Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2025

ĐÔI BÔNG TAI MẤT CẮP - Bình Nguyên Lộc


Xế ngày chúa nhựt. Ông phủ Ba đang nằm đọc báo trên ghế bỗng nghe bà phủ kêu rầm lên trong buồng:

- Con Tư, thằng Hài, con Tiết từ nãy đến giờ đứa nào vô trong buồng nầy ?

- Bẩm bà, chúng con không có đứa nào vô đó hết.

- Vậy chớ ai vào đây ? Bây nói láo thì chết bây; thế nào cũng có một đứa vào đây.

- Bẩm bà, quả thật không.

- Hừ, rồi bây sẽ biết.

Vứt tờ báo, ông phủ bước vào buồng.

- Cái gì đó bà ?

Bà phủ giựt mình, bối rối lên, nhưng chắc ông phủ đã nghe rõ mọi việc nên đành phải nói thật.

- Đôi bông tai hột xoàn, tôi đi tắm, cổi ra để trên bệ cửa sổ hồi nãy, bây giờ không còn đó nữa.

- Bà coi nơi khác, chắc là quên đâu đó chớ gì.

- Tôi già, nhưng chưa lẫn lụ. Tôi nhớ chắc chắn là để trên bệ cửa sổ.

- Khổ quá, nhà tôi tớ đông đảo, tôi đã căn dặn bà nên cẩn thận, đừng xui giục lòng tham của ai hết mà bà không nghe cho.

- Ai cho chúng nó vào đây. Vả lại giữ của mãi cũng khổ thân quá.

- Chẳng hơn là bây giờ đây mất của ? Chỉ có một đứa ăn cắp mà thôi, hễ đi thưa ra thì cả bọn bốn năm đứa bị bắt hết, vì mình không biết đứa nào mà khai thì có phải tội nghiệp mấy đứa kia không.

- Tội nghiệp, tội nghiệp ! Tôi cũng biết thương người. Nhưng không lẽ bỏ qua.

- Không có chuyện bỏ qua. Nhưng tôi nói để trách bà không cẩn thận mà để lụy cho nhiều người.

- Thành ra lỗi tại tôi ?

- Không, bà mau hờn quá. Nhưng mà, nếu bà cẩn thận một chút thì...

- May là mới mất có một đôi bông mà ông còn hài tội tôi như vậy, nếu nhiều thì...

- Một đôi bông cũng đã nhiều lắm rồi. Bà phải biết, tôi làm quan thanh liêm thì môt đôi bông hột xoàn năm ly là cả một sự nghiệp rồi đó.

- Trời ơi ! Thành ra tôi là kẻ phá sự nghiệp của ông.

Nói câu nầy, bà Phủ khóc rống lên. Bà tấm tức tấm tưởi mà kể: "Thuở nhỏ tôi ở với cha mẹ tôi, làm hư hại cũng nhiều mà chưa hề bị nặng nhẹ như với ông ngày nay."

Ông Phủ dỗ ngọt:

- Thì nào tôi có nặng nhẹ gì bà đâu. Tôi nói cho ra lẽ vậy mà...

Bà Phủ gạt ngang:

- Thôi, tôi biết rồi, ông đã hết tình hết nghĩa với tôi rồi. Ngày ông mới cưới tôi, có đâu như vầy, của bằng mười cái nầy mà ông còn xem không ra gì !

- Bà nói lạ, hồi ấy tôi làm gì có của bằng mười cái nầy ?

- Ông quên rồi sao ? Tuần lễ đầu mới cưới, ta đi dự tiệc ở nhà hội đồng Tồn, tôi đánh rơi mất chiếc mề đai xoàn kết sáu hột năm ly, tôi lui cui tìm kiếm, cả khách khứa đều tìm hộ còn ông thì bình tĩnh mà nói:

- Thôi em bỏ đi, anh cho chiếc khác còn đẹp hơn nhiều. Trời ơi ! Cái ngày tốt đẹp xa xuôi ấy mất đã lâu rồi !

Ông Phủ trầm ngâm giây lâu, như để nhớ lại điều gì, rồi bỗng ông tươi nét mặt lên, nhìn bà rồi cười ngất, cười ngã nghiêng ngã ngửa, cười đến chảy nước mắt ra.

- Ông ác lắm, tôi khóc mà ông lại nỡ cười.

Ông Phủ cố nín, nhưng mấy bận mới nín được:

- Bà nói chuyện đời xưa làm tôi mới nhớ lại chiếc mề-đai năm đó. Nè, bây giờ tôi nói thiệt cho biết, nó là xoàn giả, nên tôi mới có thái độ như thế.

Bà phủ nhảy dựng lên:

- Giả ?

- Phải, giả !

- Ông cưới tôi bằng mề-đai nhận xoàn giả ?

Ông Phủ làm thinh không đáp, bà phủ tức mình kêu:

"Trời đất quỉ thần ơi ! Người ta đã đi cưới tôi bằng nữ trang giả mạo ! Trời ơi, ngó xuống mà coi. Thế mà tôi tin đã ba mươi năm trời nay rồi !

Rồi bà nằm vật xuống giường mà khóc rấm rức.

Ông Phủ chạy lại, dỗ dành:

- Thôi bà à ! Chuyện đã cũ rồi, bây giờ ta đã có cháu nội, còn buồn nỗi gì. Bà nên biết rằng, chỉ vì tôi đã quá thương bà thuở ấy, nên mới có chuyện giả mạo như thế.

Thuở ấy tôi chỉ là một viên thơ ký nghèo, còn bà thì con nhà giàu. Tuy ông ngoại bà ngoại sắp nhỏ không đòi hỏi gì, nhưng nếu tôi không có tặng phẩm xứng đáng thì nó cũng tủi cho bà, có phải vậy không, một chiếc mề đai nhỏ mọn, đã chứa đựng một tấm tình mà tôi tin là đáng giá ngàn vàng, thì bà cũng nên tha thứ cho tôi mà quên câu chuyện ấy.

Bấy giờ bà phủ đã thôi khóc, lắng nghe chồng kể chuyện. Từ từ bà ngước mắt lên hỏi:

- Còn đôi bông bây giờ giả hay thiệt đây ông nó ?

- Bà hỏi lạ, chính bà đi mua mà.

- Sao ông cũng vẫn bình tĩnh như ngày xưa vậy ?

- Thì có mất ở đâu mà rối lên. Tôi thấy bà vô ý quá, lấy cất đi cho bà hoảng chơi vậy mà.

Bà phủ ngồi xổm dậy hứ một tiếng:

- Hứ cái ông già nầy, báo hại tôi lo nãy giờ.
 
(Trích từ tập truyện ngắn Tâm Trạng Hồng)   
  

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2025

HAI NGƯỜI TƯỞNG YÊU NHAU - Duy Nguyên


Những hôm trời mưa lất phất chàng thích nằm nhà, trong căn phòng rất ưng ý của chàng. Chàng thường có nhiều thì giờ rảnh và chàng khoái ra phố ăn uống với bạn hay đi chơi lông rông. Đó là những ngày đầu tháng, trái lại khi cuối tháng có rất nhiều lý do để ở nhà. Chàng sẽ viết cho nàng rằng chàng thường ngắm mưa rỉ rả và viết thư, có thể chàng tô màu thêm là đã hy sinh cả buổi chiều để viết thư thật dài như nàng yêu cầu. Thật sự có hôm mưa lằng nhằng như giẻ rách chàng thèm vô cùng ly cà phê nóng trong quán ba tàu đầu ngõ để nhìn thiên hạ hối hả trong mưa. Chàng đã không thực hiện được ý muốn tầm thường đó, vì một lý do hết sức giản dị những chàng không thể kể cho nàng biết.
 
Chàng mang xấp thư của nàng ra. Mặc dầu đã đọc rất nhiều lần và ngắm hoài nét chữ mềm viết thật thân ái tên họ chàng. Ôn những mẩu chuyện lý thú nàng đã kể và chàng vận dụng trí nhớ lấy lá thư đó đọc lại. Chàng thích thú lắm với trò chơi này và bao giờ chàng cũng tìm đúng. Chàng khoan khoái, cười tủm tỉm. Điều dễ hiểu là đọc thư nàng dễ nhớ, mau thuộc hơn bất cứ thứ gì. Chàng ao ước, phải chi chàng thuộc bài học như thư nàng thì đời chàng đã khác.
 
Chung quanh chỉ có tiếng mưa lướt thướt kéo sợi như nhện nhả tơ. Phòng chàng ở cuối hẽm nên rất ít xe cộ chạy ngang. Ở đây chàng hoàn toàn yên tĩnh nằm dài trên gạch mát. Qua khung cửa chàng quan sát những chiếc lá mận màu xanh non run nhè nhẹ. Thỉnh thoảng gió thổi qua lá mận cọ khẽ trên mái nhà, chàng nghe càng cảm thấy chiều mưa thêm thú vị. Chàng châm một điếu thuốc, tiếp tục nghiền ngẫm thư nàng như người ghiền truyện chưởng. Chẳng mấy chốc chung quanh chàng bừa bãi giấy và bì thư. Không sao, chàng sẽ dò nhật ấn trên bì thư và ngày nàng ghi ở cuối thư mà cho vào. Chàng tẩn mẩn làm công việc này một cách chậm rãi như ông già xếp tài liệu khảo cổ.
 
Phòng chàng ở chung với hai thằng bạn, chàng chỉ được tự do hoàn toàn trong các buổi chiều một mình. An toàn lắm vì khung cửa sổ rất rộng không có cửa đóng với hàng song sắt uốn cong, bức mành sắt mỏng ngăn muỗi màu tối, người ở ngoài nhìn vào khó thấy gì trong phòng. Trái lại từ trong phòng nhìn ra ngoài rất rõ. Chàng yên tâm nằm xoay trở tự do. Trên tường treo hai bức tranh trừu tượng nhức mắt của thằng bạn tập tễnh làm họa sĩ. Trên tủ sách dán tấm hình to tướng cô ca sĩ người Pháp có mái tóc vàng óng, cái miệng cười hơi nhếch về bên trái, nghịch ngợm. Bức hình của nàng tặng. Nhìn kỹ chàng thấy trong tròng mắt nâu cô ca sĩ có người mặc áo trắng, nhỏ xíu và mờ mờ. Chàng nói đó là chàng đứng trong mắt nàng.
 
Một mình trong phòng nhìn bức hình chàng có cảm tưởng nàng đang có mặt bên cạnh, gần đây. Chàng quơ tay và dĩ nhiên chỉ đụng phải các tờ thư. Chàng nhìn xuống một chút, trong tủ kính và bắt gặp chàng thật. Đó là tấm ảnh ưng ý nhất, có phần đẹp hơn người ở ngoài nhiều. Tấm ảnh này chàng cắt lại trong một tờ báo bên cạnh in bút hiệu chàng một cách trang trọng. Chàng thường nhìn lâu, có khi khoái chí lắm lắm bèn cười chúm chím. Trông chàng hách gớm, nghệ sĩ chán. Chàng nghiêng người sang bên phải rồi bên trái xong nằm ngước ngắm chàng đứng chống tay, tóc hơi dài, áo cố ý mở một cái nút trên cùng. Hình chụp chàng đứng trên bãi cát, đàng sau sóng nhấp nhô với mấy cái đầu người tắm biển lố nhố. Đôi khi chàng tự nhủ trông giống kép cải lương lắm chứ.
 
Nàng hỏi chàng giống trong hình không? Chàng trả lời không.
 
Nàng lắc đầu cười không tin mà chẳng nói gì.
 
Thật ra đó chỉ là tưởng tượng của chàng. Nàng có cười à? Điều chắc chắn là chàng không thấy nàng cười bao giờ.
 
Sao lạ vậy? Câu trả lời giản dị là chàng chưa hề gặp nàng.
 
Nàng bảo:
 
"Anh đừng lo, sẽ có ngày mình gặp nhau mà".
 
Cũng không phải nàng bảo, nàng viết như thế. Nàng đã viết cho chàng rất nhiều thư, đâu khoảng gần trăm lá. Cách nay hơn năm, chàng đăng bài trên một tạp chí và nàng gửi thư làm quen. Chàng trả lời hết sức đàng hoàng, mau mắn vì nàng là độc giả đầu tiên viết thư cho chàng. Ít lâu sau một tờ báo giới thiệu chàng với tấm hình bên cạnh. Dạo đó chàng nhận thêm vài cái thư khác và chàng khá sung sướng thư từ qua lại. Dần dần thư chàng viết ngắn đi với chữ ký tổ bố phía dưới trông xấu xí như trang báo trắng "tự ý đục bỏ". Chàng không biết viết gì, hai cái thư trả lời liên tiếp nhau thường giông giống. Chàng bèn thưa dần rồi dứt một cách nhẹ nhàng. Riêng với nàng, chàng có rất nhiều điều để viết đầy giấy. Nàng viết thư có duyên, thông minh gợi cho chàng nhiều ý để lấp đầy trang thư. Một lần, chàng nhớ không lầm sau khoảng 5 lá thư, nàng thỏ thẻ:
 
"Anh có thấy giữa anh và nhỏ có nhiều điểm hợp nhau không?"
 
Chàng nằm vắt chân phải lên chân trái, hít hơi thuốc và cười thầm. Ồ, nếu nàng thấy chàng mặc áo thun, quần đùi, ốm như thằng ghiền nặng chắc nàng thất vọng lắm. Từ từ nàng sẽ thưa viết thư rồi lặn mất tài tình như con sóc chạy trong cỏ. Chàng lại cười, không biết chàng giống nàng ở cái chỗ nào?
 
Nàng đang học lớp thi và vẫn mong chiếm kỷ lục viết thư lẫn siêng thúc hối người khác viết thư. Về khoản này chàng đành chịu thua vô điều kiện. Càng ngày chữ chàng viết càng tốc ký trong khi chàng đòi nàng phải viết rõ, mềm và tròn như ban đầu. Nếu ai cũng như nàng, ông Bưu Điện sẽ chết ngộp vì công việc, ông phát thư phải đạp xe 60 cây số giờ để ném thư và sẽ lẫn lộn rất đáng trách. May thay (nàng không cho đó là điều may) chàng khoái đọc thư hơn. Lắm khi viết thư để đó tuần lễ không gởi rồi chàng bảo lười quá. Nàng lúc nào cũng ngây thơ như con mễn - hoặc cố ngây thơ chàng đâu biết được - không ngờ có lúc chàng khó mua nổi tem để dán. Chàng khổ tâm giải thích tại lười đi mua tem và không nỡ để nàng nhận thư phạt.
 
Cứ thế chàng và nàng thư qua lại phất phơ. Hai người đang đi thuyền trên giòng nước ngược và cố sức chèo chống cho thuyền khỏi lùi nhưng chẳng hề đi được một phân.
 
Lâu lâu bạn chàng hỏi:
 
- Chuyện của mày đi đến đâu rồi?
 
Chàng bèn cười hiền lành:
 
- Chẳng đến đâu cả, tà tà.
 
- Thằng này kiên nhẫn thiệt. Bỏ đi mày, tốn tiền tem vô ích.
 
Chàng vẫn cười. Ngó bộ chàng khoái biểu diễn các kiểu cười lắm.
 
- Giỡn chơi cho vui chút vậy mà...
 
Một thằng khác ghé tai chàng nói nhỏ: "Tao tưởng một năm qua hai đứa mầy phải tới "cuối đường kỷ niệm" rồi chứ!"
 
Chàng vẫn cười lừng khừng.
 
Trời. Nếu mà nàng nghe chàng nói câu trên, nếu biết thái độ đó, nàng đã cúp thư từ khuya. Chàng khoái đọc thư nàng, có cảm tình với nàng đồng thời rất ưa chiến thuật dậm chân tại chỗ. Đôi lúc chàng tưởng tượng ra nàng thế này, vẽ vời hình bóng nàng như ý chàng mơ. Chàng cám ơn nàng về trò chơi bằng tay (viết thư) vui vẻ khá thú vị, đối với chàng không có chuyện chi quan trọng cả. Nàng thì khác, nàng luôn luôn quan trọng hóa vấn đề.
 
Chàng luôn kể chuyện vui bằng một giọng bông đùa tất cả mọi chuyện, làm như đời chàng đầy đủ các thứ. Người hay viết lách cũng là người nói dối tài ba, hóa cho nên chàng trong thư kể nàng nghe hơn hẳn người ngoài đời. Ồ, nàng tưởng tượng chàng bô trai như kép hát, thiệt giàu sang và nghệ sĩ tính đầy mình. Ôi, ước gì chàng được một phần như nàng tưởng.
 
Buồn thay vẫn là sự tưởng tượng quá phong phú của nàng. Do đó chàng ngần ngại không dám đòi gặp nàng hay tiến tới như nàng muốn, e nàng thất vọng. Chàng mặc cảm.
 
Chàng là ai? Nhiều đêm thức khuya, hít lia lịa vài điếu thuốc, uống ly cà phê đen chàng vắt tay nằm suy nghĩ về mình. Chàng có nghề nghiệp hẳn hoi. Chàng đang học Sư phạm sắp làm thầy giáo tiểu học. Chàng giấu nàng điều này, nàng thường khoe cùng cô bạn rằng chàng sắp thành giáo sư. Sống xa gia đình nên chàng thiệt bết bát, lôi thôi và ngày càng gầy đi. Thân hình chàng thật đáng đại diện cho người dân một quốc gia chậm tiến. Chàng luôn luôn bất mãn với cái nghề khiêm nhường, bạc bẽo đồng thời chàng không bao giờ chịu ngồi lâu trong cái giảng đường Đại học. Ở đó đầy những thằng trí thức đầy mình, đeo kính trắng dù không cận, vào giảng đường để tán gái và lúc nào cũng tỏ ra là sinh viên hợp thời trang. Bởi vậy hai năm liền chàng rớt năm thứ nhất và điều đó chẳng làm ai ngạc nhiên. Gia đình chàng ở một quận kém an ninh, rừng rú, không hứa hẹn gì cho tương lai chàng. Về tình duyên, chàng có vài chục mối tình bằng mắt hồi ở Trung học. Lúc này chàng yêu một nàng học Nhất niên. Tiếc thay chàng không quen nàng dù gặp mặt mỗi ngày, chưa nói chuyện với nàng một lần. Chàng tiếp tục yêu âm thầm nàng cùng vài cô xinh đẹp khác, an ủi rằng cái số người viết văn vốn cô đơn. Chàng mải miết yêu các nhân vật nữ do chàng sáng tạo. Ở đây chàng tha hồ yên tâm, họ không bao giờ phụ chàng đâu.
 
Về nàng chàng chỉ biết nàng học lớp 12, có bà má rất hiền, làm bếp giỏi, thương con và cũng rất dữ tùy trường hợp. Nàng không biết nấu ăn gì ráo. Chắc chắn trong va ly về nhà chồng của nàng sẽ có vài cuốn sách dạy làm món ăn Tây, Tàu, món nhậu. Địa chỉ nàng sáu con số trên chung cư chàng học hoài không thuộc. (Đó cũng là lý do để chàng lười viết thư, nói sổ ghi địa chỉ lạc đâu mất). Gần nhà nàng có cây ngọc lan thỉnh thoảng nàng hái một bông bỏ trong thư. Nàng khoái đọc sách, nhất là văn chàng nàng đọc kỹ gấp trăm lần sách Vạn vật. Đọc để trách chàng cứ lôi nàng vào đó hoài nàng không chịu đâu, kỳ thấy mồ. Nhưng chàng biết rõ bụng nàng khoái được lôi vào lắm. Tội nghiệp nàng cứ thắc mắc, gạn hỏi, tức tối chắc chàng có nhiều bạn gái ghê gớm. Nàng khôn khéo như con mèo già tìm đủ cách bắt chàng nói thực, nói hết về các nhân vật nữ. (Nàng làm quá khiến càng lúc chàng càng ngỡ các nhân vật đó có thật, họ đang rình rập để bắt cóc chàng). Chàng lờ đi, nàng áp dụng chiến thuật khác: "Anh đã bị gai hồng đâm đau tay lần nào chưa?" hay "À. chắc là anh nhận được nhiều thư lắm?" Nàng tò mò thật còn chàng khôn không kém để trả lời quanh quẩn. Có lần nàng vấn kế tờ báo làm thế nào hỏi bạn thân "đã lệ thuộc ai chưa" cho vui và ý nhị? Báo trả lời cách khác không thể dùng vào trường hợp đặc biệt của chàng và nàng. Thế là chàng trả lời phất phơ các câu hỏi đại loại, chàng đâu dại dột tiết lộ.
 
Một ngày đẹp trời nàng gởi tặng tấm hình. Chàng mừng quýnh. Nàng khôn thấy bà, chọn tấm hình chụp xa nàng nhỏ như cây tăm đứng bên núi đá tóc bay tung. Hình chụp nghiêng, nhìn đui mắt cũng không thấy rõ mặt. Nàng còn viết có tấm chụp nàng đứng ở bãi biển bên sóng nước nhưng rõ quá nàng không thích. Nàng không thích còn chàng khoái chết được. Ồ, chắc là nàng mặc bikini. Chàng phấn khởi, cùng lúc kỳ lạ thay chàng muốn ngưng viết thư. Nàng tỏ ra đủ bản lãnh để đẩy thuyền riêng trên giòng nước ngược. Nếu cứ đà này chẳng bao lâu hai người sẽ gặp nhau. Chàng muốn lắm nhưng cứ luôn sợ nàng thất vọng.
 
Bây giờ chàng đang ở trong căn phòng thân mật này. Chàng lấy ví ra ngắm nàng. Chàng để hình nàng trong ví cao su lúc nào cũng có trong túi quần. Khi móc ví trả tiền hoặc lấy giấy tờ cảnh sát xét hàng ngày chàng đều ngắm nàng một chút. Nàng ở ngay bên cạnh, yên tâm lắm vì nàng không thể chạy trốn đâu. Chàng lấy làm hãnh diện với bạn bè khi cũng có người con gái như ai! Ước gì có nàng ở đây, chiều mưa dai dẳng nhưng trong phòng dễ chịu biết bao. Nàng đã đến phòng chàng một lần, đứng ngoài nhìn vào cho biết. Chàng bực mình, có lẽ phải gặp nàng mới được. Chàng sắp xa Sài Gòn. Thôi, chàng chán chết được nếu cái tình trạng lửng lơ này kéo dài. Chàng thực tế rồi, cứ thư từ thế này chẳng mấy chốc nàng sẽ lười viết và một ngày mưa dầm chàng sẽ được tin nàng lên xe hoa khỏi đời chàng.
 
Chàng nhớ lần nói chuyện gần đây nhất,
 
- Anh sẽ không viết thư cho nhỏ nữa...
 
- Sao vậy?
 
- Anh bận học nhiều lắm, nhỏ muốn anh ra trường lên rừng dạy học à? Vả lại nhỏ còn phải học thi...
 
Nàng cười nhỏ:
 
- Thôi đi, anh xạo quá. Có lần anh nói anh rảnh đến độ không biết làm gì. Suốt ngày anh vào nghĩa địa đọc tên người chết chứ học cái gì. Đáng lẽ nhỏ là người nói câu nói đó mới phải.
 
Chàng chống chế:
 
- Anh lười ra Bưu điện lắm.
 
- Không sao. Nhỏ sẽ gửi cho anh phong bì dán tem sẵn, anh đồng ý?
 
- Thôi. Tốn tiền lắm, anh ngại...
 
Nàng im lặng. Chàng nghe tiếng kêu o... o... thật khó chịu. Chàng hỏi:
 
- Bao giờ chúng ta sẽ gặp nhau?
 
- Khi nào nhỏ muốn. Nhỏ mà rớt là tại anh đó.
 
Chàng rét quá đành chìu ý nàng. Chàng nói chuyện với nàng qua điện thoại, nàng có giọng nói dễ thương thật. Mỗi lần nàng bảo sẽ có mặt tại nhà cô bạn vào ngày giờ nào, chàng đi xe buýt ra Bưu điện gọi để nghe giọng oanh vàng trong vài phút ngắn.
 
Thế là chàng ngoan ngoãn nghe lời nàng, cặm cụi viết thư mãi mãi cho nàng đọc sướng mắt trong khi chờ đợi ngày gặp nhau. Nàng dọa má nàng dữ lắm, bà sẵn sàng trừng trị chàng và con chó trung thành của nàng coi bộ không ưa chàng đâu. Chàng sợ muốn chết. Chàng nói lẫy dù có năn nỉ chàng cũng không thèm cất công tìm nhà nàng. Tiếc thay nàng chưa phải năn nỉ dù chàng rất muốn.
 
Chàng rất giỏi tưởng tượng. Một vài người hỏi chàng về những người trong truyện của chàng đang ở đâu, con bé Ly lớn lên hiện làm gì. Cô Biển đẹp cỡ nào. Chàng phì cười thầm khen tài bịa như thật của mình. Đôi khi những mảnh đời thật của chàng sờ sờ ra đó người ta cho là chàng tưởng tượng.
 
Hãy nghe chàng tưởng tượng về ngày hai người gặp nhau.
 
Trước tiên, chàng đi mượn bàn ủi về chà láng bộ quần áo số một. Chàng đến nhà thằng bạn mượn đôi giày đế cao thật đúng mốt. Tóc chàng vốn cứng nếu cần sẽ bôi tí dầu cho mượt mà. Chàng đứng trước gương nhìn tới ngó lui, đi qua đi lại ra chiều đắc ý. Kìa, coi chàng cũng bảnh trai ghê gớm. Chàng sung sướng ra đường đón xe buýt.
 
Chàng và nàng sẽ gặp nhau ở đâu? Tạm thời gác việc đó qua một bên. Sau khi gặp nàng, chàng sẽ đưa nàng vào một quán nước có máy lạnh rất thanh lịch, chàng mở cửa và đưa tay mời nàng bước vào đúng điệu hệt một chú bồi nhà hàng lành nghề.
 
Nàng ăn cốc kem sáu bảy màu có chantily do chàng gọi. Phần chàng phin cà phê cho ra vẻ dù cà phê ở các quán nước loại này pha rất tệ. Các thức uống này chàng đã tính trước để khỏi hồi hộp chờ giấy tính tiền. Chàng yên tâm lắm. Một người lãng mạn và đầy nghệ sĩ tính như nàng không thể ăn uống liền tù tì vài cốc kem, chục cái bánh ngọt. 
 
Quán nước sẽ chạy những bài do France Gall hát, nàng chịu tiếng hát nhẹ như hơi thở của cô ca sĩ này. Nếu cần chàng sẽ mua giơ-tông bỏ vào máy nhạc những bài nàng thích để góp phần cho buổi gặp gỡ thêm đậm đà. Lo gì, lâu lâu chàng hào phóng một chút vậy mà. Chàng sẵn sàng hào phóng vì nàng hay bất cứ người con gái nào.
 
Chàng nói gì với nàng đây? Câu đầu tiên thật quan trọng. Có lẽ chàng sẽ nói một câu vô thưởng vô phạt.
 
- Giang đến sớm nhỉ.
 
Dù thật sự nàng bắt chàng đợi gần một giờ cũng không sao, chàng lúc nào cũng tỏ ra vô cùng lịch sự. Nàng hỏi bằng một giọng nhẹ như... như... (chàng bắt nàng nói nhẹ như gió thổi trong cỏ bắt buộc chàng phải nghiêng đầu gần sát miệng nàng mới nghe được).
 
- Anh đợi có lâu không?
 
Dĩ nhiên chàng lắc đầu vì ý nàng muốn thế. Chàng kéo ghế cho nàng. Sau đó chàng ngắm nàng từ đầu đến chân rồi, từ chân đến đầu. Nàng mặc áo màu xanh trứng sáo rất mới. Chàng nói thật kiểu cách:
 
- Giang thật khác trong hình...
 
Nàng chớp mắt chầm chậm nhìn chàng hoặc vuốt tóc nhẹ nhàng với dáng vẻ rất mệt mỏi. Chàng tiếp:
 
- Anh không ngờ có diễm phúc quen một cô... xinh như Giang.
 
Nàng nghiêng đầu giả vờ hỏi:
 
- Anh nói sao?
 
Chàng tiếp tục khen nàng tới tấp bằng những câu nghe dòn như bắp rang. Có thể nàng khen chàng mập hơn trong hình và điều này làm chàng khoái vô cùng.
 
Nàng ăn kem lạnh thật chậm, lưỡi duyên dáng đùa miếng kem rồi ngậm trong miệng như đứa con nít. Ở nhà nàng ăn kem kỷ lục, một cốc kem nhỏ chẳng thấm tháp gì. Nhưng thôi, trước mắt chàng hãy để nàng dễ thương như con mèo con nai gì đó. Sau này lỡ hai người có cưới nhau nàng nhe nanh múa vuốt mèo cũng chưa muộn. Nàng làm bộ ăn từ muỗng nhỏ làm như chê kem không được ngon. Chàng cũng vậy, chàng múc đường một cách trịnh trọng cho từ muỗng vào ly khuấy đều. Rồi cho tiếp những muỗng khác. Có thể chàng mải mê khuấy, nghe tiếng kêu lanh canh thích thú và chẳng mấy chốc hộp đường sẽ hết nhẵn. Nàng theo dõi kỹ nhưng chỉ cười. Chàng bối rối. Sau đó chàng hết sức tiếc ly cà phê nhưng phải quên đi để nàng không nhận biết.
 
Hai người im lặng một lúc lâu vì bận ngắm nhau mà quên mất những gì định nói. Chàng hài lòng không lầm lẫn, nàng khá dễ thương chẳng uổng công thư từ. Còn nàng, liệu nàng có ân hận đã gặp chàng không?
 
Nàng gõ muỗng vào cốc kem bằng kim khí trong khi chàng lo hết sức rằng nàng sẽ gọi một cốc khác. Tiếng gõ leng keng làm nhiều người tò mò nhìn sang. Nàng tỉnh bơ gõ coi như cử chỉ đó dễ yêu ghê gớm. Chà, chàng ngượng chết. Chàng tiếc đã gọi cốc kem, phải chi gọi chai xá-xị đỡ biết mấy.
 
Suy nghĩ hoài chàng không biết gợi chuyện gì với nàng. Chàng chà chà ngón tay trên bàn ngó ngọn đèn màu vàng ở góc phòng không chớp mắt. Nàng nghe nhạc với bàn tay trái không ngừng vuốt tóc, đầu nghiêng qua một bên để sẵn sàng mở to mắt khi chàng hỏi. Chàng vụng về nói chuyện học hành thi cử, chuyện mưa nắng chán chết được. Cạn đề tài rồi. Ngồi lâu nàng sẽ làm cho chàng lúng túng rồi nàng lên chân đàn áp chàng mất. 
 
Chàng liền đưa nàng ra khỏi quán sau khi trả tiền và để lại mấy chục bạc cắc trong đĩa. Tụi bồi khôn như điên, chúng chẳng dại thối tiền giấy. Chàng muốn lấy bạc cắc để về xe buýt lắm.
 
Để kỷ niệm ngày gặp gỡ chàng tặng nàng mấy bông hồng mới nở. Nàng cầm trong tay chung với cái ví đen. Đi bên nàng tay chàng chẳng biết để đâu, chàng xoay trở, lúng túng tưởng như lúc nào nàng cũng nhìn tay chàng. Hai người sẽ đi vòng phố ghé các hiệu sách trong lúc chàng hy vọng gặp thằng bạn nào đó để tỏ ra chàng là người hoạt bát, giao thiệp rộng. Đi với nàng chàng sung sướng và hãnh diện không biết để đâu cho hết. Thật là một chiều tuyệt vời.
 
Chàng tưởng tượng hôm đó trời mưa. Nhỏ thôi, lất phất như sương cho thơ mộng vậy mà. Nếu mưa lớn nàng sẽ xăn quần lội nước để qua đường, nàng nhăn mặt tiếc cái quần mới may trông mất đẹp. Nước thấm ướt sẽ làm hư đôi giầy mới đóng của thằng bạn. Nghĩ đến thôi chàng đã rùng mình. May thay đó chỉ là tưởng tượng. Chàng vẫn ở đây, bình thản trong phòng kín đáo quen thuộc. Chàng thở ra, nghĩ tiếp sau đó hai người làm gì?
 
Trời ơi, chàng dại quá không lo mượn xe gắn máy. Hãy nhắm hờ mắt tưởng tượng, chàng chở nàng đi các con đường vắng đẹp, xe chạy chậm và thắng gấp khi gặp đèn đỏ. Nàng dựa nửa thân người vào lưng chàng, tóc bay vào trong cổ áo chàng nhồn nhột. Thân nàng mềm và êm tựa túi bông gòn dựa sát vào chàng. Nàng xức dầu gì thơm quá vậy? Chàng lim dim thưởng thức suýt ủi vô lề mấy lần. Những lần đó nàng xô sát vào người chàng, tay nàng chắc chắn sẽ vồ vai chàng rồi nàng vịn chàng luôn. Chàng thở, tiếp tục nghĩ một cách say sưa. Ồ, đừng tin chàng lắm nghe, đó không phải là sự thực.
 
Nàng rất thích xem phim của François Truffant. Chàng van vái tuần đó có rạp chiếu phim của ông đạo diễn này. Nên chiếu tại La Sirène du Mississipi càng tuyệt hơn nữa. Chàng sẽ thuyết phục bằng mọi cách để nàng bằng lòng xem xi nê. Chàng tin mình lắm, nhất định nàng sẽ đồng ý.
 
Trường hợp nàng khăng khăng từ chối? Thôi, dẹp cái giả thiết đó qua một bên và coi như nàng bằng lòng. Hãy theo chàng xem sao, nhưng nên đi theo hai người dến phòng vé mà thôi.
 
Chàng và nàng sánh vai bước lên bậc thang cẩm thạch trắng thiệt đẹp. Rạp nhỏ nhưng giá vé rất đắt chàng chỉ dám vào lần đầu với nàng và vì nàng (hay vì chàng?). Chàng hồi hộp kỳ lạ, không dám quay sang nhìn mặt nàng, hai người đi song song lặng lẽ như hai cái bóng. Nhất định phải xem phim tình cảm, lâm ly ướt át càng hay. Nàng vốn thích phim tình cảm Pháp với những mối tình cuồng nhiệt và lãng mạn. Khi vào rạp, phim đang chiếu tối om. Chàng sẽ rất ga lăng mà cầm tay nàng hết sức tự nhiên và hợp lý trong khi chờ người soi đèn. Dù mắt thật kém chàng vẫn tỏ ra tinh anh như giữa ban ngày để nắm tay nàng dẫn đi ra cái điều che chở, hướng dẫn kẻo lạc lối.
 
Chàng sẽ không dại dột buông tay nàng khi đã ngồi vào ghế. Sau đó chàng sẽ... Thôi, phần này dành riêng cho chàng và nàng, vì nàng muốn giữ kín. Chàng không kể cho bất cứ người nào.
 
Đùng ai hỏi chàng đã xem phim gì, có hay không, ai đóng vai chính... vân vân... Chàng không biết gì đâu.
 
Hai người chia tay lưu luyến khó quên. Chàng cám ơn nàng đã dành cho chàng một chiều quá tuyệt.
 
Và tiếp tục tưởng tượng bằng cảm giác, chàng nằm lim dim tưởng có nàng sống động trong cánh tay.
 
 
Nhưng thôi, chàng không phải tưởng tượng làm gì cho mệt óc.
 
Nàng viết : "... Chúng ta sẽ gặp nhau tháng sáu này. Anh chớ vội mừng, tưởng tượng mặt anh hí hửng chắc nhỏ cười dữ lắm. Anh sẽ thất vọng cho mà coi. Lúc này sắp thi ra trường nhưng chắc anh không tiếc một buổi chiều chứ? Hay anh có hẹn hò chi đó thì nhớ báo trước nghe, nhỏ sẵn sàng chờ thư và không thèm buồn đâu... Thôi, nói về chiều đó đi. Anh dành cho nhỏ toàn quyền quyết định nghe? Tại vì nhỏ là con gái không phải cứ muốn đi đâu là đi, má nhỏ la chết. Sáng 27 thi xong chiều xin má đi phố, má hứa rồi. Anh chờ nhỏ tại quán G. xế Quốc Hội đó. Nhỏ sẽ mặc áo màu đỏ tươi, để coi, đỏ như màu phượng. Để dễ nhận anh sẽ cầm tờ báo và nhớ đứng lên khi thấy nhỏ nhìn dáo dác nhé. Vái trời hôm đó không có ai mặc áo đỏ... Anh nhớ chưa? Chiều thứ năm, khoảng 4 giờ. Anh phải đến, nhất định phải đến nếu không nhỏ giận anh suốt đời..."
 
Chàng nhận thư trước ngày hẹn một tuần. Như thường lệ chàng nằm trên gạch lạnh đọc thư nàng với một bông ngọc lan thơm. Dĩ nhiên phải đọc nhiều lần cái đoạn quan trọng kia. Chàng mơ màng đặt tờ thư trên ngực lắng nghe điệu nhạc ba-sô nhộn nhịp từ căn nhà phía trước vọng qua. Chàng ngắm hình nàng không biết là lần thứ bao nhiêu. Nàng sẽ mặc áo đỏ thướt tha đến với chàng.
 
Khi đã qua cơn cảm xúc đột ngột, mừng rỡ thái quá như đứa trẻ thấy hộp kẹo xinh đẹp reo mừng không biết trong hộp có phải kẹo ngọt hay sỏi cứng. Chàng đọc kỹ một chút, nghĩ đến tình trạng hiện tại và bớt vui.
 
Sao vậy? Đây không phải là điều chàng hằng mơ ước sao?
 
Chàng đồng ý đây là điều mong đợi cả tháng nay vì sắp ra trường chàng không còn ở cùng thành phố với nàng. Ước mơ không đến như mơ ước, do đó chàng buồn.
 
Đây là các lý do chánh đáng của chàng nhưng nàng không bao giờ biết cũng như ngờ được, vượt qua óc tưởng tượng rất phong phú của nàng. Vì nàng là con gái, cho dẫu nàng nghiên cứu mòn về Tâm Lý học cùng Tâm lý bạn trai cũng vô ích. Chàng biết thế nên không trách nàng chút nào.
 
Chỗ hẹn là quán nước gắn máy lạnh đúng như chàng tưởng tượng. Vào quán bắt buộc chàng cùng nàng phải ăn uống một thứ gì đó. Dù muốn dù không chàng là người trả tiền. Không, phải nói rằng chàng rất hãnh diện mà trả tiền vì đây là bổn phận cao quí của người nam. Chàng chẳng hề tiếc bất cứ thứ gì chàng có, sá gì chút tiền bạc phù du đó. Chàng lẩm nhẩm, chiều thứ năm ngày 27, cuối tháng. Tiếc thay chàng không có thứ mà chàng không tiếc đó. Gần tuần nay chàng tập nhịn ăn sáng và uống liên tu một bình trà đầy. Tiền cơm đã đóng đủ, hai thằng bạn thi xong đã về nghỉ hè, chàng không biết vay ở đâu. Tính chàng hay ngượng và coi nhẹ vấn đề tiền bạc dù nó thường đè nặng lên chàng, chàng chưa vay mượn lần nào mà cũng không đủ can đàm để mở miệng hỏi mượn. Chỉ còn hy vọng mong manh là học bổng có lẽ sẽ có vài ngày tới. Chàng về nhà nhưng chỉ đến được Bình Dương, đường lên quận nhà kẹt lưu thông mấy ngày nay. Chưa bao giờ chàng khổ tâm đến thế.
 
Có thể chàng đóng kịch bỏ quên ví tại G, với nàng là khán giả. Tuy nhiên màn kích ngắn này rất nguy hiểm cho an ninh của chàng trên đường tới chỗ hẹn, chàng không dám thực hiện đâu. Giả sử chàng đóng kịch còn nàng thật sự chỉ có tiền lẻ đi xe trong ví mà thôi. Trời, chàng phải độn thổ mất. Chàng không có căn cước để lại, phần nàng con gái rất ít khi mang căn cước trong người. Quýnh quá biết đâu chàng dắt nàng chạy. Tên hai người sẽ nằm bên nhau trong mục từ quê ra tỉnh cho cả nước cười, bàn tán, châm biếm... xôn xao.
 
Chàng soát trên người không thấy có vật gì cầm được. Ba chàng có cho cái đồng hồ nhưng chàng không lấy, chàng vốn ghét vướng bận, lệ thuộc thời giờ. Chàng buồn bã người ra. Hai mươi tuổi, chàng trẻ tuổi tháng tháng ngửa tay chở gia đình viện trợ. Còn một chút hy vọng : Đêm đó chàng thức trắng viết ba cái chuyện phiếm gửi nhật báo. Tiền nhuận bút không nhiều, vừa đủ để chàng yên tâm nói chuyện trong quán. Chàng gởi bài và hết sức lạc quan, tự tin. Trời cao không quên chàng mà. Đêm đêm mải miết tưởng tượng, xếp đặt các câu nói thật bay bướm sẽ rót vào tai nàng. Chàng mơ thấy màu đỏ chói chang của tà áo cuốn lấy chàng thật êm ái...
 
Mỗi chiều chàng đạp xe tới trường đợi thông cáo học bổng và ghé sạp báo coi cọp. Tay run run lật tìm một cách vụng về trang ba tờ báo rồi thất vọng vì không phải bài của chàng. Chưa tuyệt vọng chàng đi mượn giày vớ của thằng bạn để sẵn sàng đến nơi hẹn. Có khi vào giờ chót sẽ có cái chàng cần. Yêu khổ đến thế sao? Chàng căng thẳng, mỏi mòn, mệt nhoài. Đêm chàng lấy thư cũ của nàng đọc chậm rãi hưởng thụ chút hạnh phúc tựa thằng bé nghèo có trái táo ăn dè từng miếng nhỏ. Không thể nào viết thư bảo kẹt hẹn gấp hay gặp việc cần thiết lắm hay viện một lý do nào đó. Về đêm xóm thật tĩnh mịch. Chàng trăn trở trên gạch lạnh ngắt, chàng đếm giọt mưa nhểu đều đặn buồn tẻ xuống sân xi măng bên cây mận. Nghe con cắc kè kêu chàng đọc theo "hên, xui" như người đàn bà dị đoan.
 
Cuối cùng chàng thất vọng hoàn toàn, chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Chiều thứ tư bài chưa đăng, học bổng chưa về, tóm lại những cố gắng chỉ là con số không. Đêm đen thẫm và dài dằng dặc chịu không nổi. Chàng mong đêm qua mau để rồi khi đêm qua thì mong thời gian ngừng lại để chiều hẹn không tới. Thời gian khiêu khích chàng, thật chậm nhỏ từ giọt muốn bào mòn trái tim. Khuya trèo hái mận rồi ngồi trên mái nhà nhìn quanh những ngọn đèn ngủ màu vàng màu hồng thật ấm áp. Chàng định nhảy xuống nền xi măng ướt phía dưới. Chàng không nhảy vì mái nhà chẳng cao gì, có nhảy chỉ gãy chân lọi tay là cùng.
 
Chiều thứ năm chàng đón xe buýt ra phố. Trời vần vũ mưa. Chàng đi ngang khu hàng sách cũ với con mắt lơ đãng. Gặp vài người bạn, hỏi ít câu rồi đi. Chưa lần nào bạn bè bắt gặp chàng đi với một cô gái xấu hoặc đẹp. Bước chân chàng lủi thủi chưa từng gõ cùng nhịp ròn rã. Chàng nhát? Không đâu, chàng nói chuyện ra gì lắm. Mặt mũi chàng không đến nỗi tệ tuy đôi lúc chàng buồn về sự mình chẳng có gì bảo đảm, chẳng là cái gì hết. Nhưng với người ngoài chàng biết có nhiều kẻ hơi nể chàng, khoái có tài viết lách vớ vẩn như chàng. Thôi, chàng biết rồi. Chàng mặc cảm trước các cô gái đẹp, duyên dáng nên không dám tiến tới trong lúc chàng vốn lãng mạn và quá lý tưởng chỉ yêu được các cô gái xinh xắn, dễ thương để lại tiếp tục vòng lần quẩn là cô đơn hoài.
 
Đi một lúc chàng thấy tờ tuần báo cũ đăng hình chàng. Nó vàng ố nằm phơi tênh hênh dưới nắng bên cái rễ cây me. Chàng lật ngay tấm hình đó, ngắm rồi cười một mình. Chung quanh người ta sục sạo moi móc đống sách cũ không ai biết có người trong báo nhảy ra đứng bên cạnh, chẳng ai để ý tới chàng, "nhà văn mới lớn" như nàng gọi. Chàng gỡ kim đóng lấy báo in hình chàng xếp gọn bỏ vào túi.
 
Chàng đi lơ ngơ trong phố, ghé ngắm áp phích ở các rạp xi nê, đứng nghe nhạc ở các hiệu bán băng nhạc. Chàng ngắm các nụ hồng màu đỏ như đôi môi chúm chím, chàng vừa biết cái đau khi gai hồng đâm vào tim chứ không phải tay. Trời mưa lắc rắc như sương sa, quán nước với ngọn đèn vàng dịu, tiếng hát France Gall nhẹ và hay hơn bất cứ lúc nào, kem dâu ngọt lịm mời mọc trong tiệm, tách cà phê nóng không chỗ chê trong chiều như hôm nay.
 
Tất cả giống như chàng tưởng tượng. Chỉ có chàng, không có cái thứ tầm thường kia, đang ngồi băng đá bên quán G. trong mưa nhỏ.
 
Cô gái tóc ngắn, áo đỏ hở cổ, tay rộng vào quán với cô bạn mặc jupe xanh đậm. Hai cô ngồi tận góc quán, gần quầy rượu. Bà đầm mặc quần áo đỏ dắt chó và ông chồng bước vào. Một cô mặc áo pull đỏ vịn cánh tay chàng thanh niên đẩy cửa kính vào quán. Hai người ngồi bên nhau, cười nhìn nhau. Chắc chắn không phải nàng. Trời mưa âm u nhiều người khoái mặc áo đỏ. Nhưng không phải màu đỏ hoa phượng.
 
Rồi nàng đến với áo dài đỏ. Chàng có linh cảm thật bén nhạy, chàng biết ngay là nàng tựa hồ hình ảnh nào in trong trí. Lý do khiến chàng quả quyết vì cô gái đi một mình. Nàng bước nhanh vội vã mở cửa như sợ có người bắt gặp. Chàng đứng lên ghế thấy rõ nàng đứng lại ngay cánh cửa ngó dáo dác. Rồi nàng ngồi vào cái bàn ở góc bên trái sát tường. May mắn không có ai ngồi một mình hoặc có người đọc báo.
 
Nàng nhỏ bé ngồi khuất sau lưng vợ chồng bà đầm dắt chó, chàng thấy một chút màu áo nàng. Nếu là con bò rừng chàng nhào ngay tới màu áo đỏ để vồ ôm nàng. Chàng không dám đi ngang quán để nhìn rõ hơn. Chàng ra về.
 
Trời mưa nho nhỏ dai dẳng không biết bao giờ tạnh. Chỉ thoáng nhìn chàng đủ thấy nàng rất dễ thương hơn chàng tưởng. Nàng ngồi với ly nước lạnh tanh và hết sức ngượng bởi con gái ai lại ngồi quán một mình. Tội nghiệp nàng, chắc nàng khóc. Không bao giờ nàng biết lý do quá kỳ cục và lãng nhách khiến chàng không thể đến gặp nàng. (Nếu biết nàng tha thứ cho chàng ngay).
 
Chuyện kỳ lạ: Chàng và nàng cùng đến nơi hẹn đúng giờ, cùng ngày nhưng không bao giờ gặp nhau.
 
Tại sao? Chàng không thể trả lời câu hỏi này.
 
Nàng tha hồ giận chàng suốt đời. 
 
Chàng trẻ tuổi bao giờ cũng hơi tự kiêu một chút và tự tin quá đáng. Chàng đợi thư nàng hạch hỏi tại sao chàng không đến, sau đó chàng sẽ xin lỗi và hẹn một ngày khác do chàng chọn. Nàng tự ái đầy người sẽ chờ thư chàng xin lỗi, năn nỉ vài câu là nguôi giận ngay và sẵn sàng viết thư cho chàng. Tính nàng vốn giận không dai và có lẽ nàng chẳng dám giận chàng lâu, sợ chàng không thèm viết thư nữa. Chàng biết vậy, nhưng vẫn tin mạnh mẽ là nàng sẽ viết thư hạch hỏi trước, cũng như trước đây nàng viết thư đầu tiên để quen chàng.
 
Chàng đợi thư và buồn. Nàng chờ thư và giận. Chàng tự tin quái đản còn nàng tự ái nên sau hết không ai viết thư cho ai. Chàng và nàng đang đi trên hai con đường song song như đường rầy xe lửa. Chàng mong mỏi làm chi cái ngày hai con đường gặp nhau. Nàng nhìn xa hun hút cứ tưởng rằng chúng sẽ gặp nhau ở đâu đó.
 
Một tháng qua. Chàng sống bình thường không biết nàng thi có đậu? Chàng đã trở về nhà nghỉ hè chờ lãnh sự vụ lệnh đến dạy một trường quê xa xôi hẻo lánh. Màu áo đỏ hoa phượng ám ảnh chàng không ngớt. Đi phố gặp bất cứ chiếc áo đỏ nào chàng đều quay nhìn chăm chú. Chàng qua lại công viên đó nhiều lần, vào G. ngồi tại chiếc ghế nàng đã ngồi, nhất là vào những chiều mưa.
 
Ví dụ hai người gặp nhau ngoài phố? Nàng không biết chàng đâu, còn chàng không hề nhớ mặt vì chỉ nhìn thoáng qua. Có lẽ hai người đã thấy một cách vô tình giữa dòng người hỗn độn ngoài phố. Hai người tưởng quen thân, ngỡ yêu nhau bỗng trở thành lạ hơn bất cứ người lạ nào.
 
Lâu lâu gặp nhau bạn chàng hỏi:
 
- Chuyện của mày đi đến đâu rồi?
 
Chàng cười buồn:
 
- Chẳng đi đến đâu cả.
 
Câu trả lời thật đúng. Chàng vẫn cô đơn thảm thương và tự an ủi người nghệ sĩ sáng tác thường cô đơn, nhờ đó họ sáng tác được các tác phẩm hay, có người yêu chàng để thời giờ đi chơi thích hơn. Nếu không cô đơn khó mà tưởng tượng để viết truyện gói ghém niềm mơ ước trong đó. Chàng yêu nhân vật nữ do chàng vẽ ra, vì thế chàng đưa nàng vào truyện để yêu nàng mãi mãi.
 
Dần dần chàng thăm dò quả tim và xác nhận đã yêu nàng, chắc chắn rồi, chàng khó cãi lại quả tim đã phán. Chàng tin rằng nàng cũng yêu chàng lắm. Đó là tình yêu ảo tưởng.
 
Chuyện kỳ lạ nữa: Hai người đều yêu nhau nhưng chẳng bao giờ gặp nhau để mà yêu nhau.
 
Nàng cười nói:
 
- Sẽ có ngày chúng mình gặp nhau mà...
 
Trời. Chàng sao quên câu nói đó. Tiếng cười trong vui của nàng qua điện thoại. Không khi nào chàng ngờ rằng câu nói đó ở thì tương lai mãi mãi. Chàng ao ước thấy miệng nàng cười biết bao.
 
Tất cả thư của nàng được sắp xếp, cột ngay ngắn cất dưới đáy thùng sách cũ. Đôi khi chàng lấy làm kinh ngạc và thán phục sao mình có thể viết nhiều thư đến thế cho một người không quen. Nàng có còn tự hỏi vì sao chàng không đến? Tại sao chàng không viết thư xin lỗi? Mong rằng nàng đinh ninh lá thư hẹn chàng đến G. đã thất lạc.
 
Chàng cố tình đánh lừa chính mình rằng lá thư đó thất lạc, nàng chưa cho chàng một buổi hẹn nào cả. Rằng chiều hẹn chỉ là sản phẩm do chàng tưởng tượng.
 
Giả sử nàng tin chắc lá thư hẹn đã thất lạc rồi nàng viết thư cho chàng bình thường như trước thì sao? Hai trường hợp xảy ra. Một là chàng không có dịp ghé phòng cũ và thư nàng sẽ thất lạc thật sự. Hai là có tình cờ ghé qua được thư nàng. Trời ơi, chàng không có can đảm thư từ nữa đâu vì chắc chắn nàng sẽ đề nghị một chiều hẹn khác. Chàng đâu phải là kịch sĩ đại tài để tiếp tục giả vờ... Chàng sợ chạy theo cái bóng lắm rồi.
 
Tuy nhiên, chàng có phần chủ quan cũng như không biết tâm lý con gái gì ráo. Nàng đã đến nơi hẹn, đã khóc lóc, đã buồn bã rồi giận chàng suốt đời chứ không đủ bình tĩnh suy đoán rằng thư bị thất lạc. Không thể nào nàng đóng lại vở kịch hẹn hò nhạt nhẽo lần thứ hai. Nàng mắc giận hờn rồi đợi thư chàng xin lỗi. Đợi dài cổ, mỏi mòn và nàng có nhớ:
 
- Anh sẽ không viết thư cho nhỏ nữa...
 
Rồi nàng sẽ quên đi một cách mau chóng như nàng thường than van là có trí nhớ thật tệ. Chàng có là gì trong đời nàng mà bắt nàng nhớ hoài?
 
Rốt cuộc chàng và nàng chưa bao giờ gặp gỡ tuy đã có thời kỳ tưởng yêu nhau, tưởng sẽ có một mối tình vĩ đại xảy ra giữa hai người.
 
 
DUY NGUYÊN        
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 144, phát hành ngày 20-9-1974)
 
 
(Nguồn : Võ Phi Hùng)

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2025

HÃY LÀ CƠN GIÓ THỔI - Mường Mán

 



 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
  hãy là viên kẹo hồng
ngấm tan trong miệng anh
ôi viên kẹo đường ngọt
viên kẹo tình chua chanh
 
hãy là con sáo nhỏ
ca hát giữa đời trăng
bài tình ca muôn thuở
yêu anh và yêu anh 
 
yêu này công chúa nhỏ
sao chẳng cho mộng lành
mắt cô lườm quá dữ
môi cô liếc nghiêng thành
yêu cô anh phát mệt
ôi quanh năm dỗ dành
 
hãy là chiếc cầu vồng
đưa anh qua mùa xanh
trái mơ vàng đây đó
tha hồ mời nhau ăn
 
hãy là chiếc hôn nồng
chói ngời trên trán đêm
dấu son đầu vụng dại
là chứng từ yêu anh
 
yêu này công chúa nhỏ
sao chẳng cho đi cùng
sáng cô theo đường gió
chiều anh lạc lối trăng
yêu cô anh phát bệnh
ôi quanh năm trốn tìm
 
hãy là chiếc xe đạp
đèo anh qua đời chênh
bốn mùa đưa nhau dạo
khắp phố ngày chợ đêm
hãy là nốt nhạc thầm
đong đưa qua hồn câm
bắt tim lên tiếng nói
yêu anh và yêu anh
 
yêu này công chúa nhỏ
sao chẳng viết thư tình
cứ vờ ngu không biết 
cứ vờ ngờ không tin 
yêu cô anh phát ngẩn
ôi quanh năm khật khùng
 
hãy là chiếc chìa khóa
mở kho tàng nhân gian
gom hết hoa và cỏ
lên gánh đời lang thang
 
hãy là ly rượu mật
rót tràn lòng trăm năm
rượu làm môi say khướt
run run lời yêu anh
 
yêu này công chúa nhỏ
sao chẳng chịu học hành
thư viện lòng anh mở
bao mùa để nhện giăng
yêu cô anh phát ngấy
ôi quanh năm hận mình
 
hãy là chiếc bánh thánh
tan ngon đầu lưỡi anh
đêm về mơ Chúa dỗ
cho ta được lấy mình
 
hãy là cơn gió thổi
vi vu trăm điệu đàn
ghé muôn tai thiên hạ
bảo rằng em yêu anh
 
yêu này công chúa nhỏ
sao chẳng đeo nhẫn vàng
mùa hoa nào mùa cưới
cứ nhẩn nha hẹn hò
yêu cô anh phát nản
ôi quanh năm buồn xo
 
                   MƯỜNG MÁN
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 144, phát hành ngày 20-9-1974)
 

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2025

TÌNH ANH ĐANG HỌC VỠ LÒNG - Nguyên Dũng


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
  
 
 
 
Tình anh đang học vỡ lòng
Tình em khép nép búp hồng tơ xinh
Tình em ngan ngát nữ sinh
Dưới đèn anh học lung linh vô ngần.
 
Lòng em hoa cúc bâng khuâng
Cho anh làm ngọn gió xuân rộn ràng
Cánh hoa bé nhỏ ươm vàng
Cài lên ngực áo ngỡ ngàng lòng anh.
 
Dáng em thấp thoáng dưới trăng
Xin làm kẻ đứng vườn hoang đợi chờ
Vườn hoang giam kín ngu ngơ
Giam tình con gái, giam đời trinh nguyên.
 
Mắt em thăm thẳm nhung huyền
Xin làm con suối bên triền mộng mơ
Bên dòng em hát vu vơ
Nhìn sâu đáy nước vỡ bờ nhân duyên
 
Tóc em đen mượt ráng đêm
Xin làm chiếc lược chải thơm cuộc đời
Chải thưa chân tóc ươm hơi
Lấp dày nô nức, buồn rời thơ ngây.
 
Bước em bóng mát dẫy đầy
Xin làm chân ngựa rong ngày bé thơ
Xin làm cọng cỏ đợi chờ
Để em dẫm nát cho vừa nhớ mong.
 
                                     NGUYÊN DŨNG
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 140, phát hành ngày 20-7-1974)
 

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2025

NGỌN NẾN HỒNG NĂM MƯỜI SÁU - Vương thị Ngọc Ngân


- Mi đúng là kẻ bạc bẽo như vôi ăn trầu!
 
Nhỏ Thúy kết luận, nhỏ Loan cước chú:
 
- Sẽ xuống địa ngục nhỏ ạ!
 
Tôi tròn miệng:
 
- Can chi hắn lại mua tặng tao thứ đó. Mặt tao chẳng lọ lem. Tóc tao đường ngôi rẽ thẳng. Tao chẳng cần gương cũng chẳng cần lược. Tụi mi lục lọi hết trong những món quà sinh nhật của tao, xem hắn có giống ai không. Rởm!
 
- Đâu có phải tặng gương lược cho mi là ý hắn vậy sao. Hèn nào mi chẳng bét Việt văn.
 
- Đừng thèm cắt nghĩa, mất công thôi Loan ạ! Hãy để cho nó tức cành hông vì cái suy ra trật lất của nó.
 
- Kệ ta! Trí ta nhỏ như đầu óc con muỗi, nhưng ta thích thực tế. Ta khoái đọc báo Sự Thật.
 
- Ồ! Sao mi không gởi thắc mắc đến nhờ họ gỡ rối tơ vò?
 
- Tao cóc cần hỏi ai. Tao sẽ hỏi hắn. Mục đích và ý nghĩa cái gương cái lược hắn tặng tao.
 
- Ê! Có bao giờ hắn mở ngoặc và chấm hỏi vì mi không được khôn?
 
- Ủa!
 
Hi hi... (hãy tưởng tượng đến nụ cười chọc quê của hai nhỏ)
 
- Sì tốp! Theo ý tụi mi hắn muốn tả con gì?
 
- Chầu kem hé nhỏ Thúy?
 
- Rẻ rề! Xi-nê!
 
- Đừng có dụ khị!
 
- Vậy hai ta cùng tặng nó hộp thuốc tức nhé Loan?
 
- Ừa!
 
Im lặng ba mươi giây.
 
- Đắc co!
 
- Nghĩa là xi-nê?
 
- Luôn cả chầu kem nữa Ngu Cơ ạ!
 
- Nè nè đừng có leo thang.
 
- Không thì thôi.
 
- Thôi thì thôi nhé, có ngần ấy thôi!...
 
- Tôi sắp nổi khùng rồi đây.
 
- Bằng lòng!
 
- Có thế chứ!
 
Sao khi khổng khi không tôi lại mang cái ấm ức ra nhờ hai nhỏ Thúy, Loan cắt nghĩa. Hổng chừng có một cái cớ gì vô duyên lắm đây. "Có nghĩa gì đâu một buổi chiều..." Cũng tại anh Vũ, bạn bè ở đâu không biết bỗng dưng bắt mình viết cái thiệp mời. Sự hiện diện của anh sẽ tạo cho Trinh thêm một nụ cười, nhân ngày thôi nôi thứ mười sáu (thôi nôi nhưng nằm võng đí ạ). Làm hại con đó suốt buổi tiệc cứ ngơ ngơ như mất hồn, bởi hắn chỉ nhìn và cười mà chẳng nói lấy một lời. Hắn hà tiện lời nói hay tại hắn chưa học qua "nghệ thuật nói chuyện trước công chúng"? Nhưng hắn hát cũng ra gì lắm chớ. Bộ hắn nuôi mộng làm ca sĩ hay sao mà chỉ nói được có mỗi câu "cám ơn quý dzị". Nhớ lúc hắn mới về nhà. Hắn nói với anh Vũ gì đó rồi trao gói quà. Tôi cám ơn và mời hắn ngồi giữa hai nhỏ Oanh, Hằng. Hai nhỏ kia có tiếng là dân Tô Cách Lan lời nói, không dè hắn lại hơn hai nhỏ kia mấy năm công lực, thành ra xóm nhà lá không phát biểu một câu suốt bữa tiệc. Hình như hắn có "ga lăng" chút đỉnh, nhưng chưa đủ chứng tỏ, chưa đủ biểu lộ "cái tôi đáng ghét" của hắn. Rồi khi tàn tiệc, hắn lại cám ơn rồi ra về. Ai mà biết hắn ở đâu? Làm kí gì? Muốn hỏi anh Vũ nhưng sợ quê! Ông anh trai chẳng hiểu tí ti em gái. Người ta đã mười sáu tuổi rồi cứ ngỡ còn con nít.
 
- Anh Vũ!
 
- Gì?
 
- Bạn anh có nói gì về bữa tiệc không?
 
- Có! 
 
- Nói sao?
 
- Được, vui!
 
Tôi muốn hỏi, ai nói. Nhưng ai là ai? Bạn anh Vũ năm sáu người, chẳng lẽ ai cũng nói như vậy? Phải nói khác đi chứ. Năm sáu đầu óc, năm sáu cái miệng vô lý nói hệt khuôn. Ghét ghê cái tật cà lờ của ông anh.
 
Tôi làm gan nhập đề lung khởi:
 
- Anh Thanh, anh Phong, anh Lộc dạo nầy ít thấy tới nhà mình?
 
- Bận học.
 
- Cả anh Huấn cũng thế?
 
- Ừ!
 
- Còn anh... Tâm (chính hắn) sao trước kia chẳng bao giờ thấy đến nhà?
 
- Mới quen.
 
- Anh ấy học ở đâu?
 
- PTG.
 
- Hát hay ghê.
 
- Cô khen ấy à?
 
- Không! Nhỏ Loan khen.
 
Tôi "đá" lại ông anh liền.
 
- Trước nó chơi trong một ban nhạc.
 
- Thảo nào...
 
- Cô khen thì nói cho rồi, bày đặt này nọ.
 
- Xí!
 
Chuyện chút nữa chắc lộ tẩy. Tôi chạy bay lên lầu sửa soạn cho buổi xi-nê trả nợ, vì xét ra hai nhỏ kia tốn "ca-lo-ri" hơi nhiều vì cái khoảng cách nghĩa bóng, mà chung qui đề tài vẫn là hắn. Không biết hắn có biết là hình ảnh hắn làm tôi mất ít nhiều thì giờ rồi không? Tôi vẫn có thói quen hễ đặt lưng xuống giường là ngáy o o. Nhưng hắn đã vô tình thuổng mất của tôi hơn tiếng đồng hồ trước khi tôi có thể ngủ thật. Anh Thanh, anh Phong, anh Lộc bạn anh Vũ chưa bao giờ bắt tôi nghĩ nhiều đến như vậy. Nhưng hắn xuất hiện, rồi gieo trong tôi một xúc động thật to. Tôi bàng hoàng thật sự vì hắn. Nếu nhỏ Loan và nhỏ Thúy nói đúng, có lẽ tôi đang đi giữa trận mưa hồng mà báo hiệu là những ánh chớp xanh lè...
 
Buổi chiều ngồi đợi hai nhỏ Thúy, Loan đến lâu ghê nơi mà vẫn không thấy tăm dạng. Mặt tôi sắp như bánh bèo thì có tiếng gọi:
 
- Vũ ơi!
 
Tôi nhìn ra cổng. Đích thị là hắn. Không dưng trái tim bé nhỏ của tôi đập loạn xạ. Nhỏ Thúy nhỏ Loan ơi! Chắc ta bị tiếng sét ngay hôm sinh nhật rồi, chớ sao ta run quá đỗi.
 
- Chào Trinh.
 
- Chào anh.
 
- Vẫn mạnh giỏi hở?
 
- Mạnh thôi chẳng giỏi. Còn anh?
 
- Cũng thế. Có Vũ nhà không Trinh?
 
- Có. Mời anh vào!
 
Hắn dẫn xe và tôi gài cổng. Anh Vũ đón hắn ở bậc thềm. Nhỏ Thúy nhỏ Loan ơi! Hắn hà tiện lời nói thật hai nhỏ ạ. Đáng lý hắn phải thông minh một tí, để hiểu ngầm rằng ta cho hắn cơ hội mần quen. Ai dè hắn chẳng thông minh nhất nam tử, để ta sọc dưa thí mồ! Có cần tỏ thái độ với hắn chưa? Hay là ta nên làm một màn giận sơ khởi cho hắn biết mặt con gái? Hắn cà lờ thời ta cũng cà lờ. Ra sau vườn ngắm mây lang thang còn thích hơn phải không hai nhỏ?
 
Tôi bỏ hắn và ông anh ngồi ở phòng khách. Mải nghĩ vơ vẩn mà quên mất lúc hắn ra về. Đến khi nghe máy xe nổ. chỉ kịp nhìn hắn mất hút cuối ngõ, bỏ lại đám khói xanh lơ lửng. Tôi giận luôn anh Vũ định vào nhà thì anh Vũ gọi lại:
 
- Nầy! Thằng Tâm tới để từ giã về CT hôm nay.
 
Tôi sửng sốt:
 
- Ủa sao vậy?
 
- Có việc thì đi chứ sao?
 
- Bao giờ trở lên?
 
- Nó nói chắc là lâu lắm. Không chừng sẽ không trở lên nữa! 
 
Tôi sững sờ và lặng yên trước anh Vũ. Đến khi những giọt nước lăn dài trên má, trên môi, tôi ù té chạy vào nhà. Anh Vũ hốt hoảng:
 
- Gì thế! Gì thế!...
 
 
VƯƠNG THỊ NGỌC NGÂN    
 
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 142, phát hành ngày 20-8-1974)
 
 

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2025

TRÊN BỘC TRONG... SẦU RIÊNG - Bình Nguyên Lộc

 
Ra tuồng trên Bộc, trong dâu
 Nguyễn Du              


Thấy chồng săm soi cây chĩa ba, bà Hương trưởng Nếp hỏi:

- Ông định đêm nay đi xăm ếch hả ?

Ông Nếp cười rồi đáp:

- Ờ, nhưng mà xăm "ếch bà" hay nói đúng hơn là xăm "ếch ông".

Thấy vợ ngơ ngác, ông Nếp hạ giọng xuống rồi cắt nghĩa:

- Bà không thấy chó sủa nhiều trong mấy đêm liền sao ? Ăn trộm nó biết tôi với bà ở trong, nên nó rình miết...

- Con Điệp của mình cũng tệ quá, ngủ như chết. Tôi chắc nó không hay biết gì nên không thấy nó nói gì hết.

- Sáng nay tôi ra vườn đếm lại thấy mất gần cả chục trái.

- Nên ông rình để đâm ăn trộm ! Ghê quá, rủi đâm trúng thì làm sao ?

Ông nếp cười ha hả:

- Bà nói kỳ cục. Đã quyết đâm, mà sợ đâm trúng thì đâm làm gì.

- Tôi ớn lắm khi tưởng tượng thằng ăn trộm nó kêu cái ẹo như con ếch kêu.

- Bà đừng lo. Chĩa ba nầy chỉ để hộ thân thôi. Tôi quất bằng hèo cũng đủ cho nó sụm rồi.

- Chỉ sụm thôi thì được. Ông đừng có báo hại mà tôi phải chiêm bao cả năm: tôi sợ ông đâm nó lắm !

Vườn sầu riêng của Hương trưởng Nếp to nhứt làng Bình-Nhâm. Sầu riêng nhà ông lại có tiếng là đều đặn, trái nào chắc trái nấy, chớ không phải đầu vườn thì sượng, cuối vườn thì mỏng cơm như ở các nhà khác.

Nên chi tới mùa là ăn trộm nó xấn rấn bên nhà ông thường hơn ở đâu cả.

Sầu riêng giá sỉ, mạt lắm cũng hai mươi đồng một kí. Mỗi đêm bị trộm độ chục trái, tức trộm trên hai mươi kí, có phải là vứt đi ngót bốn trăm không ?

Như vậy nhà nào cũng cất chòi ngoài vườn rồi người nhà thay phiên nhau mà thức ngoài ấy để gác sầu riêng.

Năm đêm liền, vợ chống ông Nếp không được thơ thới trong người, nên cô Điệp, con gái của ông bà phải canh liên tiếp.

Có lẽ vì mệt mỏi mà cô ngủ quên nên trộm nó mới làm già.

Mặc dầu chưa thật khỏe mạnh, ông Nết quyết thay phiên cho con đêm nay, vì ông rất nóng của, rất sốt ruột mỗi khi sáng lại, nhận thấy vườn bị trộm trong đêm rồi.

Tên trộm nầy là một thằng đáng giận. Của lấy, của ăn. Nó ăn tại gốc, bỏ vỏ bừa bãi ra đó như chửi vào mặt chủ vườn.

Ông mà túm được nó thì, trước khi đem nạp cho nhà chức trách, ông sẽ nện cho nó một trận cho bỏ ghét.

Trời mới chạng vạng mà trong vườn đã tối om như giữa canh khuya. Tàng măng cụt dày mịt đã gọi đêm về rất sớm trong đó.

Ông Nếp kêu con đang dọn dẹp dưới bếp:

- Điệp à, đem nóp lên đây cho ba.

Cô Điệp dạ một tiếng rồi lên nhà trên, nhưng tay không. Cô hỏi:

- Ba hỏi nóp làm chi, ba ?

- Đêm nay ba thế cho con, để con ngủ một bữa.

- Ý trời, ba không được mạnh, chịu mù sương với hơi ẩm sao được ?

- Thây kệ, ba coi bộ con đuối sức rồi, để ba thay một bữa.

- Mệt bao nhiêu con cũng ráng. Để cho ba trúng cảm, con sao đành.

- Thôi, đừng nói lôi thôi, đem nóp lên cho ba.

Cô Điệp mặt buồn hiu và lo lắng, ú ớ như muốn nói gì nữa. Nhưng biết tánh cha là người khó đổi ý, cô nhẫn nại đi xuống nhà sau mà lấy nóp lên.

Hương trưởng Nếp cụ bị một cục thuốc to và một cuộn giấy quyến, uống một tô trà Huế thật bự, rồi thong thả ra vườn.

Vườn ông Nếp nằm giữa đường, mặt tiền rộng sáu mươi thước và ăn sâu vô trong trên hai trăm thước.

Nhà ông cũng gần đường, nhưng chòi canh thì nằm co ro tận ngoài sau cùng.

Nhưng ông Nếp không ra chòi ấy liền. Ông đi rảo quanh các ranh vườn ông. Chòi canh vườn ông Thìn lấp ló giữa những thân cây trống gốc; đứng ở ranh đất nhà, ông Nếp thấy điếu thuốc người láng giềng chốc chốc lại lóe sáng lên trong bóng đêm. Ông kêu nói:

- Anh Sáu đó hả ?

- Ừ ! Tôi đây ! Hôm nay chú canh ?

- Ừ ! Mấy đêm rồi có gì lạ không ?

- Bên tôi thì không, nhưng bên chú thì chó sủa dữ lắm.

Rồi cả hai không nói với nhau gì nữa. Ông Nếp đi tuốt ra chòi.

Chòi rộng chỉ vừa hai người nằm, nóc cao tới đầu người đứng. Chỉ có bốn cây cột, dùng làm chân chõng luôn.

Ông Nếp leo lên chiếc chõng treo trên bốn cây cột đó, mò kiếm chiếc gối bằng tre, rồi ngả lưng xuống.

Ông đem nóp theo phòng hờ nhưng không dùng. Nằm trong nóp đã ấm lại không bị muỗi đốt. Dễ chịu như vậy, rủi ngủ quên đi sao ? Nên chi ông đành lòng thỉnh thoảng đập cái bạch vào da mình, không biết như vậy có giết được con muỗi nào không, nhưng cử động thì bớt lạnh lại bớt buồn ngủ.

Ông hút liên tiếp một hơi sáu điếu thuốc, điếu nầy mồi qua điếu khác, hầu lát nữa nhịn thèm. Phải, ông quyết giả đò ngủ quên để đập ăn trộm cho đã giận, nên định không động đây, không để đốm sáng nào cho trộm thấy hết.

Đêm quê vắng lặng sớm quá. Nhưng lại huyên náo âm thầm mà chỉ có kẻ rình trộm mới hay biết: côn trùng hòa tấu những bản nhạc buồn muôn đêm không thay đổi, và chó sủa kẻ gian chẳng biết mỏi mồm.

Ông Nếp nằm đó lắng tai nghe. Ở những khu vườn trong xa, chó đưa người từ đầu xóm đến cuối thôn. Gần hơn, giữa khu vườn, thỉnh thoảng nghe soạt một tiếng rồi tiếp theo đó một vật rơi nặng xuống đất ẩm kêu cái bịch. Đó là sầu riêng rụng. Ấy thế, sầu riêng không thể hái lúc già mà vú được như xoài. Nó chỉ chín trên cây thôi và len lén rụng về đêm. Ăn trộm khỏe ru, chỉ việc đem cà-ròn tới lượm mang đi.

Ông Nếp đếm thử theo tiếng động thì từ đầu hôm đến giờ rụng đi năm trái rồi.

Bỗng phía trước, chó nhà ông sủa vang lên. Nhưng nó chỉ sủa vài mươi tiếng thôi.

Kẻ qua đường đã đi khỏi đó rồi chăng ? Rất có thể là như vậy lắm. Nhưng ông Nếp lại nghĩ khác, vì ông đã quan sát kỹ lưỡng mấy đêm rồi. Đêm đầu chó sủa suốt hai tiếng đồng hồ, đêm sau nó sủa trong một tiếng thôi, rồi mấy đêm kế đó, thời gian báo động của nó càng đêm càng rút ngắn lại.

Phải chăng trộm đã đánh thuốc độc cho chó bằng thức ăn ? Ông nghi rằng thế. Nhưng sáng ra, ông không thấy chó chết hoặc bịnh hoạn gì hết.

Thành ra, mặc dầu ông vẫn không hiểu tại sao chó càng đêm càng biếng sủa, nhưng ông cứ tin rẳng gian phi vẫn có mặt cả trong lúc chó im thin thít.

Ông lồm cồm ngồi dậy, chõng tre kêu răng rắc khiến ông phải ngưng ngồi giữa lúc thân mình ông chưa đứng hẳn. Ông chống tay để dựng thẳng người lần lần lên.

Gì mà nghe như vật nặng rơi xuống mương, kêu lủm chủm. Ông Nếp mở bét mắt ra soi bóng tối mà vẫn không thấy gì hết. Nhưng ông tưởng tượng ăn trộm đang lần dò mò kiếm sầu riêng rụng. Ông vái thầm cho nó đi bậy vào gốc cây, rồi một trái sầu riêng nặng cỡ bốn kí-lô và lởm chởm chông gai cứng rơi xuống trên đầu nó cho nó chết tươi cho rồi.

Ông Nếp bước xuống đất, mò dưới chõng thì tay đụng phải cây hèo giấu dưới đó. Ông định lấy chĩa ba nhưng nhớ lại rằng bà Hương trưởng rất sợ án mạng, nên ông tạm dùng hèo vậy.

Ông Nếp đưa mặt tới mà dòm, làm như hễ chồm tới một chút là gần tên ăn trộm hơn một chút và vì vậy dễ thấy nó hơn. Nhưng bóng đêm tùng đảng vẫn dày đặc một cách đáng tức.

Thình lình ông nghe nhánh khô dướì đất như bị ai đạp lên, kêu rốp một cái. Tiếng động kêu lên ở phía trái ông. Ông Nếp nín thở lắng nghe. Tên trộm hình như cũng đang nghe ngóng nên phía đó lại im phăng phắc.

Nhưng kìa, tiếng động lại nổi lên, một tràng tiếng rôm rốp nầy kế tiếp một tràng khác sau một thời khắc ngắn. Rõ ràng là tên trộm đang bước.

Ông Nếp bước trịch qua một chút thì...

Đàng xa, bên vườn Ba Nâu, có một khoảng đất trống. Đêm nhiều sao rọi chút ít ánh sáng xuống đó và vệt sáng mờ ấy làm nền, giúp cho ông thấy dáng một người đang dè dặt bước.

Nó lần đi tới chỗ ông đứng, như vậy, ông chỉ có thể đâm nó bằng chĩa ba mà thôi. Ông Nếp rón rén bước để tránh đường đi của kẻ gian và để sang qua bên hông của nó.

Bấy giờ, nó chỉ còn cách chỗ ông đứng độ ba gốc sầu riêng nữa mà thôi. Ông đưa ngang cây hèo, co gối để hạ mình xuống thấp rồi dồn hết thần lực vào hèo, ông quất ngang tới.

Hèo đi có gió, rồi chạm phải gì kêu một cái cộp.

Tiếp theo đó là tiếng kêu: "Trời ơi !" nho nhỏ và tiếng người té nghe một cái thụi.

Ông Nếp biết rõ là ăn trộm bị thương chỗ nào, vì ông đã hạ cây hèo ngang ống quyển nó. Tiếng cộp là tiếng gõ va vào xương ống quyển của hắn.

Tuy vậy ông cũng rút cây đèn ló ở lưng quần ra để rọi cho rõ thêm và để biết vài chi tiết khác.

Tên trộm rên hừ hừ, nằm nghiêng dựa bờ một cái mương, và lạ kỳ hết sức, con chó nhà cũng đang ở đó và đang theo hửi nó.

"Chó nãy giờ ở đâu mà không nghe sủa, và bây giờ cũng chẳng lên tiếng như vầy ?"

Hai câu hỏi trên, ông Nếp vừa thấy rằng đáp không được, thì ông bị nhiều câu hỏi khác dồn tới trong đầu ông.

Hà, ăn trộm mà lại mặc âu phục đàng hoàng: sơ-mi cao-bồi bỏ ngoài, quần trô màu cứt ngựa, giày da, đế cao-su sống.

Ông Hương trưởng bước tới rọi đèn vào mặt nó thì nhận ra đó là một gã thanh niên độ hăm lăm tuổi, mũi cao, da trắng, đẹp trai lắm.

Ông Nếp ngờ ngợ một lát vì nét mặt đặc biệt của tên trộm. Bỗng ông nghĩ ra điều nầy: đó là nét mặt riêng biệt của người Tàu, nói rõ hơn, của người Triều-Châu.

Chỉ biết được có bấy nhiêu đó thôi, còn tại làm sao mà người con trai tướng sang, y phục mắc tiền nầy lại đi ăn trộm thì ông nghĩ không ra.

Ông khom xuống hỏi nho nhỏ, vì ông nghi có chuyện lạ, không muốn làm náo động xóm làng:

- Mầy tên gì, và ở đâu ?

Tên trộm cứ rên, lâu lắm mới nói được:

- Đau chết tôi bác ơi !

- Ai bác, cháu, với mầy là đồ quân trộm cắp. Tao hỏi mầy tên gì và ở đâu ? Nói mau đặng tao đưa ra nhà việc. Cho mầy biết một phen đặng mầy tởn tới già.

Giữa những tiếng rên, tên trộm nói :

- Bác ơi, cháu là Xường Hia, ở Lái-Thiêu.

- Ừ, mầy là cắc chú, Tiều, phải không, tao xem mặt là biết liền. Mầy là con cái nhà ai, chệch lò gốm hay chệch lò đậu ?

- Hừ... hừ... hừ, cháu là con của chú Duỳn.

- Của ai ? chú Duỳn, chú Duỳn chứa cờ bạc đó à ?

- Dạ phải.

- Trời ơi, bộ tía mầy sạt nghiệp rồi sao mà mầy đi ăn trộm ? Cha con mầy ác lắm, nên bị tổ trác đêm nay cũng phải.

- Ý ôi trời ơi... đau chết đi thôi... Hừ... hừ, bác ơi, cháu không phải ăn trộm bác à !

- Chớ mầy đi đâu nửa đêm nửa hôm trong vườn người ta ?

- Thưa bác, khó nói lắm. Xin bác thương giùm mà tha cho cháu. Thật tình cháu không phải ăn trộm.

- Không ăn trộm nòi, thì ăn trộm nảy. Thôi được. Mầy gãy cẳng rồi hả ? Nằm đó tao đi kêu Hương quản đây.

- Cháu lạy bác, bác ơi ! Đừng kêu tội nghiệp.

- Thì mầy khai thật đi, tao nghe coi.

- Cháu khai ra, sợ bác còn giận thêm.

Ông Nếp sanh nghi, tắt đèn rồi nói :

- Cứ khai thử xem làm sao, bằng không, tao đi kêu làng liền bây giờ.

- Hừ... hừ... hừ bác ơi, xin bác thương cháu... số là... hừ... cháu có hẹn với cô hai...

- Cô hai nào ? - Ông Nếp hỏi mà trống ngực ông đánh thình thình.

- Dạ cô hai Điệp, con của bác.

Ạch... ông Nếp đá vào lưng nó một cái rồi quát:

- Nói bậy !

Nhưng ông run lập cập. Đứa con gái mà ông ngỡ chín chắn lắm, đoan trang lắm, lại rước trai ban đêm. Hèn chi mà sáng sáng không nghe nó nói gì về vụ chó sủa về khuya hết, và hèn chi mà con chó nhà sủa càng đêm càng thưa. Phải mà, nó giới thiệu nhơn tình nó với con chó rồi, con nầy đâu có sủa nữa.

Con chó thật là đồ phản chủ. Hèn chi hồi nãy nó chạy lại liếm và hửi chú tửng gãy giò nầy.

Ông Nếp lặp lại:

- Mầy nói bậy, mầy chết bây giờ.

- Dạ quả thật như vậy. Không tin bác kêu cô hai mà hỏi thử coi.

Ông Nếp ngồi phệt xuống đất. Làm sao mà không tin được ? Ông chỉ khổ là không biết làm sao đây. Tha cho nó thì cũng tức lắm. Nhưng dầu có cắn răng mà tha, nó cũng chẳng lết đi đuợc: cả hai ống quyển nó đều gãy.

Kêu Hương quản chăng ? Hẹn với gái chưa chắc nó sẽ bị tội gì mà ông còn mang xấu với làng nước nữa là khác. Ra làng, nó khai tạch hoạch ra thì thiên hạ sẽ hay hết rồi đồn rùm lên.

Thủ tiêu nó để phi tang ? Thằng dịch nầy phá con gái ông, đối với ông, thật nó đáng chết. Nhưng giết nó thì dễ mà làm cho mất xác nó, khó vô cùng.

- Bác ơi, cháu lên đây bằng xe máy, xe còn để ngoài đầu vườn ngoài của bác. Ai mà đi ăn trộm bằng xe máy đó bác !

Khổ ơi ! Ông Nếp nghe đến điều sau đó thì càng rầu thêm nữa. Đó là một cục nợ thứ nhì, tang chứng cho cục nợ thứ nhứt nầy.

Mà thế nào cũng phải tính cho xong nội đêm nay. Bây giờ đã mười giờ khuya rồi. Vài giờ nữa là người ta sẽ thức sớm lượm sầu riêng, là bạn hàng sẽ qua lại dập dìu.

Ông ngồi đó hằng giờ, bóp nát trí mà không nghĩ ra mưu mẹo gì cả. Lắm lúc ông tức giận sôi gan cái chú tửng đã làm khổ ông. Ông muốn đập vài hèo cho nó hui nhị tì cho rồi, nhưng ông dằn được mà mỗi lần nén cơn giận là ông run lên.

Bỗng tìm ra được một kế, ông đứng phắt dậy.

*

Cô Điệp thao thức mãi không chớp mắt được. Cô van vái thầm người khuất mặt xui cho Xường-Hia đêm nay không lên. Đành rằng ông già sẽ rình liên tiếp đến bắt được trộm mới nghe. Nhưng mai nầy cô đi chợ, cho Xường-Hia hay là êm chuyện.

Mỗi lần chó sủa là cô giựt mình đánh thót một cái. Cô tưởng tượng tình nhân đang đạp xe máy nơi một xó rào rồi dò dẫm ra sau chòi.

Xường-Hia chắc đang lọt mương. Là dân chợ, y lội vườn rất dỡ, nhứt là về đêm.

Con gái Hương trưởng Nếp hồi hộp mà hình dung ngườì yêu đang bước gần tới chòi. Cha cô núp sẵn dưới gốc một cây măng cụt.

Rồi... trời ơi, ghê quá... cô Điệp không dám tưởng tượng thêm nữa. Tuy nhiên rồi cô cũng phải nghĩ tới. Hình ảnh rình trộm của cha cô cứ theo ám cô mãi, xua hoài nó không đi.

"Đó rồi ông già ổng nhảy ra, đâm mạnh chĩa ba vào bụng tên dạ khách. Chĩa ba lụi vào thịt nghe cái sựt. Xường-Hia la trời nhào xuống, ruột gan lòi ra lòng thòng lểnh thểnh."

Cô Điệp rùng mình. Cô lại nghĩ tiếp, theo một giả thuyết khác. "Đó rồi ông già ổng nhảy ra. Nhưng Xường-Hia có võ nghề. Ừ, chú Duỳn nổi danh là tay giang hồ mã thượng, lại không truyền võ cho con à ? Y tránh kịp rồi giựt chĩa ba mà đâm lại ông già."

Cô Điệp nước mắt ràn rụa khi nghĩ rằng cha cô có thể mang hại vì cô.

Lắm lúc cô muốn mở cửa chạy ra chòi quì lạy thú tội với cha, để tránh tai họa xảy đến. Nhưng cô không dám, nên đành nằm đó mà xót xa.

Cái lần chó nhà cô sủa, tim cô như muốn phá ngực cô mà nhảy ra. Cô nín thở muốn hụt hơi, nhưng đợi mãi mà không nghe động tịnh.

Cô đoán đủ điều, nhưng đều thấy là sai. Nếu Hia bị thương, thì ông Nếp đã đi kêu làng. Nếu Hia chạy thoát, cha cô đã rọi đèn sáng cả vườn và tri hô lên rồi.

Cô đợi gần hai tiếng đồng hồ mà không nghe thấy gì lạ nên định bụng đêm nay Hia không có lên. Rồi mỏn quá, cô ngủ quên luôn.

Sáng hôm đó, cô Điệp dậy thật sớm, chạy ra vườn xem có gì lạ hay không.

Ông Nếp đã vào nhà sớm hơn nữa để uống nước trà hừng đông thường lệ mà cô Điệp đã nấu và châm sẵn.

Trời mới mờ mờ đất, chưa phân biệt được gì. Tuy nhiên Điệp vẫn cố quan sát quanh chòi, coi có dấu vết chiến đấu nào sót lại không.

Không, cây cỏ vẫn y nguyên, không có lấy một nhánh tươi nhỏ nào gãy hết, hoặc một chòm cỏ nào trốc gốc cả.

Nhưng kìa, gì mà trăng trắng như chiếc khăn tay ? Điệp bước sấn lại chỗ đó, cúi xuống dòm thì thày quả đó là chiếc khăn mu-soa. Nàng cầm lên thì hỡi ơi, rõ ràng là khăn của người yêu! Chữ Tống, họ của Hia, thêu nơi góc khăn theo lối cổ triện, hiện ra mờ mờ trong ánh sáng mới hừng.

Điệp ngồi xuống dòm sát dưới cỏ thì bỗng khủng khiếp vô cùng: một bãi máu to bằng bàn tay, đã khô lâu rồi, đang bám vào đất bồi đen-đen ươn-ướt nơi bờ mương.

Điệp bối rối vô cùng. Thế nầy là anh ấy đã bị thương. Tuy chạy thoát được nơi đây nhưng không rõ có về đến nhà và có sống được hay không.

Đứa con gái trên Bộc, trong sầu riêng nầy héo xụ trở vào nhà, loay hoay làm rớt một cái thau kêu cái rổn, đánh bể một cái tộ và làm ngã chồng vỉ tráng bánh tráng kêu cái rầm.

Ông Nếp nhìn con hầm hầm, khiến Điệp lấm la, lấm lét không dám ngó lên.

Trong nhà không khí khác lạ lắm. Bà Nếp thì buồn hiu và chẳng nói với Điệp lời nào như mọi bữa.

Đây là một nỗi lo mới cho Điệp. Chắc chắn ba má cô đã biết hoặc đã nghi cái gì rồi. Liệu cô khỏi đòn bọng hay chăng ?

Cô Điệp hối hả làm công việc cho mau xong để đi xẹt lại đằng hàng xóm, coi có nghe tin tức gì về một người con trai người ta bắt gặp nằm giữa đường lòi ruột hay không.

Nhưng tuyệt nhiên không nghe ai nói đến tai nạn gì lạ xảy ra cả. Và suốt ngày đó, Điệp bứt rứt vô cùng, trông cho mau hết ngày, vì hôm sau là ngày đi chợ, nàng sẽ có dịp xuống dướì nghe ngóng.

Ngày kế đó, Điệp tới bữa đi mua thức ăn để dự trữ hai ha hôm trong tuần. Cái gì nàng muốn biết là được biết ngay. Thiếm Phòn ở sạp chạp phô tại chợ Lái-Thiêu vốn rõ cuộc tình duyên thầm lén của cặp Hia Điệp vì thiếm là thùng thơ miệng của hai đàng, cho Điệp hay rằng Hia đã mất tích một ngày và hai đêm rồi.

Hia ra đi tối hôm kia, hồi tám giờ, đi bằng xe đạp. Người nhà chỉ biết có thế, và cả chợ không ai gặp y đêm đó cả, nên chẳng biết y đi về hướng nào.

Điều chắc chắn là y không có lấy tiền bạc của ông già y. Thế tức là không phải y trốn nhà. Cũng không lẽ bị ai giết để giựt tiền.

Nghe xong, mặt Điệp tái lét. Thiếm Phòn ngỡ nàng lo sợ cho tánh mạng của người yêu, nên cũng chẳng ngạc nhiên.

Điệp mua hối hả vật nầy thức nọ, quên năm bảy món và không thèm đếm tiền họ thối lần nào cả, rồi thót lên thổ mộ về nhà.

"Thôi thế là chết rồi, nàng nghĩ. Chắc chắn là ông già ổng đã thủ tiêu anh ấy rồi. Bị thương có máu, nhưng nạn nhơn thì không ai tìm ra, thì có phải là y đã bị chôn vùi đâu đó rồi chăng ?

Ðiệp như đứa mất hồn, làm đâu quên đó, đập món nầy, đánh rơi món khác.

Khi ăn cơm trưa xong, nàng lại chạy ra vườn, tìm quanh quất coi có gặp chỗ đất nào bị đào và mới lấp lại không.

Ông Nếp rình từ cử chỉ nhỏ của con. Ông giận sôi gan, và khi Điệp trở vào ông hét:

- Tao đã chôn nó rồi, đố mầy kiếm mộ nó được !

Nói xong ông chụp đầu con, kéo xển Điệp vô trong rồi rút roi đuôi cá đuối mà quất thôi như mưa sa gió táp. Vừa quất ông vừa nói :

- Nè, tao có con, tao gả cho An nam[1], chớ nào tao có thèm gả cho chệch đâu. Mà lại là chệch hút máu người ta nữa. Thứ cái quân gạt người lấy của đó, lạy tao, tao cũng chẳng thèm ngó.

Nói xong ông lại quất lia lịa.

Sợ hàng xóm hay được mang xấu, cô Điệp chỉ kêu trời nho nhỏ mà chịu, cắn răng hít hà và van lơn cha nới tay cho.

Khi đã mỏi tay, ông vừa quất roi cuối cùng vừa nói :

- Chết đi cho rảnh rồi tao chôn chung với nó một lỗ.

Cô Điệp rêm cả mình mẩy, lùi vào xó bếp mà khóc thút thít. Bà Hương trưởng cứ ngồi đó mà gọt củ cải không thèm nói tới con một lời.

Nhưng cái đau nơi thân thể nào có thấm vào đâu đối với cái đau nơi lòng.

"Thế là không còn anh Hia yêu dấu nữa, anh Hia đẹp trai, và nói tiếng Việt còn sành hơn các cậu trai quê khác ! Nhưng ông già chôn anh ấy ở đâu cà, mà mình tìm mãi không ra ? Còn chiếc xe máy của ảnh lưu lạc về đâu ? Mỗi đêm ảnh đều đạp xe máy lên đây kia mà ?

Điệp bỏ ăn suốt bốn hôm, rồi sau đó, chỉ liếm láp qua loa thôi. Nàng gầy đi trông thấy. Mới có mấy ngày mà má nàng hóp vô, nước da ngả màu huỳnh đàn, tóc thì rối nùi không buồn chải gỡ gì hết.

Chiều chiều cô hay đi ra bờ rạch ở ranh vườn hướng Tây. Cô hồ nghi ông Hương trưởng vứt xác Hia xuống đó, nhưng đầu rạch, cuối rạch, không thấy và không nghe nói có xác ai nổi lên.

Đêm đêm, cô van vái vong hồn Hia về báo mộng coi anh ấy bị chôn ở đâu, để biết mà săn sóc mả mồ. Nhưng hồn Hia chắc còn vương vấn đâu đó, nên chưa về được.

Điệp thường đọc tiểu thuyết trinh thám. Trong đó vụ sát nhơn nào, rốt cuộc cũng bị trừng phạt. Thám tử họ tài lắm: chỉ có một chéo khăn, một mẩu thuốc lá, một dấu chơn làm chứng mà họ cũng tìm ra được thủ phạm, hoặc tìm ra được nơi vùi xác nạn nhơn.

Điệp rất sợ ngày kia, một thám tử đại tài nào sẽ khám phá được cái mồ bí mật mà chính nàng tìm mãi không ra.

Hỡi ôi, đã mất người yêu, rồi lại mất cha già, vì thế nào ông Hương trưởng cũng sẽ bị bắt, bị tù đày hay xử tử cũng nên.

Những lúc nghĩ tới vụ đổ bể tùm lum ra đó, Điệp lại khóc òa.

Ông Hương trưởng thì lạ lắm. Ông không đi đâu nữa cà, trái với tật dạo xóm của ông mọi lần.

Tối lại, đêm nào ông cũng bắt Điệp canh vườn chớ không phải thay phiên như trước. Có lẽ ông nghĩ : "À, như mầy hư rồi, cũng chẳng giữ làm chi, vả lại càng nên bắt mầy chịu lạnh cho đáng kiếp.

Bốn ngày sau, tới ngày đi chợ. Điệp lại dò la tin bạn, nhưng thiếm Phòn vẫn không biết gì thêm về Hia. Chú Duỳn đã đi cớ bót. Có nhựt trình đăng tin nầy nữa và họ cũng đã nêu ra nhiều giả thuyết đọc nghe hay như tiểu thuyết trinh thám.

Chú Duỳn lại có treo giải thưởng: aì mà tìm được con chú, hễ tìm sống thì đền ơn năm muôn, chỉ xác thì một muôn, còn ai mà biết dấu vết gì mách cho, cũng được hưởng năm ngàn.

Người Tàu rất thích ăn sầu riêng. Họ lại khoe của bằng số tiền ăn sầu riêng mỗi năm. Năm rồi, chú Duỳn khoe đã ăn hai muôn bạc sầu riêng thì biết chú giàu đến bực nào. Nên khi đứa con trai một của chú mất, tốn bao nhiêu để tìm ra nó, chú cũng chẳng tiếc.

Đó là những tin tức ăn trợt, không giúp Điệp biết thêm gì hơn về vụ mất tích của người yêu.

Lụi đụi mà nửa tháng đã qua. Vết roi cá đuối đã lành, nhưng vết thương bên trong chưa khép, Bà Hương trưởng bớt ghẻ lạnh với con, còn ông Hưong thì càng bữa càng quạu quọ hơn.

Một buổi trưa kia, thấy ông Hương nằm thiếp đi trên bộ ván giữa nhà, Điệp mới đám ló lên nhà trên, lại bàn thờ lấy bộ truyện Thuyết Đường đọc cho đỡ buồn.

Cô vừa thò tay lên bàn tổ tiên thì bỗng văng vẳng nghe tiếng rên hừ hừ nho nhỏ. Cô dừng tay lại, nín hơi để nghe ngóng. Ảo tưởng chăng ? Tiếng rên nhỏ quá, mơ hồ quá, như ở đâu dưới âm phủ vọng tên, hoặc như tiếng oan hồn thoảng qua trong gió.

Cô đợi vài phút thì bỗng nghe lại tiếng đó. Cô rán lắng tai thì có cảm giác rằng tiếng ấy ở bên chái nhà phía tả.

Nhẹ và lẹ như con mèo, Điệp bước lại chái, kê sát tai vào vách nhưng đợi hơn mười phút mà không nghe gì nữa hết.

Ông Nếp cựa mình khiến cô con gái hoảng sợ rút êm xuống nhà bếp.

Nhà ông Nếp kiến trúc theo lối nhà có của ngày xưa ở thôn quê: ba căn hai chái, nhưng hai chái lại đóng vách ba bên bốn bề thành hai cái buồng thật kín. Ngồi giữa nhà, người khách cứ ngỡ nhà chỉ có ba căn vì chái bị ngăn ra bằng vách bổ kho kiên cố. Hai cái chái ấy dùng làm lẫm lúa rất tiện nhiều bề. Trộm có đào huyệt có khoét vách thì gặp lúa ngay, không thế nào vào nhà được.

Mùa sầu riêng trùng với giữa mùa lúa, nên chái bên tả đã trống trơn, vì lúa đã bán hết phân nửa.

Những lúc lẫm lúa trống, Điệp cũng không đến đó làm gì, lại còn cố tránh nó vì thuở bé cô rất sợ cái xó nhà tối thui có vẻ đầy ma quỉ ấy.

Tối hôm ấy Điệp cố ngủ sớm để có thể dậy vào giữa khuya. Quả thật, khi cô mở mắt, nhìn sao trên trời thì biết bấy giờ cũng đã hơn hai giờ đêm rồi.

Thuộc nẻo trong vườn, cô đi thoăn thoắt ra nhà, đứng phía sau nghe ngóng giây lâu xem ông Hương trưởng thức hay ngủ. Ông nầy đang ngáy pho pho ở buồng sau đó.

Yên lòng, Điệp bọc qua phía tả, lần lại sát vách, rồi kề tai vào. Giây lâu cô như muốn ngộp hơi: tiếng rên lại nổi lên ! Đây là nhà thờ xưa đã mấy đời. Không biết bao nhiêu người đã chết trong đó rồi, thì có thể có ma lắm. Nhưng ma chỉ hiện cho người ta thấy, chớ ít khi nghe nói ma rên.

Đánh bạo, Điệp gõ nhẹ vào vách và hỏi nhỏ: Ai đó ? Không nghe đáp mà tiếng rên cũng dứt.

- Cộp, cộp, cộp, ai đó ? - Cô lặp lại.

Tiếng rên lại vang lên và tiếp theo đó như ai lấy ngón tay gõ vào thanh ghế bố cũng kêu lên cộp cộp nhưng nhỏ quá vì thanh ghế bố không dội tiếng được như vách.

Điệp cứ hỏi ai đó mãi mà không nghe đáp. Mỏi quá và sợ động, cô rút lui về chòi và thao thức đến gà gáy.

Nửa tháng nay làng trên có dịch thổ tả. Nhà nước tổ chức chích thuốc ngừa tại các làng chung quanh. Vì dịch mạnh nên sự bắt buộc tiêm thuốc rất gắt. Người ta đi từ nhà bảo phải ra công sở chích thuốc.

Điệp đã tiêm rồi, ông bà Hương trưởng không thể lánh mặt được nên cũng phải ra.

Ở nhà một mình, Điệp tìm được chìa khóa của kho lúa (ống khóa khi mua có hai chìa, mà ông Nếp chỉ giữ một thôi, còn một móc trên cây đinh dưới bếp rồi quên luôn). Nàng bậm môi mở đại lẫm lúa ra mặc dầu rất sợ không biết cái gì trong đó.

Thừa cơ cửa mở, ánh sáng a vào, đuổi bóng tối chạy rút vào phía bên trong. Mùi bụi bậm chọc Điệp nhảy mũi liên tiếp hai ba cái. Nàng không thấy gì cả, vì đang ở ngoài sáng mờ nhìn vào đó, mắt còn lòa.

Nhưng ngó kỹ thì thấy bên trong có dạng người nằm trên sạp. Người nầy nghe tiếng mở cửa, ngước lên dòm.

Cả hai chợt nhận ra nhau và Điệp kêu:

- Anh Hia !

Hia làm thinh, khoát tay, ý muốn bảo Điệp đừng có lên tiếng.

Con gái ông Nếp chạy a lại chỗ chú tửng nằm, ngồi xuống ôm bạn rồi khóc òa. Giây lâu nàng tấm tức tấm tưởi hỏi:

- Tại làm sao mà ổng nhốt anh như vậy ?

- Thả anh thì anh đi không được. Còn giao anh cho cảnh sát làng thì ổng sợ đổ bể. Ổng định nuôi anh lành rồi thả đi.

- Mà anh bị thương ở đâu ?

- Bị ổng quất gãy giò.

- Trời ơi, em cứ ngỡ anh chết, em lo sợ và rầu chín ruột.

- Em có cái gì ngọt ngọt cho anh ăn được không ? À mà sao em dám vào đây ?

- Đừng hỏi lôi thôi, ổng về thì khốn, em lấy chuối anh ăn.

Khi Điệp trở vô, Hia ngốn một hơi hết bốn trái chuối chà. Điệp lấy vỏ chuối bỏ vào túi áo nàng cho mất dấu rồi nói :

- Bây giờ anh nên đi rồi em sẽ liệu phận em.

- Đi không được, xương chưa lành. Mà em đừng lo, sớm tối gì anh cũng ra khỏi nơi đây. Chỉ cực khổ một lúc thôi.

Điệp lại khóc rấm rức một hồi. Khi sực nhớ rằng cha mẹ gần về, nàng vội từ giã bạn rồi ra đi, khóa cửa lại cẩn thận.

Ông Nếp về tới nhà thì thấy Điệp đang xắt chuối cho heo ăn nên không nghi ngờ gì cả. Ông cũng định "cho heo ăn" nhưng nhớ ra rằng hồi nãy đã quên giấu cơm. Ông dùng thầm với ông ba tiếng "cho heo ăn" đó vì ông tức chú tửng Xường Hia lắm.

Đêm ấy, sau vài giờ ngồi ngoài vườn lạnh để tính kế, ông nhớ ra lẫm lúa bỏ không và quyết nhốt Hia vào đó, đợi cho liền xương.

Ông dịu giọng bảo rằng :

- Thôi tao nuôi bịnh mầy một lúc, rồi lành thì tao cho về. Bây giờ thả mầy, mầy đi không nổi, mà giao cho cảnh sát cũng tội nghiệp mầy. Nhưng mầy phải nhớ điều kiện sau đây: là mầy phải cắn răng cam chịu, rên la thì tao giết liền.

Xường Hia hiểu ngay thâm ý của ông Nếp. Nhưng cũng đành phải vưng dạ chớ biết sao.

Ông Hương trưởng cõng chú tửng trên lưng. Đi được vài bước, nghe nặng quá, ông nổi dóa lên, muốn quăng nó xuống cho rồi.

Chợt nhớ ra một điều, ông quăng y xuống đất thật và bỏ y ở đó mà đi mất.

Nửa giờ sau, ông trở về với bốn tấm tre cứng. Ông Nếp đã thấy nhiều trường hợp cứu thương, nên ông biết bó cẳng gãy.

Ông kẹp mỗi ống quyển của Xường-Hia vào giữa hai tấm tre đó rồi lấy dây chuối khô mà cột lại bên ngoài, bó băng nhiều tuôn dây như người ta ràng bánh tét.

Chú tửng cắn răng hít hà mà kêu trời liền miệng. Công việc nầy mà đợi vào nhà mới làm thì Điệp nó hay đi còn gì. Nên chi ông Nếp mò trong bóng tối mà ràng rịt hai cẳng gãy của chú tửng.

Ông không biết kéo làm sao cho hai khúc xương gãy ngay đường lại, hầu chỗ xương gãy ăn khớp, nhưng ông không bận tâm lắm về vụ đó.

Ông nghĩ bất quá là nó mang tật, chớ cũng chẳng sao. Ngày sau, nó mà đi cà dẹo thì càng đỡ khổ cho con gái đẹp trong xóm trong làng.

Xong đâu đấy, và đợi cho Xường-Hia bớt đau, bớt rên, ông mới cõng y lên lần nữa mà vào nhà.

Bắt đầu từ đêm ấy, ông khổ không tả được.

Mỗi bữa ăn, ông phải ép vài chén cơm cho nó dẽ dặt rồi giấu trong túi với lại một miếng cá khô.

Ăn cơm xong, ông lừa dịp Điệp chạy đâu đó, để đem cơm nước vào dưng cho tên tù.

Bị mất công, người gác ngục bất đắc dĩ tức mình lắm, khổ nhứt là việc tiểu tiện và đại tiện của Hia.

Ông có cho hắn một cái hũ. Nhưng hắn không ngồi dậy được thành hắn đi bậy ra đó, dơ dáy hôi thúi chịu không nổi.

Sợ mùi hôi thúi bay ra ngoài lộ việc, ông Nếp lại phải mỗi ngày mấy bận, lén vào đó giúp y tiểu tiện, đại tiện. Thật là con cưng không bằng.

Lắm lúc bưng cái hũ đi đổ, ông nổi dóa muốn tưới lên đầu nó cho nó đáng kiếp. Giận quá mà! Hồi thuở cha ông bịnh già, đến lúc cụ ngặc mình ông còn chưa nuôi dưỡng chu đáo đến như thế.

Mỗi ngày Hia chỉ ăn có hai bữa cơm khô, và uống vài lần nước. Nhưng sự thiếu thốn ấy không lỗi tại ông Nếp. Ông không làm sao hơn được.

Ông chỉ ác có mỗi một việc sau đây: là ông nấu vỏ măng cụt, bắt Xường Hia uống. Nước vỏ măng cục có dược tánh làm cho táo bón. Như vậy, ông bớt được nhiều lần đi đổ hũ. Ông không sợ mất công lắm, nhưng vô ra nhiều lần quá, rủi Điệp nó bắt gặp thì hỏng việc.

*

Từ ngày Điệp khám phá ra cái ngục kín ấy thì Hia dễ chịu được đôi phần.

Đêm nào người yêu của chú tửng cũng đem vào khám bánh, chuối, măng cụt, thơm, nước trà, v. v...

Dễ chịu hơn nữa là nàng đem tin tức bên ngoài vào khiến Hia khỏi thấy mình sống cách biệt với thế gian.

Ông Nếp thì yên lòng nên đêm nào cũng ngủ say trong nhà. Đôi bạn nhờ thế mà rù rì được từ nửa đêm đến gần sáng, Điệp bỏ phế việc canh vườn và ăn trộm thật sự mặc sức mà lượm sầu riêng.

Đêm ấy là đêm thứ ba mươi từ khi Hia bị gãy giò.

Điệp mới rón rén bước vào lẫm lúa thì ai rờ trúng nàng. Nàng hoảng hốt muốn la lên thì Xường-Hia cười hì hì và suỵt một tiếng bảo im.

- Anh đã đi được rồi ! Chút ít thôi, còn run dữ lắm nhưng không nghe đau nhức gì trong ống chơn hết, chắc là lành rồi.

- Vậy thì anh nên xa chỗ nầy...

- Vô ích em ơi, lại còn có hại nữa là khác !

- Sao lạ vậy ?

- Thì em tính ! Đã tu chín kiếp rồi, còn một kiếp dại gì ngã mặn. Chịu cực khổ suốt tháng, mấy ngày nữa thì lành, đi ra đường hoàng, trốn làm gì cho khó thấy mặt nhau về sau.

Vả lại anh mà trốn, thì chỉ nhờ em thôi. Như vậy rồi em cũng phải trốn nữa mới yên được. Rắc rối lắm mà nào có đáng gì.

Vì vậy, anh quyết ở lại cho trọn đạo rể con.

Nói xong Hia cười dài, cười một cách ghê rợn khiến Điệp phải rùng mình.

Nàng rờ chơn bạn thì nghe, qua hai ống quần, bốn thanh tre vẫn còn cồm cộm.

- Lành rồi chắc gỡ tre ra được chớ ?

- Đợi cho chắc ý mới dám gỡ. Ngứa ngáy ở trỏng khó chịu muốn chết đi. Nhưng anh cũng phải ráng.

- Sao họ nói phải bó ngải mới lành ?

- Ở nhà thương người ta bó bằng thạch-cao, chớ không có ngải nghệ gì hết. Hình như là tự nhiên để lâu thì nó lành chớ không cần thuốc. Ờ đây tre thay thế cho thạch cao, thì cũng tạm được.

*

Trưa hôm sau, Điệp đi chợ, ông Nếp vào lẫm lúa thấy Hia vịn vách mà lần đi, ông nói :

- Mầy đi được rồi, thì khuya nay tao đưa mầy ra đường, mầy đón xe sớm mà về. Còn xe máy của mầy tao cất phía trong kia kìa, thì đến chừng thiệt mạnh, mầy trở lên, giả đò đi mua trái cây, tao sẽ trả cho.

Xường-Hia lễ phép nói:

- Thưa bác, cháu mang ơn bác nuôi dưỡng bấy lâu thật không biết lấy chi đền đáp. Nên chi cháu quyết định ở lại đây luôn.

Ông Nếp kinh ngạc một giây, rồi nổi giận đùng đùng. Ông muốn tống cho chú tửng một đạp cho y gãy giò một lần nữa.

Nhưng ông dằn được, quày quã bước ra và đóng cửa lại một cái rầm.

*

Nằm sải lai trên ván giữa, ông Nếp gác tay lên trán mà thở ra vào, khổ tâm muốn chết được.

Bà Hương trưởng thì cứ thủ phận thái mắm sau bếp. Từ thuở giờ, bà không quyền dự vào việc lớn của ông, nên cứ lo nồi cơm trách cá với con.

Vụ nầy bà Nếp đã biết nhưng không ngờ nó rắc rối như vậy về sau.

Bà xỉa qua xỉa lại cục thuốc, suy nghĩ giây lâu rồi nói :

- Thôi, chắc nó nằm vạ đặng buộc mình gả con Điệp cho nó, chớ không gì lạ.

Gả thì ông quyết không gả rồi. Nhưng tình sự như vầy, ông cũng phải hứa bướng với nó đi. Nó mà ra khỏi nhà nầy rồi thì không còn gì đáng lo nữa hết.

- Khổ quá, có con gái như chứa súng lậu trong nhà, lời tục nói không sai.

Hai ông bà bàn qua lại mà không hay Điệp đã đi chợ về. Nàng rình nghe rõ đầu đuôi và buồn cười lắm.

- Chết ông già rồi, nàng nói thầm. Phen nầy mà không gả thì nó nằm vạ đến Tết cũng không chịu vế. Tốn cơm cho ổng biết chừng !

Điệp mừng lắm và khen phục người yêu biết cách lợi dụng tình thế.

Tối lại ông Hương trưởng lại vào lẫm. Lần nầy ông cầm theo một gói bánh và xách theo một bình trà. Lại thắp đèn sáng lên.

Chủ khách lễ phép với nhau, coi có vẻ lắm.

- Cháu à - ông Nếp ngọt giọng nói - cháu ăn bánh uống nước, rồi bác nói chuyện cháu nghe.

Hia xin phép rồi tấn công bánh liền. Y ăn được nửa bữa, ông Nếp vô đề :

- Cháu nè, bề gì con của bác nó cũng đã hư với cháu rồi. Nên bác nghĩ, không gả cho ai mà hơn gả cho cháu. Vậy mai cháu về thưa lại với ba cháu, cậy mai lên hỏi là bác gả liền.

Xường-Hia hạ tách trà xuống, cười hóm hỉnh rồi nói :

- Bác thương như vậy, cháu đội ơn bác vô cùng. Nhưng cháu quyết ở đây. Bác nghĩ thử coi, hẹn với con bác mà tội đáng bao nhiêu. Bác lại nỡ nhốt cháu hơn tháng trời, cực khổ không thể tả. Bác biết, ngang nhiên mà nhốt người như vậy, sáu tháng tù là ít...

Ông Nếp tái xanh mặt đi. Ừ thằng nầy nó muốn gì mà lại nói kỳ cục vậy. Muốn làm rể lại dám hăm dọa ông nhạc à ? Nhưng cũng làm tỉnh, ông nói :

- Thì chuyện đã lỡ rồi, dầu sao cháu cũng sẽ là rể con trong nhà, buồn làm gì...

- Liệu bác sẽ nhớ lời hay không ?

- Bác người lớn lẽ nào đi nuốt lời.

- Hay là bác bảo đảm bằng cái gì ?

- Cháu muốn cái gì ?

- Mùa nầy bác bán sầu riêng, măng cụt được ít lắm là bốn chục ngàn. Xin bác đưa cháu số tiền ấy để làm tin, bằng không, cháu sẽ nằm vạ hoặc ra đi rồi đồn rùm vụ nầy lên, coi ai xấu cho biết.

- Trời!

Ông Nếp chỉ biết kêu trời lên một tiếng thôi. Thật là quá lắm rồi, không thể tưởng tượng được.

Lần nầy ông không giận được nữa, chỉ sợ thôi. Ông nhỏ nhẹ kiếu từ tên tù, hứa sẽ trả lời rồi rút êm ra.

Lẽ cố nhiên bà Hương lại được dự vào đại sự nầy.

- Thì ra nó nằm vạ để tống tiền mình ! Bây giờ bà tính sao ! Tôi nghĩ chỉ giết nó mới yên được bà ơi !

- Ý, thôi đi ông ơi, ông nói làm chi cái đó, ghê quá.

Ông Nếp cũng ghê lắm. Ông không phải là một tay sát nhơn. Chỉ vì bí quá nên nghĩ quẩn mà thôi.

Hai vợ chồng im lặng giây lâu, rồi ông đấm vào ngực một cái mà nói :

- Tức chết đi thôi. Tôi phải giết nó mới được. Mặc kệ, rồi sau sẽ hay. Tối mai, tôi đem đồ ăn tẩm thuốc độc vào cho nó.

*

Bảy giờ tối. Điệp đã ra chòi. Ông Nếp hồi hộp bưng tô cháo gà vào khám. Ông liều lần chót, vì đồng tiền là núm ruột của ông.

Ông vừa thọc chìa khóa vào ống, bỗng giựt mình nghe tiếng người trong bóng tối :

- Thôi ba, để con liệu cho.

Ông Nếp tức giận tràn hông, cầm tô cháo ném vào hướng mà ông nghe tiếng con.

Bị cháo nóng đổ lên người, Điệp hít hà nhưng vẫn nói :

- Ba bình tĩnh lại, con vô để cứu ba đây. Con nghe biết hết mọi việc rồi.

Đoạn nàng bấm đèn lên, bước lại mở khóa. Ông Nếp đứng chết cứng ngoài hàng hiên và nghe tiếng con trong lẫm. Điệp dõng dạc kêu :

- Xường Hia, lại đây !

Nghe tiếng bước lần, đoạn lại nghe:

- Nè, tao nói cho mầy biết. Mầy đầu cơ vừa vừa thì người ta còn bóp bụng chịu. Mầy làm quá, phải nổ.

Bây giờ thì mầy ra ngay mà về Lái-Thiêu. Mầy cứ đi tố cáo tao đi, không ai sợ đâu. Ừ, tao ra tòa sẽ khai là mầy ghẹo tao không được mà tối vẫn mò lên, tao ngỡ ăn trộm, đập mầy. Tao sợ tội, lén cha mẹ giấu mầy trong nhà mà nuôi cho lành. Ừ tội gì ?

Tội nhốt người à ? Tao sẽ được hưởng trường hợp giảm khinh, tao đập mầy để tự vệ, tao giấu mầy cũng để bảo vệ cái danh tiết tao. Tội gì ? Hừ, tao hỏi mầy ?

Hả, mầy đầu cơ tới cái danh tiết của con gái người ta nữa à ? Trời ơi, tao ngỡ mầy chỉ học đòi đầu cơ hàng hóa thôi chớ. Đi ra cho mau.

--------------------------------
1Câu chuyện xảy ra trước khi nước nhà thâu hồi độc lập và viết ra với lại đăng báo sau đó ba năm, nhưng tác giả vẫn ghi đúng lối nói của người dân thuở ấy.

(Trích từ tập truyện ngắn Tâm Trạng Hồng)