Mẹ tôi đi Nha Trang tới một tuần mới về, chị em tôi ở nhà với bà O. Bà O ăn trầu tèm hem, mắt hấp háy lem nhem... thằng cu Thông vè như vậy đó mờ sự thật thì O ăn trầu ghê quá. O ăn đến nỗi khi nấu cơm làm thức ăn cho chị em tôi, tôi cứ tưởng O lấy đường cục, đường phèn, đường chảo ra quậy lên rồi thêm xì dầu, mắm muối, bột ngọt, tiêu, hành, ớt vào cho vừa! Ôi cha là ngọt. Sườn rang toàn mỡ không bị cháy đen thui, ngọt ngây. Trứng chiên có thêm tí đường vào cho nó ngon, xời ơi. O nói vậy đó. Canh cải nấu với tôm giã nhỏ ngọt như chè, cũng bỏ đường! Tôi ngồi chống đũa nhìn mâm cơm ngao ngán. Tụi nhỏ khoái quá cứ gắp, lùa, húp xì xụp, khen luôn miệng. Có bao giờ mẹ tôi nấu ăn như vậy đâu, lâu lâu lạ miệng mờ, tụi hắn ăn như ăn cướp. Tôi bưng chén cơm lò dò ra sau bếp lục tủ lạnh kiếm thịt nguội ăn đỡ vậy. May quá, còn vài khoanh xúc xích, vài miếng ba tê, tôi mang cả ra phòng khách vừa ăn vừa xem ti vi.
- Con Hương đấy hở? Mày ăn thịt xem có mặn không đưa đây tao bỏ vào cho miếng đường!
- Ý a - tôi bật dậy như chạm phải điện hai tay che kín bát cơm - thôi thôi vừa rồi ạ, con mới vừa bỏ xong đây. (xạo).
Thứ ba
Nhỏ Xuân tới chơi bảo mẹ mày đi rồi ở nhà được tự do hỉ! Cũng hổng tự do gì, tao còn bà O nữa chi. Ừ nhỉ. Khiếp, O cứ giương mắt lừ lừ nhìn con Xuân khiến nhỏ teo quá phải về gấp. O nói: Mày phải chọn bạn mà chơi nghe con, tao thấy mặt con đó gian xảo lắm à. Coi chừng nó dọn hết nhà đi mà không ai hay. Trời, trời. O nói gì lạ lùng quá vậy O, bạn thân con mờ, mẹ con với mẹ nó có quen biết nhau nữa mờ. O nói vậy mẹ nó nghe được buồn mẹ con à. Ối, mẹ con mày bày đặt, bày điều...
Thứ tư
Được điện thoại của mẹ, cả bọn xúm quanh chờ được nói chuyện với mẹ.
- Allo, Hương đấy hả con, đang làm gì đấy?
- Ư, con sửa soạn đi học đây. O hổng cho tiền con đi học đâu...
Cu Thức chen vô:
- Xê ra, em nói chuyện mí mẹ. Allo, mẹ ơi. Thức đây, con nhớ mẹ quá. O hổng có tắm cho con như mẹ vậy đâu, O đứng xỉa cục thuốc chạy qua, chạy lại...
Tức thì một lần nữa ống điện thoại được cướp xuống trên tay cu Thức.
- Mẹ ơi con đây, Thông nè. Allo... mẹ... vâng, con ở nhà vẫn ngoan đấy chứ mẹ. Tối con coi ti vi tới 9 giờ thôi. Allo... mẹ không thương con, mẹ chỉ hỏi Hồng Hoàng thôi. Mẹ nè, tháng này con đứng thứ 3 đó, con giỏi hông mẹ... Mẹ thưởng con gì đi, mẹ nói con giỏi đó... Nhớ có quà riêng cho con nhe. À Hồng Hoàng còn ngủ mẹ, để con đi gọi nó... Khỏi hả mẹ... Chị Hương, mẹ muốn nói chuyện mí chị nè.
Tôi cầm ống lên nghe.
- Allo, Hương ở nhà có giúp gì O không con?
- O hông cho con làm gì hết mẹ ạ. O nói tay chân con khều khào như tiểu thư vậy làm được gì. Con chỉ trải bàn với lại ăn với O thôi. Con dọn ăn cho ba.
- O nấu ăn thế nào, các em có kêu ca gì không con?
Tôi nhăn mặt:
- Ơ... con không biết, con thấy tụi nhỏ ăn ngon lành lắm.
- Tuần sau mẹ về, sẽ có quà cho các con.
- Vâng con đi học đây, con "cúp" nha mẹ.
Tôi đặt ống nghe xuống rồi xách cặp đi học.
Thứ năm
Ba bảo - Con Hương hôm nay nghỉ hai giờ sau nhớ về sớm lau nhà giúp O nghe. Vâng ạ. À, mấy hôm nay có gì lạ không con. Thưa ba, không. Xem em có đau yếu gì thì nói cho ba hay liền nghe, thật không có mẹ bây ba lo quá, hổm rày ai đi chợ con? O đi chợ ba, O không cho con làm gì hết. Ba nè... Hử, gì? Gì mà nhe răng cười, kẹt "địa" phải không, tụi mày chuyên môn móc túi ba. Bao nhiêu? Năm trăm được không. Dạ dư rồi ba, con đi học nha ba. Cám ơn ba nhiều lắm lắm.
Thứ sáu
Người bạn biếu ba giỏ nhãn. Tụi nhóc xúm nhau vào chia la nhau chí chóe. Ba đi tắm. Tôi dọn cơm cho ba.
Thứ bảy
Có hai giờ Quốc văn, sướng ghê. Luận được 15 điểm, điểm cao nhất, thày đọc bài luận lên cho cả lớp nghe. Tôi đỏ rừ mặt, xấu hổ thí mồ. Nhỏ bạn ở bên cạnh cứ cấu mãi - ê Hương, lát đi uống chanh tươi nghe. O kay.
Chủ nhật.
Ba cho tiền đi phố chơi, muốn xem xi nê, ăn uống gì thì tùy, ba đưa bà nội đi khám răng. Tụi nhóc khoái quá, diện bộ đồ le nhất đi, ba chở bỏ xuống chợ Bến Thành hẹn 11 rưỡi tới rước chỗ này. Tụi tôi dắt nhau đi ngẩn ngơ giữa phố phường. Thật là một lũ điên. Lũ điên này ăn mặc không giống ai, đứa váy ngắn, đứa quần tè, đứa quần soọc, đi nghênh ngang. Tụi nhóc cứ bâu vào chỗ bán đồ chơi, đòi mua loạn xị cả lên. Tôi hả! Tôi thực tế hơn, người lớn hơn, tôi kéo cả bọn lên lầu một thương xá ngắm quần áo thiên hạ bày bán. Ôi cha, đủ màu sắc, tôi tự xét lại túi tiền của mình đoạn tiếc rẻ bỏ đi. Theo chân tôi loanh quanh một lát, tụi nhỏ đòi xuống - Ừ thì xuống. Thế nào khi mẹ về cũng kéo mẹ đi cho bằng được. Tôi nhủ thầm.
Thứ hai
Cả bọn nhớ mẹ quá, mặt mày buồn thiu. Tôi cũng vậy, bỏ đi nằm.
Thứ ba
Đang ăn cơm chiều nghe tiếng lao xao ngoài ngõ. A, mẹ về. Mẹ về! Cả bọn bỏ cả bát đũa, reo hò ùa chạy ra, mặc cho bà O lừ mắt bảo im. Tụi nhóc loạn cả lên. Vui quá.
TRẦN THU HƯƠNG CÚC
(Trích tuần báo Tuổi Ngọc số 146, phát hành ngày 20-10-1974)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét