vượt 1079 cây số về để nhận "một bức thư tình" kiểu đó. Thục. Em giận anh căm gan. Em muốn xé phay anh ra như xé gà luộc.
 
Ngày chủ nhật đã qua. Chiều thứ hai nối đuôi vèo qua luôn. Anh không muốn gặp em. Không muốn hiện nguyên hình là con bọ tầm thường. Không đùa, anh đã nói thật. Căn phòng ở số 99/9 đường Huyền Trân Công Chúa vẫn đóng, với mảnh giấy đáng ghét dính cứng trên cánh cửa gỗ : Thục vắng nhà.
 
Em qua lại đường Huyền Trân Công Chúa không biết bao nhiêu lần, ngó vào căn phòng cửa đóng không biết bao nhiêu bận, để rồi trở về hồn rỗng, xác không. Căn phòng thuê anh đã tả cho em thấy, chỗ nào là cái bàn viết, chỗ nào kê hỏa lò đun nước pha cà phê chế trà... Em hình dung sau cánh cửa im lìm ấy chỗ anh nằm ngồi đi đứng, thấy cả những ngày hết tiền, anh nằm bẹp dí in con rệp đói, những khuya khoắt ăn nhậu với đám bạn bè quỉ sứ, trở về nôn thốc tháo ngay trên bậc cửa. Và biết đâu sau cánh cửa ma ám đó lại không có một người đàn bà xinh đẹp tay cầm lăm lăm lưỡi búa tầm sét như em đã thấy trong giấc mơ.
 
Thục. Anh có tưởng tượng ra hình ảnh một đứa con gái ngẩn ngơ trong lòng phố tìm người mình thương, mà chằng thấy người thương đâu cả không? 
 
Chiều treo từng mảng nắng vàng rộm đong đưa trên ngọn cao. Con đường trầm mát bóng cây men dọc bờ sông, chảy xuôi giữa đôi bờ cỏ mọc. Thu đi một mình, gió thổi tung tóc và áo người con gái. Thục. Em đang đi trong lớp sương phù ảo của cuộc tình. Độc diễn vai người nữ ăn nhỏ nhẹ nửa trái sim, uống in ít lưng bát nước đi tìm người thương. Anh là bóng ma chìm dưới giếng khơi. Em đứng trước ngọn núi cao ca nam ai : Núi cao chi lắm núi ơi. Núi che mặt trời không thấy người thương.
 
Chị Nguyệt săn đón:
 
- Sao ? Đã gặp thằng cha nhà văn chưa? Hai người dẫn nhau đi chơi những đâu?
 
Nụ cười, khoe lúm đồng tiền mười bảy tuổi:
 
- Hai người yêu nhau tới hai năm mới gặp nhau, chắc nói nhiều chuyện. Dì út cho cháu vác cassette theo làm phóng sự thu thanh đi. Mai mốt lễ đám cưới mở ra cho hai họ trai gái nghe chắc đượm mùi thi vị.
 
Dũng nhún vai:
 
- Lâu lâu dì út mới về, dì út bỏ quên tụi cháu, ham đi chơi với người ngoài đường hơn ham ăn cơm ở nhà. Cháu cực lực phản đối dì út lẫn ông Thục.
 
Thấy chưa? Mọi người đâu biết mấy hôm nay em đi tàng tàng một mình, tha hồ tưởng tượng.
 
Vào quán nước. Ngó bốn phía xôn xao cặp kè trai gái, ríu rít chuyện trò. Em lạc loài giống con gà con bị nhốt chung lồng cùng bầy vịt.
 
Vào chợ. Lăng quăng ngang dọc, thấy nỗi buồn mình phơi lộ liễu trên những đôi mắt cá ươn, những rổ thịt nguội, những bó hồng nhung héo.
 
Lên xe buýt. Ngược phố đông xuôi phố tây, chẳng nghe người quen nào gọi tên mình, em trầm lặng hít khói xăng và bụi.
 
Thiên hạ yêu nhau người ta bước song đôi. Em yêu anh, em bước lẻ một mình. Đi giữa lòng thành phố quê anh, ngỡ như lạc giữa lòng quê ai khác. 
 
Ngày mai em lại trở về thành phố bên kia 1079 cây số, và tiếp tục những lá thư? Không, chẳng bao giờ nữa.
 
1079 cây số chuyến đi : Náo nức bồn chồn. Lòng thênh thang mở hội. Chim trong hồn ríu rít tung trăm chuỗi nhạc vui. Trí tưởng huy hoàng hình ảnh anh ngự trên ngai cao, dang vòng tay lớn đón em, đêm và ngày khép một đường cong kín, em ngạt thở vì hương vị hạnh phúc dâng lên ngập mũi. Anh từng bảo muốn ăn tươi nuốt sống em. Giờ em về, anh bằm em thành chả, gói em thành nem nhậu đi... Tội nghiệp những lời đậm đà đã không được thốt. Vịnh viễn nghen.
 
1079 cây số chuyến về : Lòng sẽ nặng nghìn cân đá cục. Hạnh phúc hụt ngấm mật đắng môi cay lưỡi. Tuổi già thêm vài cái nhăn mặt nhíu mày. Thôi, cố dỗ mình nín. Đừng cất tiếng van la. Đã sáng mắt ra chưa? Thiên hạ có cần mi đâu. Mi là cơm nguội bánh bao thiu, thế mà cứ tưởng mình vàng ngọc. Thu. Cái tên vừa kêu lên đã thấy lá vàng rụng kín mấy khu rừng. Vui chi được. Hãy về tiếp tục bước xiêu vẹo qua thời con gái. Như thế rồi cũng qua một thời yêu mê. Thục. Hình như tất cả hồng huyết cầu dưới da em đang nhất loạt vùng lên phản đối anh. Lưỡi em dần cứng lại, cho đến ngày nào đó không còn gọi đúng tên anh được nữa. Cái tên Thục rồi cũng trốn mất biệt trong ký ức như anh đang mất. Như chúng ta cứ xoay trở mãi, không ra khỏi bát quái trận đồ do hoang vu dàn bẫy. hãy tiếp tục bước và vấp ngã. Thu. Hãy tiếp tục trốn mất tăm. Thục. Cho tới lúc nến lung linh đầu áo quan.
 
1079 cây số đi. 1079 cây số về. Em cho anh 1258 cây số hôn mê. Chừng ấy đã đủ trải kín lưng cuộc tình chưa? Đủ đắp ấm khoảng ngày tháng mơ nhớ nhau rồi chứ? Đừng cười cách khoái trá thế Thục. Em thèm ngoạm anh một miếng quá.
 
Thắp ngọn nến giữa vực lòng tha ma mộ địa. Em đứng nghiêm chào vĩnh quyết tình anh. Em sẽ bắt chước con bé Twinky (16 tuổi yêu một "thằng cha" nhà văn 38 tuổi) trên màn bạc, tìm đến mỏm đá nào đó ù ù gió ngàn khơi, vũ lộng xiêm y xoay 3 vòng miệng hô ly dị, ly dị! Twinky làm đám cưới rồi mới ly dị. Mình chưa cưới nhau đã ly dị. Đáng buồn 5 phút hay sầu dài cả đời.
 
Anh vô trách nhiệm hơn 1002 lần thằng chồng con Twinky. Hắn ta đã anh dũng san bằng hết mọi gian nan trên con đường tình, chống báng cả tập đoàn nhà vợ, bồng Twinky đặt lên đài vinh quang chiến thắng. Dù sau đó đài vinh quang sụp đổ, hai đứa cũng toại ý, mát lòng.
 
Thục. Ngày phán xét cuối cùng, chắc chắn Chúa sẽ dành cho anh một bản án nặng. Trên ghế nguyên cáo, em sẽ lớn tiếng tố anh. Tiếng em sẽ vang hơn sấm dội:
 
- Lạy Chúa, y không chịu cắn trái cấm, dù trái cấm đã đưa sát đôi môi tham lam của y. Y không chịu lập lại tội tổ tông cách bình thường như hằng tỉ người khác. Y không làm tròn thiên chức một người đàn ông, biến ái tình thành chiếc bóng xa vời, trong khi ái tình rất cụ thể, tựa nước và lửa, phơi phới trên xương và thịt của con đây. Y cho con cảm tưởng mình thật thừa thãi trước một kẻ khác giống. Chính điều này làm con muốn khóc, nhưng không chảy nước mắt được mà chỉ cười gằn. Con vừa yêu vừa thù y. Vừa muốn quì hôn cắn ngón chân út của y. Vừa muốn ấn mạnh con dao xuyên ngực y. Lạy Chúa, con bơ vơ quá đỗi.
 
Thục. Em không đùa đâu. Em đang nghiến răng trèo trẹo và cười gằn. Rất nhiều đàn ông con trai em gặp trên đường chiều nay. Trong đám đông đó ai là anh? Phải chi anh có vết sẹo dài vắt ngang trán, một nốt ruồi to ngay chót mũi, hoặc cằm xoáy sâu hoắm như tài tử Kirk Douglas, em đã nhận ra anh dễ dàng.
 
Thu bước khoan thai, mắt ngước nhìn những chùm lá non. Ngày mai, lúc máy bay ngang qua biển, liệu tôi có đủ can đảm thả chiếc hộp đựng gần hai trăm cái thư của người con trai tên Thục đã viết cho tôi trong hai năm qua không?
 
Giữa giòng xuôi ngược chiều hôm, thỉnh thoảng, Thu dừng lại hỏi một người đàn ông nào đó đi ngược đường:
 
- Thưa ông, phải ông tên Thục không?
 
Trên chuyến bay trở về, người con gái tên Thu ghi vào cuốn sổ nhật ký của nàng: Đêm qua tôi đã tìm thấy một người đàn ông tên Thục. Tôi đã cho anh ta nhiều kỷ niệm. Rất hồn nhiên. Chỉ hơi tiếc một điều người đó chẳng phải là chàng.
 
 
MƯỜNG MÁN      
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 141, phát hành ngày 5-8-1974)
 

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2025

ĐÃ NGỜ GIÃ BIỆT - Mây Nguyễn


Bàn tay tôi run rẩy lạ thường. Chiếc chìa khóa mấy lần tôi vẫn chưa tra được vào ống khóa. Đăng, phải rồi, tại Đăng đứng đó. Đăng đến như cơn lốc, Đăng đến như cơn bão, làm tôi như chiếc lá rời cành lao đao. Đăng đến, tôi không ngờ, mà thật tôi không ngờ được, hơn ba tháng rồi Đăng vẫn biền biệt. Tôi ngỡ Đăng đã quên hết, quên con đường vào cổng nhà tôi, quên con đường dẫn đến nhà tôi (sao tôi lại trách Đăng quên, nào có liên hệ gì bắt Đăng phải nhớ đâu). Bàn tay tôi vẫn run. Tôi nhủ thầm: Có gì đâu Nguyễn, Đăng đang cười ngươi đó. Tiếng của Đăng trầm ấm vang lên - Bộ để anh đứng hoài sao Nguyễn, không cho anh vô hả? Câu nói của Đăng làm tôi xấu hổ quá chừng. Cuối cùng, tôi vẫn mở được ống khóa, rồi kéo hai cánh cửa cổng bằng cây nhường lối cho Đăng vào. Đăng vào. Đăng giúp tôi đóng lại cánh cổng rồi đi bên tôi nhìn xuống con đường dưới chân, con đường nhỏ dẫn vào nhà trải đầy sỏi, bước chân chúng tôi tạo nên những tiếng rào rạo của đá sỏi trên đường. Đăng hỏi tôi, Doãn có nhà không Nguyễn? Tôi bỗng bàng hoàng, hai cánh tay buông thõng buồn bã. Nỗi vui mừng bỗng tan mờ như khói như sương. Tôi cố gắng để trả lời Đăng - Dạ có. Đăng đến vì anh Doãn mà, ừ mà Đăng là bạn của anh Doãn mà. Từ phút đó, tôi im lặng, tôi không muốn nói gì hết. Anh Đăng, anh Đăng. Tôi gọi thầm dù anh vẫn đi bên cạnh tôi.
 
Anh Doãn từ trong nhà chạy ra khi thấy Đăng, anh bắt tay Đăng. Tôi thấy họ người lớn quá chừng. Anh trách Đăng lăng xăng. Sao mầy đi mất biệt, cô nào đã bắt xác mầy. Anh Đăng cũng không vừa, có mầy á, Diễm không cho mầy lại tao à. Họ nói nhiều quá, tôi hết nghe nổi nữa. Thế giới của họ đó, những giảng đường thênh thang, ghé đại học thuận tiện cho bao cuộc gặp gỡ đẹp đẽ vô cùng. Tôi bỗng thấy tưng tức trong lòng. Hai giọt nước mắt vô tình rơi xuống ở đầu ngón chân tôi. Tôi buồn bã đi thụt lùi lại phía sau, họ vẫn nói chuyện và không thèm nhớ đến tôi. Qua bậc cửa nhà, tôi đi như chạy ra nhà sau. Tiếng anh Đăng có pha lẫn vẻ xin lỗi - Này Nguyễn, bỏ đi đâu vậy, giận anh hả? Tôi quay lại cố cười - Dạ đâu dám, em con nít mờ. Rồi tôi chạy tuốt ra nhà sau. Tôi biết đôi mắt ái ngại của Đăng dõi theo tôi. Một chút tự ái đã được ve vuốt. Nhưng tôi nghe như mình vừa rơi lăn lông lốc xuống hố sâu thẳm - hố khổ, hố đau - Tôi không dám ở gần chỗ anh Doãn và Đăng nói chuyện, nghe làm gì những câu chuyện ở Đại học, những gặp gỡ, những tập cours dầy cộm, những vấn đề họ đem thảo luận... chuyện nào cũng đẩy tôi xa họ. Không khí tuyệt vời đó, tôi ao ước nhưng chẳng bao giờ tôi bước tới đó đâu. Lòng dặn lòng nghe làm gì, nhưng sao tôi vẫn cố lắng nghe. Tiếng anh Đăng trầm ấm nghe có vẻ làm sao ấy bên tiếng nói to oang oang của anh Doãn. Tôi biết, họ không còn nhắc nhở gì đến tôi nữa, bởi tự nãy giờ tôi có nghe họ nhắc đến tên Nguyễn lần nào đâu. Bực tức tôi bỏ ra sau vườn.
 
Tôi đứng lại dưới bóng cây khế, bông khế rụng nhiều quá. Tôi thương bông khế lạ lùng, hình như tại nó nhỏ nhoi quá, nó khép nép giữa muôn nghìn thứ hoa khác, như tôi lạc lỏng giữa bao nhiêu bạn bè xinh đẹp. Tôi ngồi dưới gốc cây khế thật lâu, Tôi úp mặt lên hai đầu gối. Tư thế ngồi bó gối này, anh Doãn đã mấy lần mắng tôi. Giống như gà chết. Tôi đã khóc. Anh Doãn ác quá, có lần anh còn trêu cánh tay tật nguyền của tôi nữa, bàn tay không cho tôi cầm viết nên tôi phải viết bằng tay trái. Bàn tay mấy lần làm tôi khóc ngất khi Đăng ra về. Đăng thì không như anh Doãn, anh thường an ủi tôi. Anh làm như tôi còn con nít không bằng. Anh kể cho tôi nghe những chuyện thần tiên, truyện những cô gái tật nguyền dễ thương được bà tiên hóa phép xinh đẹp vô cùng. Vậy mà, tôi vẫn ngồi nghe say sưa, mấy lần tôi ngồi thừ người sau khi anh chấm dứt câu chuyện rồi tôi vẽ vời mơ ước, quên anh vẫn còn ngồi đó, bên cạnh tôi và nhìn tôi ái ngại. Tôi khùng quá, tôi đã học đến lớp mười rồi, sang năm tôi bắt đầu vào lớp mười một, những bài học khoa học, những kiến thức tôi thâu thập được đâu cho phép tôi tin tưởng ngông cuồng như vậy, vậy mà tôi vẫn mơ khi nghe Đăng nói. Để rồi lần nào cũng vậy, buổi tối nằm nghĩ lại tôi thù ghét Đăng và tôi thề không thèm nói chuyện với anh nữa. Bao nhiêu lần thề, sau đó tôi vẫn quên, dù tôi là con nhỏ chúa tin ở sự nhiệm mầu của lời thề.
 
Mặc cảm tật nguyền đâu làm sao xóa được trong tôi, dù anh Đăng tỏ vẻ săn sóc tôi đặc biệt. Anh Đăng thì cũng như những người khác, thương hại em hở anh Đăng. Tôi hay ngồi lẩm bẩm một mình. Tôi làm sao quên ngày anh Doãn dẫn chị Diễm đến nhà. Chị Diễm đẹp quá. Tôi làm sao quên được hôm đó, tôi ngồi đọc sách trước thềm nhà, thấy anh chị tôi mừng rỡ xếp sách đứng dậy. Chị Diễm đến bên cạnh tôi. Bàn tay chị vô tình nắm cánh tay tàn tật ốm nhom của tôi, tôi thấy rõ sự kinh ngạc trong ánh mắt chị dù chị cố dằn không kêu lên. Tôi biết rõ điều này không những ở ánh mắt chị, mà còn ở những ngón tay thảng thốt run run của chị khi chạm vào da thịt tôi. Tôi biết anh Doãn đã không nói gì với chị về cánh tay của tôi. Một lúc, tôi nghe chị nói, Nguyễn, chị nghe anh Doãn nói em dễ thương lắm. Tôi thấy tiếng nói chị ngập ngừng có vẻ khó khăn, lời nói chị vụng về quá đỗi, và trong một phút không ngờ, tôi đã giựt tay mình khỏi tay chị, rồi bỏ chạy vào nhà. Quyển sách rớt nặng nề dưới chân tôi. Buổi đó anh Doãn và chị Diễm đã mất vui vì tôi và hình như từ đó có một cái gì nặng nề đắng nghét giữa tôi và anh Doãn. Tôi thù ghét buổi gặp gỡ đó. Mọi người không biết sao? Mặc cảm tật nguyền làm tôi có mọi phán đoán sai lầm. Những cử chỉ vô tình nào của bè bạn cũng đủ làm tôi hiểu lầm, tôi khóc sướt mướt suốt ngày. Tôi có cả hố nước mắt như đại dương tưởng không bao giờ vơi được. Tôi biết tại tôi mà ba má, anh chị mất vui. Tôi biết, biết hết, nhưng làm sao đây, trời ơi, tôi phải làm sao?
 
Đôi chân đưa tôi vào nhà lúc nào tôi cũng không hay, anh Đăng vẫn còn ở phòng khách. Họ đang nói về cuộc đi chơi trong ngày chủ nhật sắp tới trước khi anh Đăng ra về. Tiếng anh Doãn. Lớp mình đi hết hả? Không, chỉ một số thôi, nhưng chắc chắn là có Diễm. Anh Doãn cũng cười lớn. Còn nhà ngươi, chắc chắn có Lĩnh. Hả? Tôi nghe gì vậy. Anh Đăng có Lĩnh. Trời ơi, hai chân tôi muốn quỵ, tôi biết vậy mà. Từ lâu tôi vẫn nghĩ, nhưng tôi mong đó không phải là sự thật. Tôi nghe tiếng hai người cười vang ở nhà trước. Lĩnh, Lĩnh. Chị ấy là ai vậy, đẹp hay xấu? Trời ơi tôi ngớ ngẩn quá, chắc là phải đẹp rồi. Chị ấy đâu có tật ở tay như em hở Đăng? Anh Đăng có Lĩnh, anh Đăng có Lĩnh.
 
Cuộc đi chơi ngày chủ nhật. Tôi lập đi lập lại, nước mắt bỗng ứa ra. Bên ngoài, anh Doãn đã đưa Đăng ra cửa. Tôi bỗng tưởng đến hình ảnh anh Đăng nắm tay người con gái tên Lĩnh, như buổi nào chị Diễm song song bên anh Doãn trong lối ngõ nhà tôi. Nước mắt tôi bỗng ứa ra tràn đến mặn cả đôi môi.
 
Buổi tối thật bình thản, tôi lôi ngăn tủ ra đổ trút hết tập vở xuống lục lọi từng cuốn tập, từng hai ba viên thuốc rơi xuống. Tôi chuẩn bị từ lâu cho ngày này. Tôi thấy bình thản vô cùng, tôi không còn khóc nữa. Buổi chiều nay, tôi đã cười nhiều, nói nhiều làm mọi người phải kinh ngạc. Anh Doãn đã kêu lên : Con bé gà chết bữa nay vui quá. Tôi nhìn anh cười lớn. Em sẵn sàng không giận anh đâu Doãn, cứ chọc em đi, em chịu nổi mà. Một lần bằng một đời là ở phút này. Ở phút em nhìn một lần cuối tất cả người thân. Tôi nhìn được ánh mắt trách móc của ba má hướng về anh Doãn. Tôi thấy gương mặt cúi gằm của anh. Tôi cười to. Con không buồn đâu ba má. Buổi ăn kéo dài tôi vẫn cười. Lần đầu tiên trong đời tôi cười nói nhiều (bởi còn phút nào để cười để nói!) Nhưng tôi tránh không nhắc nhở gì tới Đăng, dù mấy lần anh Doãn lôi tên Đăng vào câu chuyện, dù ngày xưa tôi thèm nghe mọi người nhắc đến âm thanh "Đăng, Đăng" thân thuộc. Mọi người đâu biết sau buổi ăn tôi đã lên giường khóc vùi trên gối. Bây giờ ngồi đây đếm từng viên thuốc ngủ. Tôi đã đếm dến số hai mươi ba, viên thuốc cuối cùng mang số hai mươi ba. Con số xui xẻo, hàng ngày tin dị đoan tôi vẫn tránh con số này. Hôm nay thì tin gì nữa hỡi con số hai mươi ba dễ thương. Tôi xé bọc giấy nhôm. Từng viên thuốc rơi ra ngọt ngào quá đỗi. Tôi trút cả mấy viên lên bàn tay. Ly nước lọc trong vắt trên bàn. Bàn tay tôi bắt đầu run rẩy. Ơi lớp học, bạn bè thương mến xin chào hết. Tôi cười buồn bã, bàn tay giơ lên. Anh Đăng, anh Đăng, mấy viên thuốc nằm gọn trong tay sẽ giúp em quên tình yêu như trái đắng, lần đầu nó làm đắng ngắt đời đứa con gái tật nguyền. Em thù ghét trái tim em. Phải chi anh đừng đến, phải chi anh đừng nói chuyện với em. Phải chi đừng có Lĩnh, nhưng không có Lĩnh thì anh cũng yêu một người con gái khác phải không? Bởi ai lại yêu người con gái tật nguyền như em phải không anh? Hai con mắt tôi ráo hoảnh, hố nước mắt tôi chừng như đã cạn. Anh Doãn, em sẽ không giận anh đâu, cầu mong anh và chị Diễm hạnh phúc. Anh Đăng, nghìn đời em không quên anh, mong anh vui bên chị Lĩnh. Lần đầu tiên trong đời, tôi thương tất cả mọi người. Thù ghét nào dẫn dắt đến đâu trong những giờ phút này. Nguyễn ơi, tất cả chỉ là phù du, phù du thôi Nguyễn. Tôi hớp ngụm nước đầu tiên. Lơ đãng mắt tôi nhìn qua khung cửa sổ, tôi thấy một con chim lạc bầy đang kêu thảm thiết. Tiếng má tôi vang lên phía sau. Nguyễn đau sao đó con? Tay tôi bỗng run quá. Bỗng dưng bàn tay tôi giơ cao ném mạnh mấy viên thuốc ra cửa sổ. Mấy viên thuốc hồng nằm ngổn ngang trên sân cỏ. Tôi cắn môi. Ba má ơi, và tôi gục đầu xuống bàn khóc sướt mướt. Tôi biết, hố nước mắt tôi vẫn còn quá sâu và thân tình thì không thể nào dứt được...
 
 
MÂY NGUYỄN       
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 113, tuần lễ từ 2-8 đến 9-8-1973)
 

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2025

HAI HÀNG ME Ở ĐƯỜNG GIA LONG - Nguyễn Tất Nhiên

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
hôn rách mặt, mà sao còn nghi ngại?
nhớ điên đầu, sao cứ sợ chia tan?
mỗi lòng người, một lý lẽ bất an
mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
 
mỗi đắm đuối, có một mầm gian ác
mỗi đời tình, có một thú, chia ly!
chiều, nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
 
tình cũng khó, theo thời cơm áo, khó
ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần!
em bắt đầu thấy ân hận, chưa em?
vì lỡ nói thương anh - cái thằng quanh năm túng thiếu!
 
(ân hận, có, thì hãy nên ráng chịu!
hãy xem như cảnh ngộ đã lâu ngày
như địa cầu không thể ngược vòng quay 
như Chúa, Phật phải gay go trước giờ lên ngôi... Phật, Chúa!)
 
tình cũng khó, theo thời cơm áo, khó
nên mới yêu, mà, cư xử rất vợ chồng
rất nhiệt tình khi lựa quán bình dân
khi nói thẳng : anh gọi cà phê đen, bởi hụt tiền uống cà phê đá!
 
mỗi cuộc sống, phải mua bằng nhục nhã
mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn
đêm, chẳng còn cách khác tối tăm hơn
nên, mặt mũi ta đây, bùn cứ tạt!
 
môi thâm tím bận nào tươi tắn hát
em nhớ vờ hoan hỷ vỗ tay khen
để anh còn cao hứng, cười duyên
còn tin tưởng nụ hôn mình, vẫn ngọt!
 
khăn-tăm-tối hãy ngang đầu quấn nốt
quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên
vòng sau cùng, sẽ gặp quỉ Satan
(bởi hạnh phúc mơ hồ như, thượng đế!)
 
đời, vốn không thương người thất thế
thì thôi, ô nhục cũng là... danh!
mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm
mỗi câu văn đâu được chấm hai lần 
 
                                     NGUYỄN TẤT NHIÊN
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 141, phát hành ngày 5-8-1974)
 

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2025

CHÚT XÍU NẮNG Ở VÀNH MÔI ĐẸP - Nguyễn Đình Hiếu


Sáng thật sớm, ngọn đồi tôi đến trông dễ thương quá, tựa như một bài thơ năm chữ, rất gọn và rất tình.
 
Bởi vì có Giang ở đó. Ấy là cô bạn nhỏ người thiểu số tôi quen đầu tiên khi tập tành hít thở không khí thật loãng của một thành phố ngợp gió, đầy bụi.
 
Chúng tôi đã gặp nhau. Hai đôi mắt chớp. Hai cặp môi cười. Thế là đã bắt đầu cho một cái hẹn hò kỳ ngộ và kỳ cục.
 
Giang tung tăng phía trước dẫn tôi đến một khoảng rừng thật nhiều hoa. Toàn là hoa lạ và chưa được đặt tên. Tôi cười thật tươi. Tay tôi dong lên:
 
- Muga anei slam sơnăk (cành hoa này đẹp ghê).
 
Giang cũng cười thật tươi, hái một đóa rồi đưa tôi:
 
- Tặng anh đó.
 
Giang nói tiếng Kinh rất sành sỏi, tại vì cha Giang là người Kinh và mẹ Giang là người Thượng. Tôi vẫn bảo Giang kể cho tôi nghe câu chuyện lương duyên của cha mẹ Giang, nhưng Giang chỉ mím môi, ngúc ngoắc khuôn mặt nho nhỏ.
 
Nhà Giang chắc là ở gần ngọn đồi này, sáng nào khi tôi đong đưa trí tưởng theo từng cơn gió nhẹ, thì vẫn bắt gặp Giang lấp ló ở một thân cây nào đó, môi mím lại, hiển nhiên rất ngạc nhiên. Tôi quen Giang chỉ tại vành môi của Giang, nó màu hồng nhạt, vừa vặn, ngây ngô.
 
Tôi chưa hiểu tại sao Giang thích đàm thoại với tôi bằng tiếng Kinh, ít khi nào Giang nói tiếng của mẹ, trừ lúc Giang dạy tôi. Ba tuần thân thiện nhau, nhờ đó, tôi đã bập bẹ với Giang thật là buồn cười.
 
Trời ơi, Giang đang thoăn thoắt hái bao nhiêu là hoa. Giang tung vào người tôi. Hoa rơi chung quanh, biết bao là màu. Tôi cúi lượm từng đóa và ôm vào lồng ngực.
 
Giang trêu tôi:
 
- Nặng không anh?
 
Tôi chẳng trả lời câu hỏi ấy, mà nói đâu đâu:
 
- Kâo dôk djă pioh sa mta mnờng hlăm kngan (tôi đang ôm ngọn đồi trong tay kia mà).
 
Giang làm mặt xấu rồi bỏ chạy:
 
- Lêu lêu anh nói sai rồi.
 
Tôi đuổi theo và tung những đóa hoa ấy trả lại cho Giang. Giang bắt được một đóa. Giang nói trong hơi thở mạnh:
 
- Anh biết hoa này tên gì không?
 
- Giang. H'Giang.
 
- Đó là tên của tui mà.
 
Tôi bí quá, không biết phải dùng từ ngữ nào, đành nói bằng giọng bình thường:
 
- Hoa ấy xinh như Giang nên tôi đặt tên cho nó là tên của Giang đó. Giang chịu không?
 
- Hoa đẹp quá, còn tui xấu quá. Anh đặt tên lại đi.
 
- Không.
 
- Không đặt, tui giận anh.
 
- Giận đi.
 
- Giận nè.
 
Nói xong, Giang xé đóa hoa, thẩy trong khoảng không, những cánh hoa không chịu bay chỗ khác, lại rơi xuống bám vào tóc Giang. Giang lại ngúc ngoắc đầu, và môi lại mím (tôi yêu thói quen này quá, Giang ạ). Tôi đến cạnh Giang:
 
- Thấy chưa, hoa ấy tên Giang mà, nó giận Giang đó, ai biểu Giang ghét tên của nó.
 
Giang nhăn mặt:
 
- Kệ tui.
 
Tôi nâng cằm Giang:
 
- Kìa, Giang xem. Hoa đâu chịu bỏ Giang (như tôi vậy), hoa hết giận Giang rồi, hoa làm hòa Giang kìa. Chao ơi, mái tóc đẹp nhé.
 
Giang đã cười:
 
- Thật hở anh?
 
- Thật mà.
 
- Hoa hết giận tui, vậy anh bắt tui không được giận anh hả?
 
- Ừ.
 
Thế là hai đứa lại nghịch ngợm với trò chơi khác, một khoảng đồi nhỏ vang vang tiếng cười và nói.
 
Một chập sau đã mệt, Giang nằm ngoan ngoãn trên cỏ, tôi ngồi kề, bắt đầu một màn vấn đáp cố hữu (bởi vì hôm nào tôi cũng hỏi Giang như thế).
 
- Si anăn adei điêt anei" (em bé tên gì vậy)
 
- Giang. Nghĩa là giòng sông, chảy hoài, chảy hoài.
 
- Dum thum adei anni mâo? (em bé lên mấy nhỉ).
 
- Mười hai.
 
Giang còn biết nhiều điều hơn nữa, hãy nghe Giang nói:
 
- Sang năm, ông tặng tui tập thơ của ông Nguyên Sa nha. Có bài Tuổi mười ba đó.
 
- Ya mnơng adei khăp hin? (em thích cái gì nhất).
 
Tôi ngạc nhiên ghê quá trước câu trả lời của Giang:
 
- Mười ba tuổi. Mơ mộng được rồi anh nhỉ?
 
Rồi cũng hết một buổi sáng. Chúng tôi chào nhau:
 
- Hơ ếc hmưi kơ ih. 
 
- Chào tạm biệt.
 
Mãi đến lúc này tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại nói thầm với tôi rằng "Bnăn kơ êđei amra lo bi tuôm" (hẹm kiếp sau sẽ gặp nhau)...
 
*
 
Năm sau, khi tôi sửa soạn về Saigon học, thì Giang đến. Đó là lần đầu tiên Giang đến nhà một thằng bạn trai người Kinh.
 
Tôi dẫn Giang vào nhà, giới thiệu với ba má:
 
- Bạn thân nhất của con đó.
 
Hai ông bà ngạc nhiên. Tôi cười  với Giang đáp lại cái gật đầu của Giang. Rồi tôi đưa Giang vào phòng khách. Hai đứa ngồi đối diện nhau.
 
Tôi đưa ly nước lọc cho Giang:
 
- Anh quanh năm uống nước lọc nên mời khách ngại lắm.
 
Giang lúc nào cũng mím môi:
 
- Em chỉ uống nước suối, vậy mời khách có ngại không anh?
 
- Ngại gì đâu.
 
- Thế thì em cho ảnh cả con suối sát nhà em đó.
 
- Anh làm sao mang về Saigon nổi. Giữ dùm anh nha.
 
Vô tình quá, tôi đã khơi một chuyện buồn.
 
- Bao giờ anh trở lại?
 
- Có lẽ vào dịp Tết.
 
- Nhớ thăm em nha.
 
- Thăm em đầu tiên.
 
- Mấy giờ rồi anh?
 
- Khoảng tám giờ tối.
 
- Anh thích không khi em đến nhà anh, vào giờ này?
 
- Cảm động lắm Giang ạ. Có bao giờ anh được một người bạn gái đến thăm đâu.
 
- Sao vậy.
 
- Tại anh chọn lựa quá kỹ, nên ế.
 
- Anh khó tính?
 
- Chắc vậy.
 
- Mai anh đi chuyến mấy giờ?
 
- Chuyến sớm nhất, năm rưỡi.
 
- Em không tiễn anh được rồi.
 
- Em đã tiễn.
 
- Bao giờ đâu?
 
- Bây giờ.
 
Giang im lặng, tay xoay xoay ly nước vừa hớp một ngụm. Giang sắp sửa khóc rồi. Thời gian qua, chúng tôi chơi thân nhau quá, không xưng hô như thuở đầu, mà là "anh, em" như hiện tại. Nên khi xa nhau, dù lâu dù mau, cũng thấy xúc động. Nỗi xúc động thật lạ.
 
- Sao em đến đây được vậy? 
 
- Cha em xem xi nê. Em xin phép đến nhà anh, phải nói dối là đến nhà người bạn mượn cuốn sách chép bài. Chốc nữa, vãn xi nê, em ra đó rồi cha sẽ đưa về.
 
- Cha em biết anh không?
 
- Chưa gặp anh, nhưng biết anh nhờ em kể.
 
- Em kể à. Ông ấy không mắng chứ?
 
- Cha em là người Kinh mà anh, người quan niệm rộng rãi lắm.
 
Tôi lấy đàn, và hát cho Giang nghe một bài. Giang tán thưởng bằng sự im lặng, nhưng cặp mắt đỏ ngầu.
 
- Anh ơi, anh biết gì không?
 
- Biết chứ, chúng ta sắp xa nhau.
 
- Điều ấy hiển nhiên. Em muốn nói cái khác.
 
- Về ai?
 
- Em.
 
- Ồ. Em mãi mãi là cô bạn anh quý nhất.
 
- Sai rồi.
 
- Em nói đi.
 
- Ngượng quá. 
 
- Mỗi mình anh thôi, chi mà ngượng.
 
- Cũng ngượng anh ạ. Cho em mượn cây bút và tờ giấy. 
 
Tôi đưa cho Giang cây bút nguyên tử màu xanh lá cây vẫn dùng và cuốn vở học trò chưa ghi chữ nào.
 
- Anh nhắm mắt đi.
 
- Chi vậy?
 
= Anh cứ nhắm mắt đi. Chốc nữa biết liền.
 
Tôi chiều Giang. Mắt nhắm lại. Khoảng màu đen ngòm thế kia vậy mà tôi vẫn mường tượng ra Giang đang mím môi hí hoáy viết.
 
Giang nói: 
 
- Xong rồi. Tới phiên em nhắm mắt và anh đọc. 
 
Giang khép mắt. Có vài giọt nước đọng ở khóe mắt. Tôi bồi hồi quá.
 
Giang viết: "Anh ơi, em vừa mười ba tuổi. Anh nhớ năm xưa em nói gì không?"
 
Tôi thốt:
 
- Nhớ chứ. Anh lập lại nhé. 
 
Giang la nhỏ:
 
- Ai bảo anh nói đâu. Anh viết đi. Em đợi.
 
Tôi viết:
 
- Tuổi Mười Ba của Nguyên Sa phải không? Khi về, anh tặng em. Cấm đọc lúc anh chưa đến Saigon nhé.
 
Giang viết:
 
- Em có quyền mơ mộng rồi chứ?
 
- Em có quyền. Nhưng hãy coi chừng sớm quá đấy
 
- Kệ em.
 
- Ừ, kệ em. 
 
- Anh không thương em hở?
 
- Adei khăp kơ kâo mơ? (em bé có thương anh không).
 
- Thương nhiều lắm. Anh, em ghét em bé lắm. Em thích làm em của anh.
 
Tôi không thèm nhắm mắt nữa. Tôi cảm động quá. Có thể khóc với Giang được dù tôi là con trai đã lớn chẳng nhỏ nhít gì.
 
Thế mà trước Giang đang khóc tôi vẫn ấp úng:
 
- Mse si Ayõng khăp kơ adei (hình như anh yêu em).
 
Giang không ngồi nữa. Giang đứng dậy đòi về. Tôi đưa cho Giang cuốn "Thơ Nguyên Sa" và tập truyện "Hình Như Là Tình yêu" (Mse si klei khăp). Rồi tôi và Giang đi song song nhau ra phố trước những cặp mắt soi mói dễ ghét của thiên hạ. Có lẽ họ lạ lắm khi thấy một đứa con trai Kinh đi tình tứ với một đứa con gái Thượng.
 
Chưa vãn xi nê nên tôi và Giang đi quanh co trong thành phố. Hai đứa nói rất nhiều, đến nỗi đã đến giờ tan xuất chiếu bóng mà không hay. Khi tôi chợt nhớ ra thì đã trễ hơn mười phút. Giang hấp tấp:
 
- Anh đứng tại đây nha, em sai hẹn cha em rồi, người gặp anh chắc la dữ lắm.
 
- Anh nghe được mà.
 
- Em không thích thế. Em thích chúng ta luôn luôn có những kỷ niệm đẹp, kỷ niệm tốt lành, vì...
 
Rồi lần đầu tiên Giang nói với tôi;
 
- Kâo khăp (em yêu anh). 
 
Tôi sững sờ quá, chỉ lắp bắp:
 
- Pit đih pi jăk (chúc ngủ ngon). 
 
Bóng Giang đã khuất. Tôi lủi thủi về nhà với nỗi buồn nặng chình chịch tưởng chừng vạn tạ.
 
Đêm đó tôi không ngủ được và chắc chắn Giang cũng thế.
 
*
 
Mãi bốn năm sau tôi mới có dịp trở về chốn cũ. Vì thất hứa với Giang nên khi gặp lại, tôi chỉ biết lặng lẽ khi Giang ngồi cạnh người chồng của Giang nói chuyện (rất khách sáo) với tôi ở căn nhà cạnh một con suối. Giang mười bảy tuổi và Giang mười ba tuổi, khác xa nhau quá.
 
Rồi tôi lại tiếp tục giã từ thành phố đó để về Saigon. Chuyến xe vẫn khởi hành thật sớm. Tôi chào tạm biệt Giang bằng cách hình dung ra Giang ngày xưa. Chỉ có một chút nắng ở vành môi đẹp mà thôi.
 
 
NGUYỄN ĐÌNH HIẾU           
(tặng người bạn già Y KEM KPOR)  
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 115, tuần lễ từ 16-8 đến 23-8-1973)
 
 

Thứ Tư, 13 tháng 8, 2025

GỞI PLEIKU, GIÓ NÚI BỤI HỒNG - Tôn Nữ Thu Dung

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
mai mốt ta về thăm phố núi
em xưa xõa tóc sầu mây bay
lệ nhỏ xuống hồn không tiếc nuối
một trời viễn xứ bụi hồng cay
 
mai mốt ta về thăm phố núi
mắt ngây tròn em có nhớ chi
thuở ta đi mưa mù khắp lối
dứt áo ra đâu bận bịu gì
 
mai mốt ta về thăm phố cũ
chắc Pleiku chất ngất buồn phiền
chắc Pleiku muôn đời ngái ngủ
trong nỗi buồn quá khứ thân  quen
 
mai mốt ta về em có nhớ
người xưa từ phố biển muôn trùng
chắp cánh vạc thân sầu lữ thứ
về như mơ, lời hẹn tương phùng
 
mai mốt ta về theo giấc mộng
em xưa môi đỏ có còn không
mai mốt ta về trong gió lộng
chút ưu tư bay đến vô cùng
 
                        TÔN NỮ THU DUNG
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 115, tuần lễ từ 16-8 đến 23-8-1973)