Buổi sáng phủ nhẹ lớp nắng mỏng lên hàng chè tàu. Dấu vết trận mưa đêm qua là vũng nước còn lì lợm đọng lại giữa sân, in đứng mảnh trời xanh leo lẻo. Mưa đi qua giấc ngủ rón rén như tên ăn trộm, lúc gần sáng chợt thức, Thu nghiêng lòng nghe ngóng, chưa kịp rút hai chân ra khỏi giấc mơ, mưa đã biến mất.
Thục. Em hồi hộp quá chừng. Liệu anh có biến mất không? Phút nào chưa gặp mặt anh, phút ấy trái tim còn đầy những nhịp hồi hộp, lòng chơi vơi nỗi thấp thỏm không yên. Đi chưa hết chiều ngang, em vội xoay lưng bước theo chiều dọc. Chỗ ngồi chưa nóng em đã đứng lên. Quay quắt quặt quày chẳng khác chi con lật đật. Thế mà trước khi đến thành phố này, em cứ nhủ thầm hãy cắn răng đừng báo tin, đừng nhắn gửi, để tình cờ gặp em mới hấp dẫn ly kỳ.
Đêm qua em mơ thấy cảnh tượng thật kinh khủng : Em đến tìm anh. Vừa gõ cửa vào nhà liền gặp ngay một người đàn bà cực kỳ xinh đẹp, tay cầm lưỡi búa tầm sét, miệng đọc thần chú rượt em chạy dài sút cả guốc, rách cả áo. Anh vẫn đứng hút thuốc trông theo cười hì hì! Anh. Liệu có bà la sát nào đang canh cửa nhà anh không? Giấc mơ nhớ lại còn muốn toát mồ hôi hột.
- Thu ơi. Cà phê sắp nguội.
Tiếng chị Nguyệt dòn tan, chuyển nguồn nội lực thâm hậu vang âm khắp mấy căn phòng. Nắng sáng hơn ngoài hàng chè tàu. Đám cây lá trước hiên reo ca khoe sắc xanh mạnh. Thu hít đầy một lượng khí trong veo vào chật hai buồng phổi, nheo mắt vuốt cái nhìn mỏng tựa lá lúa âu yếm nhan sắc mình trong gương, mang theo nụ cười ra khỏi phòng, ngồi vào bàn ăn bên chị Nguyệt.
- Đêm qua mưa lớn dữ phải không?
- Ừ, vừa đủ lạnh lòng gái chưa chồng.
Thu nguýt:
- Còn lâu mới lạnh.
Chị Nguyệt cười dịu dàng, đẩy tách cà phê sữa tới. Thu nhúng muỗng quậy đều, uống từng ngụm nhỏ. Cà phê nhiều sữa em uống thấy đắng chát cả lưỡi. Thục. Gặp anh rồi, chắc cà phê sữa ngọt hơn.
Nụ đủng đỉnh từ nhà bếp đi lên, bưng cái mâm bạc đựng 3 dĩa trứng gà ốp-la nóng hổi, hũ đường, hai ổ bánh mì to giữa bàn.
- Mặt dì Thu sáng nay dài hơn hôm qua một tấc má ơi!
Chị Nguyệt lườm:
- Nói bậy.
Thu đập bàn tay đánh bốp vào cái mông chắc nịch tuổi mười bảy của Nụ:
- Mới tí tuổi đã quá quắt.
Nụ ngồi xuống, múc hai muỗng đường bỏ vào đĩa trứng trộn đều, bẻ từng miếng bánh mì chấm trứng ăn ngon lành.
- Nè dì út. Cháu vừa học được hai câu ca dao thật hay.
Chị Nguyệt nạt nhẹ:
- Con quỉ, mới sáng bảnh mắt cái miệng đã tía lia.
Nụ nheo mắt ngó Thu, đong đưa chiếc lưỡi:
- Gái thương trai bâng khuâng như bướm. Trai thương gái đườm đượm như dầu.
Cả ba người cùng cười thành tiếng. Nụ chêm:
- Ngó dì Thu có bâng khuâng như bướm không má?
Thu thoáng đỏ mặt, dí ngón tay trỏ gãi trán Nụ:
- Lớn tí nữa mi ăn đứt má mi về đường tình duyên.
Chị Nguyệt nhìn phần trứng không sứt mẻ của Thu, hất cằm:
- Không ăn à?
- Em không đói.
Vừa đáp, Thu vừa đứng lên thoăn thoắt bước ra phòng khách, lục lấy tờ giấy và cây bút nguyên tử, hí hoáy viết:
Anh Thục. Về hôm qua. Anh tới nhà số 125/3/7 đường Âm Hồn gặp em gấp. Em sắp tắt thở. Cái xương chó gặm của anh : Thu.
Tờ giấy gấp tư kẹp giữa hai ngón tay, Thu gọi lớn:
- Dũng ơi Dũng!
Từ phòng ăn, Nụ la vào:
- Anh Dũng còn ngủ trương xác trên gác, thưa dì út.
Thu lên thang, rảo bước qua đoạn hành lang ngợp nắng gió, đến đứng trước cánh cửa khép hờ của một căn phòng, mở cửa, thò đầu vào, rồi vội rút đầu ra đỏ mặt la khẽ, thằng quỉ sứ, ngủ trần như nhộng không chịu khóa chặt cửa. Thu đấm cửa:
- Dũng! Dũng!
Gã con trai ú ớ càu nhàu:
- Cháy nhà hở dì út?
Thu giận dỗi:
- Dậy lẹ lên, xuống nhà dì nhờ cái này.
Thu xuống thang, nóng nảy hấp tấp tựa gà mái sắp sửa nhảy ổ, vào phòng, ngồi phịch xuống giường, ôm chiếc gối đong đưa qua lại. Thục. Giờ này anh đã dậy, súc miệng đánh răng chưa? Sao anh ngu thế? Sao không chạy ù một mạch tới gặp em để tim hết hồi hộp cho rồi? Thu phì cười. Rõ mình lẩn thẩn. Thục có biết mình lù lù dẫn xác về đây đâu. Nụ, áo trắng muốt, cặp sách kè kè bên tay bước tới đứng tựa cửa phòng ngó vào:
- Thưa dì Thu cháu đi học.
Thu trừng mắt:
- Liệu hồn mà bâng khuâng như bướm đó.
Nụ chẩu môi cười dài, quay lưng đi thẳng:
- Dì mới là bướm chứ bộ.
Thục. Em thèm có được một phần ba sự hồn nhiên của con Nụ. Có phải em đang bâng khuâng như bướm không? Gặp em anh sẽ thở ngắn ngạc nhiên, hay thở dài mừng rỡ? Em tưởng tượng em sẽ khóc òa. Anh sẽ cười nhe cả hai hàm răng ám vàng khói thuốc lá đó chứ?
Dũng nện gót giày cồm cộp, đến đứng nghiêm đối diện Thu:
- Thưa dì út, cháu chờ lệnh.
Thu nhìn tấm ngực trần trắng toát của gã trai mới lớn, vờ nạt:
- Mi chưa mặc áo đã dám tới trình diện ta hả?
Dũng rùn vai, làm bộ sợ sệt:
- Xin miễn chấp, miễn chấp.
Thu đưa miếng giấy gấp tư cho thằng nhỏ:
- Phóng xe tới số 99/9 đường Huyền Trân Công Chúa đưa gấp cho ông Thục.
Dũng tinh quái nghiêng đầu ngắm Thu:
- Và phụ đề thêm dì Thu của cháu sắp trút hơi thở cuối cùng vì mong người.
Thu đứng phắt dậy, một tay chống nạnh, một tay chỉ ra cửa:
- Biến!
Dũng bước giật lùi, ôm bụng cười rũ. Lát sau, tiếng xe gắn máy nổ dòn ngoài đường.
Thu lui tới gờm gờm như sư tử sắp sửa giương móng vuốt vờn chụp khoảng không. Nắng lên cao hơn. Vũng nước đọng giữa sân nổi lềnh bềnh thêm vài tờ lá chết. Buổi sáng êm ả thả xuống lòng Thu từng giọt chờ đợi nhuyễn.
Người con gái dừng lại trước tấm gương hình bầu dục gắn trên tường. Nói thầm với bóng mình : Anh Thục nè. Em đã học thuộc lòng từng nét đẹp và không đẹp trên khuôn mặt anh - qua những cái ảnh chụp đứng ngồi, nghiêng thẳng của anh đó - Nhưng chiều qua đi dạo một vòng phố với chị Nguyệt, mọi nét quen thuộc của anh trong trí nhớ bỗng méo mó mù lòa hết thảy. Nhìn gã con trai đàn ông nào em cũng nơm nớp nghi đó là anh, dù đã cẩn thận mang theo mấy chiếc ảnh để trong ví, lâu lâu đem dòm, so sánh. Ít nhất chiều qua em cũng đã quay tia nhìn trực xạ hơi lâu vào cỡ vài chục khuôn mặt. Và, đêm rồi cứ ôm gối lăn qua trở lại, tự hỏi chẳng biết những người ngoài phố đó có ai là anh không? Phải chi anh có vết sẹo dài vắt ngang trán, một nốt ruồi to ngay chót mũi, hoặc cằm xoáy sâu hoắm như tài tử Kirk Douglas em đã nhận ra anh dễ dàng. Anh chỉ có mắt mũi miệng và râu giống thiên hạ phần đông, em mù mắt nhức đầu cũng phải.
Chắc anh không hề ngờ, em đang ở sát nách anh, gần cùng trong một khí hậu, một thành phố. Hồi hộp lạ lùng. Đáng kiếp em, em thích chơi trò ú tim. Cái điện tín có vài chục đồng, tiếc chi không chịu đánh trước lúc đi. Tới chỗ anh ở, ghé vào nhanh hơn giờ tiếc chi không ghé (?) Em cứng đầu hơn cái cối đá mẹ thường dùng giã tiêu. Em muốn anh tới tìm em. Bởi xưa kia cụ Nguyễn Du lỡ cho Kim Trọng vạch tường hoa sang kiếm Thúy Kiều. Chứ Thúy Kiều đâu có suồng sã qua kiếm chàng Kim. Con trai phải tìm tới con gái. Con gái dẫn xác tới con trai, còn thơ mộng nỗi gì phải không? Dù sao, bây giờ em cũng đang hồi hộp.
Thu quay mắt ngó với ra ngõ. Con đường vắng hoe. Chiếc va ly nằm dưới gầm giường được lôi ra, mở toang. Người con gái ôm chiếc hộp to choán hết nửa thể tích va ly quẳng lên giường. Hộp bật nắp : đầy nhóc những lá thư xếp gọn. Những lá thư lần lượt được mang ra xếp dài trên mặt nệm. Thu cúi xuống "chẩm chày may rủi" mở một tờ thư ra đọc:
Thu thân thương. Đây là lần thứ mười một anh nghiêm trang nhắc lại: Anh là thằng không ra gì cả. Sự nghiệp, đời sống nếu cô sắc lại (như người ta sắc thuốc bắc) rót không đầy cái lỗ hổng một con số không, đựng đầy cái vỏ nghêu ngoài biển cả, múc không tràn cái muỗng chan canh. Đừng thèm làm cái xương sườn cụt của anh, làm khúc xương chó gặm còn hơn...
Thục. Anh tự hạ mình xuống thấp hơn giun dế dưới đất đen, em càng thấy anh cao vượt như tháp chuông nhà thờ. Em yêu anh điên xương dại thịt. Em bằng lòng làm khúc xương chó gặm, với điều kiện con chó đó là anh.
Tờ thư buông xuống. Thu nhặt lên một tờ khác, đọc ngay khúc giữa:
Đêm chủ nhật rỗng túi, nằm bẹp dí trên giường in con rệp đói, thằng Phúc gà mái bỗng đến tìm. Hắn đưa bộ mặt dài ngoằng ỉu xìu bánh mì nguội than, vừa bị bồ đá. Phải làm chi để tống khứ nỗi buồn thất tình ra khỏi ruột già?
Anh chúa ghét những đứa phụ bạc, dù không ưa lắm những đứa đặt cái gọi là chung thủy lên ngai thờ. Phúc gà mái phút chốc biến thành Phúc gà trống khi nghe anh đề nghị chơi trò "rửa tội cho kẻ phụ tình".
Đúng là thằng gà mái. Anh thất vọng hết sức, để mặc xác bọn nó, lĩnh về nhà đắp chăn cười rúc rích. Ở nơi buồn rỉ buồn ri này, ít có trò vui. Lâu lâu bày vài trò khỉ cho đời đừng chóng già. Cám ơn Phúc gà mái...
Anh nghịch phá còn hơn quỉ dưới địa ngục đào ngũ lên nhân gian ám người. Thục. Anh kể những chuyện vớ vẩn ấy với em làm chi? Chúa ơi! Con không thể tưởng tượng được nổi chỉ vài tháng sau lại nhận thư Thục - con heo hư đốn của con - báo tin rằng, chàng Phúc gà mái đường hoàng làm lễ thành hôn với người nữ đã được anh ta rửa tội theo cái lối ma mãnh nọ. Thục. Những điều anh viết cho em có thực cả không? Chị Nguyệt bảo, mấy thằng cha nhà văn nói mười chỉ nên tin một. Lòng nhà văn thay đổi giống màu da kỳ nhông, tắc kè. Em tạm tin chị Nguyệt nửa phần, phần còn lại gặp anh rồi hẳn hay. Anh vạch lưng cho em thấy tất cả mọi vết sẹo. Những tật xấu nết hư anh trang trọng kê dọc dài qua hai trăm tờ thư là bằng chứng rành rành đó. Em nghĩ anh đã rất thật tình.
Thỉnh thoảng em vẫn nghe một vài người nói xấu anh thậm tệ. Nhưng không ai nói hay bằng anh nói xấu anh. Tính xấu em ghét nhất là, anh ưa đem em vào tác phẩm cho đóng vai kẻ phụ tình. Chẳng có vai nào khác khá hơn sao?
Thu bồi hồi ngó mông ra ngõ. Con đường vắng hoe. Người con gái mở tiếp tờ thư khác:
Anh ở xa em tới 1079 cây số. Hai thành phố có hai bộ mặt khác nhau, đối chọi nhau tựa mặt trời và mặt trăng, như hoa thật và hoa ny-lông. Cứ ở yên hai nơi mà mơ nhớ. Đừng dại rút gọn khoảng cách lại thành một điểm gặp gỡ. Anh và em chắc chắn sẽ biến mất tại điểm gặp đó. Biết vì sao không? Bởi lý do hết sức thông thường, rất động vật học : Con đom đóm bay lượn trong vườn đêm óng ánh rực rỡ, nhưng khi chụp nó bỏ vào lòng bàn tay, nó chỉ là con bọ hung xấu xí gấp vạn lần con chuồn chuồn. Hãy đứng nguyên tại chỗ ngắm đom đóm bay, đừng dại đuổi bắt đom đóm em nhé. Đừng bắt anh hiện nguyên hình con bọ xấu xí. Có khi tới gần, em thấy anh còn tệ hơn con bọ, anh là con dê, hoặc con gì đó, mười hai con giáp không giống con nào...
Làm sao em hiểu nổi anh đây? Tói giờ phút này, giữa hai ta chỉ có một chồng thư dày cộm, vài ba chiếc ảnh và những con tem chết. Thục. Anh viết văn nhẹ nhàng bao nhiêu, viết thư thô lỗ, côn đồ, ba que xỏ lá bấy nhiêu. Thế mà em vẫn yêu anh chết mệt. Khi viết cái thư thứ nhất nhờ tòa báo (tờ tạp chí có bài anh đăng lai rai) nhờ chuyển, em bâng khuâng chờ đợi được đọc những giòng chữ ấm áp của một nhà văn. Ngoài mong đợi - ngay thư đầu - anh đã có giọng điệu nhát gừng, bửa củi, chẳng êm ái chút nào. Nghĩ cũng lạ kỳ. Em đâm hoài nghi em mất thôi. Sao em lại thương anh da diết được nhỉ?
Thục. Đừng biến mất nhé. Nhất định em bắt anh hiện bằng xương bằng thịt. Giờ em không còn là một người đọc tò mò muốn biết về một người viết, mà là một người tình khát khao được thấy một người tình. Cổ em khô, miệng em đắng quá chừng. Khát kinh khủng anh Thục ạ.
Lần nữa, người con gái nghiêng đầu dòm qua cửa sổ. Con đường (tiếp tục) vắng hoe. Chưa có dấu hiệu nào báo rằng người nàng chờ đợi sẽ tới. Thời gian bỗng run nhẹ một thoáng hoang vu. Những ngón tay lẻ loi giở thêm một tờ thư mỏng:
Học cho chăm. Tập nấu ăn cho giỏi. Mỗi ngày chỉ nên nhớ anh vài chục phút đồng hồ. Còn một đời dài để nhớ thương nhau. Trong khi em chỉ có một thời để học chữ và học nấu ăn. Chỉ nên mơ thấy anh những đêm tối trời, trăng sao đi vắng. Chỉ nên nhớ anh những lúc cắt móng tay móng chân, hoặc rửa chén bát...
Trời ơi. Thục. Anh gàn hết chỗ nói. Anh đặt cả luật lệ giờ giấc bắt em theo, làm như em hư và ươn ế lắm, hăm bốn giờ một ngày chỉ biết ngây người nhớ với nhung. Nhiều lúc em chẳng mơ nhớ anh tí ti nào cả, em còn mắng thầm thương cái cột đèn còn đỡ thót tim hơn thương ông Thục. Tình chúng ta hoài dẫm chân tại chỗ. Sao anh không cho tình cất bước thao diễn dếm một hai ba bốn, diễn hành tới chiến thắng cho rồi. Cứ lửng lơ bất phân thắng bại kiểu này em sốt ruột mỗi ngày ít nhất là tới sáu bảy lần. Em chán mớ giấy lộn này quá rồi. Em chỉ mong có anh, thấy miệng anh nói hơn là cứ mãi đọc những chữ anh viết. Đọc ròng rã hai năm rồi chứ ít sao.
Mớ thư dồn đống lại. Thu đứng lên lui tới trong căn phòng. Căn phòng có ô cửa sổ mở nhìn mông lung ra con đường vắng hoe. Đầu em cứng hơn cái cối đá mẹ thường dùng giã tiêu. Đầu anh còn cứng hơn. Thục. Anh nhất định trốn em sao? Dũng phóng xe tới nhà anh. Nhà đóng cửa. Hắn chỉ còn có nước ném tối hậu thư của em qua cửa sổ, và thơ thới hân hoan quay về đòi công em bao một chầu xi nê. Sáng hôm sau, một tên nhóc tì bán báo dạo đến trao tận tay em "một bức thư tình". Thư rằng:
Thu thân thương. Mừng nghe tin Thu về. Anh đang bận vài việc thuộc loại trời ơi đất hỡi. Có lẽ chiều thứ hai anh sẽ tới gặp Thu. Đừng buồn. Đừng nhăn mặt. Nhé.
Vượt 1079 cây số về để nhận "một bức thư tình" kiểu đó. Thục. Em giận anh căm gan. Em muốn xé phay anh ra như xé gà luộc.
Ngày chủ nhật đã qua. Chiều thứ hai nối đuôi vèo qua luôn. Anh không muốn gặp em. Không muốn hiện nguyên hình là con bọ tầm thường. Không đùa, anh đã nói thật. Căn phòng ở số 99/9 đường Huyền Trân Công Chúa vẫn đóng, với mảnh giấy đáng ghét dính cứng trên cánh cửa gỗ : Thục vắng nhà.
Em qua lại đường Huyền Trân Công Chúa không biết bao nhiêu lần, ngó vào căn phòng cửa đóng không biết bao nhiêu bận, để rồi trở về hồn rỗng, xác không. Căn phòng thuê anh đã tả cho em thấy, chỗ nào là cái bàn viết, chỗ nào kê hỏa lò đun nước pha cà phê chế trà... Em hình dung sau cánh cửa im lìm ấy chỗ anh nằm ngồi đi đứng, thấy cả những ngày hết tiền, anh nằm bẹp dí in con rệp đói, những khuya khoắt ăn nhậu với đám bạn bè quỉ sứ, trở về nôn thốc tháo ngay trên bậc cửa. Và biết đâu sau cánh cửa ma ám đó lại không có một người đàn bà xinh đẹp tay cầm lăm lăm lưỡi búa tầm sét như em đã thấy trong giấc mơ.
Thục. Anh có tưởng tượng ra hình ảnh một đứa con gái ngẩn ngơ trong lòng phố tìm người mình thương, mà chằng thấy người thương đâu cả không?
Chiều treo từng mảng nắng vàng rộm đong đưa trên ngọn cao. Con đường trầm mát bóng cây men dọc bờ sông, chảy xuôi giữa đôi bờ cỏ mọc. Thu đi một mình, gió thổi tung tóc và áo người con gái. Thục. Em đang đi trong lớp sương phù ảo của cuộc tình. Độc diễn vai người nữ ăn nhỏ nhẹ nửa trái sim, uống in ít lưng bát nước đi tìm người thương. Anh là bóng ma chìm dưới giếng khơi. Em đứng trước ngọn núi cao ca nam ai : Núi cao chi lắm núi ơi. Núi che mặt trời không thấy người thương.
Chị Nguyệt săn đón:
- Sao ? Đã gặp thằng cha nhà văn chưa? Hai người dẫn nhau đi chơi những đâu?
Nụ cười, khoe lúm đồng tiền mười bảy tuổi:
- Hai người yêu nhau tới hai năm mới gặp nhau, chắc nói nhiều chuyện. Dì út cho cháu vác cassette theo làm phóng sự thu thanh đi. Mai mốt lễ đám cưới mở ra cho hai họ trai gái nghe chắc đượm mùi thi vị.
Dũng nhún vai:
- Lâu lâu dì út mới về, dì út bỏ quên tụi cháu, ham đi chơi với người ngoài đường hơn ham ăn cơm ở nhà. Cháu cực lực phản đối dì út lẫn ông Thục.
Thấy chưa? Mọi người đâu biết mấy hôm nay em đi tàng tàng một mình, tha hồ tưởng tượng.
Vào quán nước. Ngó bốn phía xôn xao cặp kè trai gái, ríu rít chuyện trò. Em lạc loài giống con gà con bị nhốt chung lồng cùng bầy vịt.
Vào chợ. Lăng quăng ngang dọc, thấy nỗi buồn mình phơi lộ liễu trên những đôi mắt cá ươn, những rổ thịt nguội, những bó hồng nhung héo.
Lên xe buýt. Ngược phố đông xuôi phố tây, chẳng nghe người quen nào gọi tên mình, em trầm lặng hít khói xăng và bụi.
Thiên hạ yêu nhau người ta bước song đôi. Em yêu anh, em bước lẻ một mình. Đi giữa lòng thành phố quê anh, ngỡ như lạc giữa lòng quê ai khác.
Ngày mai em lại trở về thành phố bên kia 1079 cây số, và tiếp tục những lá thư? Không, chẳng bao giờ nữa.
1079 cây số chuyến đi : Náo nức bồn chồn. Lòng thênh thang mở hội. Chim trong hồn ríu rít tung trăm chuỗi nhạc vui. Trí tưởng huy hoàng hình ảnh anh ngự trên ngai cao, dang vòng tay lớn đón em, đêm và ngày khép một đường cong kín, em ngạt thở vì hương vị hạnh phúc dâng lên ngập mũi. Anh từng bảo muốn ăn tươi nuốt sống em. Giờ em về, anh bằm em thành chả, gói em thành nem nhậu đi... Tội nghiệp những lời đậm đà đã không được thốt. Vịnh viễn nghen.
1079 cây số chuyến về : Lòng sẽ nặng nghìn cân đá cục. Hạnh phúc hụt ngấm mật đắng môi cay lưỡi. Tuổi già thêm vài cái nhăn mặt nhíu mày. Thôi, cố dỗ mình nín. Đừng cất tiếng van la. Đã sáng mắt ra chưa? Thiên hạ có cần mi đâu. Mi là cơm nguội bánh bao thiu, thế mà cứ tưởng mình vàng ngọc. Thu. Cái tên vừa kêu lên đã thấy lá vàng rụng kín mấy khu rừng. Vui chi được. Hãy về tiếp tục bước xiêu vẹo qua thời con gái. Như thế rồi cũng qua một thời yêu mê. Thục. Hình như tất cả hồng huyết cầu dưới da em đang nhất loạt vùng lên phản đối anh. Lưỡi em dần cứng lại, cho đến ngày nào đó không còn gọi đúng tên anh được nữa. Cái tên Thục rồi cũng trốn mất biệt trong ký ức như anh đang mất. Như chúng ta cứ xoay trở mãi, không ra khỏi bát quái trận đồ do hoang vu dàn bẫy. hãy tiếp tục bước và vấp ngã. Thu. Hãy tiếp tục trốn mất tăm. Thục. Cho tới lúc nến lung linh đầu áo quan.
1079 cây số đi. 1079 cây số về. Em cho anh 1258 cây số hôn mê. Chừng ấy đã đủ trải kín lưng cuộc tình chưa? Đủ đắp ấm khoảng ngày tháng mơ nhớ nhau rồi chứ? Đừng cười cách khoái trá thế Thục. Em thèm ngoạm anh một miếng quá.
Thắp ngọn nến giữa vực lòng tha ma mộ địa. Em đứng nghiêm chào vĩnh quyết tình anh. Em sẽ bắt chước con bé Twinky (16 tuổi yêu một "thằng cha" nhà văn 38 tuổi) trên màn bạc, tìm đến mỏm đá nào đó ù ù gió ngàn khơi, vũ lộng xiêm y xoay 3 vòng miệng hô ly dị, ly dị! Twinky làm đám cưới rồi mới ly dị. Mình chưa cưới nhau đã ly dị. Đáng buồn 5 phút hay sầu dài cả đời.
Anh vô trách nhiệm hơn 1002 lần thằng chồng con Twinky. Hắn ta đã anh dũng san bằng hết mọi gian nan trên con đường tình, chống báng cả tập đoàn nhà vợ, bồng Twinky đặt lên đài vinh quang chiến thắng. Dù sau đó đài vinh quang sụp đổ, hai đứa cũng toại ý, mát lòng.
Thục. Ngày phán xét cuối cùng, chắc chắn Chúa sẽ dành cho anh một bản án nặng. Trên ghế nguyên cáo, em sẽ lớn tiếng tố anh. Tiếng em sẽ vang hơn sấm dội:
- Lạy Chúa, y không chịu cắn trái cấm, dù trái cấm đã đưa sát đôi môi tham lam của y. Y không chịu lập lại tội tổ tông cách bình thường như hằng tỉ người khác. Y không làm tròn thiên chức một người đàn ông, biến ái tình thành chiếc bóng xa vời, trong khi ái tình rất cụ thể, tựa nước và lửa, phơi phới trên xương và thịt của con đây. Y cho con cảm tưởng mình thật thừa thãi trước một kẻ khác giống. Chính điều này làm con muốn khóc, nhưng không chảy nước mắt được mà chỉ cười gằn. Con vừa yêu vừa thù y. Vừa muốn quì hôn cắn ngón chân út của y. Vừa muốn ấn mạnh con dao xuyên ngực y. Lạy Chúa, con bơ vơ quá đỗi.
Thục. Em không đùa đâu. Em đang nghiến răng trèo trẹo và cười gằn. Rất nhiều đàn ông con trai em gặp trên đường chiều nay. Trong đám đông đó ai là anh? Phải chi anh có vết sẹo dài vắt ngang trán, một nốt ruồi to ngay chót mũi, hoặc cằm xoáy sâu hoắm như tài tử Kirk Douglas, em đã nhận ra anh dễ dàng.
Thu bước khoan thai, mắt ngước nhìn những chùm lá non. Ngày mai, lúc máy bay ngang qua biển, liệu tôi có đủ can đảm thả chiếc hộp đựng gần hai trăm cái thư của người con trai tên Thục đã viết cho tôi trong hai năm qua không?
Giữa giòng xuôi ngược chiều hôm, thỉnh thoảng, Thu dừng lại hỏi một người đàn ông nào đó đi ngược đường:
- Thưa ông, phải ông tên Thục không?
Trên chuyến bay trở về, người con gái tên Thu ghi vào cuốn sổ nhật ký của nàng: Đêm qua tôi đã tìm thấy một người đàn ông tên Thục. Tôi đã cho anh ta nhiều kỷ niệm. Rất hồn nhiên. Chỉ hơi tiếc một điều người đó chẳng phải là chàng.
MƯỜNG MÁN
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 141, phát hành ngày 5-8-1974)