Hai tuần sau, lúc Andy đang ngồi trên thềm trước nhà tận hưởng điếu xì gà thì có tiếng sột soạt khe khẽ đằng sau lưng và phía trên đầu khiến cho Andy quay người lại, mà ước gì đầu anh ta quay lại được.
Ngay lúc đó cô Conway đang đi ra khỏi nhà. Cô mặc một bộ váy vải nhiễu đen láy, một thứ vải đen mỏng tang. Mũ cô ta đội cũng màu đen, có che một tấm mạng đen như gỗ mun mỏng tang như mạng nhện rủ xuống, phất phơ bay. Cô ta đứng ở bậc thềm trên cùng và tay đeo đôi găng lụa đen. Trên khắp bộ váy không thấy có lấy một vết trắng hoặc màu sắc nào khác. Mái tóc vàng óng của cô hầu như không có lấy một làn sóng được búi thành một nắm mượt óng thả thấp xuống tận cổ. Mặt cô ta trông bình thường, chứ chưa nói là không đẹp, thế mà lúc này đôi mắt xám to của cô ta đã làm cho cô ta thêm rạng rỡ, đến là đẹp nhìn chăm chú qua các ngôi nhà bên kia phố lên bầu trời, nét mặt sao mà u buồn.
Các cô cứ nghĩ mà xem, toàn màu đen, cô nàng thích nhiễu hơn, mà là nhiễu Trung Hoa, chỉ vậy thôi. Hết thảy màu đen, với cái nhìn xa xăm, u buồn đó, bộ tóc óng mượt dưới tấm mạng màu đen (dĩ nhiên các cô hẳn phải có bộ tóc màu vàng nhạt chứ) và dẫu cho cuộc đời tươi trẻ của các cô có tàn úa cứ như sắp phải tập nhảy từng bước, lúc đầu là lò cò, rồi nhảy bước một và cuối cùng nhảy phắt qua ngưỡng cửa của cuộc đời thì các cô cũng cố trông ra dáng như là mình đang đi trong công viên, mà phải dám chắc là mình xuất hiện bên ngoài nhà đúng lúc, ồ mà lần nào cũng thấy họ như thế cả. Nhưng giờ đây mà đi bàn đến những bộ đồ tang như thế này thì có phải tôi là người độc ác quá không?
Anh chàng Donovan bỗng nhiên lại viết tên cô Conway lên những danh mục để mình xem xét. Anh ta vứt mẩu thuốc xì gà còn lại đi, mà nhẽ ra có hút cũng còn được đến tám phút nữa mới hết, rồi nhanh chóng chuyển trung tâm hấp dẫn sang đôi giày da sơn thấp cổ.
- Buổi tối hôm nay trời trong vắt, đẹp quá cô Conway nhỉ – anh chàng nói. Nếu như Ban Dự Báo Thời Tiết mà nghe thấy giọng đầy quả quyết của anh ta thì chắc họ đã cho giương cả một tấm biển trắng vuông vức và đóng vào cột buồm, chứng tỏ mình chịu thua rồi.
- Họ còn có lòng để mà thưởng thức, anh Donovan ạ – cô Conway nói, miệng thở dài.
Thật ra trong thâm tâm anh Donovan lại nguyền rủa thời tiết đẹp đó. Thời tiết sao mà độc ác làm vậy! Nhẽ ra nó phải đổ mưa đá, gió thổi mạnh và tuyết rơi để hòa vào với tâm trạng của cô Conway chứ.
- Tôi mong đó không phải là người nhà của cô… Tôi hy vọng là cô không phải gánh chịu sự mất mát nào, có đúng không nào? – Anh chàng Donovan liều lĩnh hỏi.
- Cái chết đã lấy đi – cô Conway ngập ngừng nói – không phải là người bà con, mà là một người, mà thôi, ai lại bắt anh phải gánh chịu nỗi đau khổ của em cơ chứ, anh Donovan ạ.
- Bắt tôi gánh chịu á? – Donovan cãi lại – Sao lại nói thế hả cô Conway. Tôi sẽ lấy làm mừng, à mà lấy làm tiếc… Ý tôi muốn nói là không có ai có thể cảm thông với em chân thành hơn tôi được.
Cô Conway hé nở nụ cười. Ôi, cười gì mà trông còn buồn khổ hơn là nét mặt lúc thanh thản của cô.
- “Khi ta cười, thế gian sẽ cười với ta; khi ta khóc thì thế gian sẽ cho ta tiếng cười” – Cô ta đã trích dẫn lời hay ý đẹp – Anh Donovan ạ, em biết điều đó chứ. Em không có bạn bè hay người quen ở thành phố này. Nhưng anh tốt với em quá. Em rất trân trọng điều đó.
Anh ta đưa hạt tiêu cho cô Conway hai lần trên bàn ăn.
- Sống một mình ở thành phố New York là vất vả lắm… Vất vả thật đấy – Donovan nói – Nhưng mà… cứ khi nào cái thành phố nhỏ cổ lỗ này mà trở nên phấn chấn và thân thiện thì cứ gọi là không có giới hạn đâu. Giả dụ nếu cô đi dạo một chút trong công viên, cô Conway ạ, chắc có lẽ cô cũng nguôi ngoai một phần nào, cô có cho là vậy không? Nếu cô cho phép thì tôi…
- Xin cảm ơn anh Donovan. Anh không cho rằng đi cùng với một người lòng buồn nặng trĩu là ngán lắm thì tôi sẽ rất vui được nhận lời chào mời đó.
Hai người đi qua những chiếc cổng để ngỏ của công viên, nơi mà người được lựa chọn đã từng đi dạo mát, nằm ở khu kinh doanh trong thành phố, cổ kính, có ngăn bằng lan can sắt và tìm một chiếc ghế dài yên tĩnh ngồi.
Đây có sự khác biệt giữa sự khổ đau của tuổi thanh niên và sự khổ đau của tuổi già; gánh nặng của tuổi trẻ sẽ được vơi đi nhiều khi có những người khác sẻ chia; người già chỉ biết có cho và cho mà thôi, nhưng nỗi sầu muộn vẫn còn nguyên đó.
“Anh ấy là người chồng chưa cưới của tôi – Cuối cùng thì Conway cũng thổ lộ tâm tình vào cuối giờ – Chúng tôi chuẩn bị sẽ làm đám cưới vào mùa xuân tới. Tôi không muốn anh nghĩ rằng tôi đang đánh lừa anh đâu, anh Donovan ạ, nhưng anh ấy thật sự là một Bá tước. Anh ấy có một cơ ngơi lớn và một lâu đài ở Italia. Tên anh ấy là Bá tước Fernando Mazzini. Tôi chưa bao giờ thấy có ai hơn anh ấy về mặt thanh lịch. Dĩ nhiên bố anh ấy phản đối và có lần chúng tôi đã bỏ trốn, nhưng ông ấy đã đuổi kịp chúng tôi và đưa chúng tôi về. Tôi cứ lo thể nào giữa hai bố con cũng choảng nhau một trận. Anh biết đấy, ông bố có công việc làm ăn khấm khá ở P’kipsee.
Cuối cùng ông bố thay đổi hẳn ý định, thế là ổn, và ông nói chúng tôi có thể lấy nhau vào mùa xuân tới. Fernando chứng minh cho ông bố thấy danh tước và của cải của mình và sau đó anh ấy đi Italia để cho người sửa sang lại tòa lâu đài dành cho chúng tôi. Ông bố rất tự hào, nhưng khi Fernando muốn cho tôi mấy ngàn đô la để mua đồ tư trang của cô dâu thì ông bố lại mắng anh ấy là đồ ngớ ngẩn. Thậm chí ông ấy còn không cho tôi được nhận bất cứ cái gì, dù là một cái nhẫn hoặc một tặng phẩm nào từ anh ấy. Rồi khi Fernando lên thuyền đi thì tôi đi đến một thành phố và kiếm một việc làm thủ quỹ trong một cửa hàng bánh kẹo.
Cách đây ba ngày tôi nhận được một lá thư từ Italia, từ P’kipsee, thông báo rằng Fernando đã bị giết chết trong một tai nạn thuyền gondola 1 .
Chính vì thế tôi mới để tang. Anh Donovan ạ, trái tim tôi sẽ mãi mãi nằm bên trong mộ anh ấy. Tôi nghĩ mình kém xã giao lắm, anh Donovan ạ, nên tôi không sao còn có hứng thú kết bạn với ai được nữa. Tôi không muốn ngăn cách niềm vui của anh và bạn bè anh, những người luôn mỉm cười và làm cho anh vui. Chắc anh muốn đi về nhà phải không?”
Chà, các cô gái, các cô mà có muốn quan sát một anh chàng nào đó hăm hở chạy ra với cái cuốc chim và cái xẻng trong tay thì chỉ việc nói cho anh ta hay rằng trái tim của các cô nằm trong mồ của người khác rồi nhé. Bản chất các anh chàng thanh niên đó là những kẻ đào mả để ăn trộm. Cứ đi hỏi bất cứ một người đàn bà góa nào mà xem. Cần phải hành động để lấy lại bộ phận bị thất lạc đó và trả cho các thiên thần đang khóc sướt mướt trong bộ áo tang nhiễu đen. Những người chết chắc hẳn phải gánh chịu phần tồi tệ nhất từ mọi phía.
- Tôi vô cùng xin lỗi cô – Donovan nói khẽ – Không, chúng mình đừng quay về nhà vội. Cô không nói là cô không có bạn bè ở trong thành phố này đấy chứ, hả cô Conway. Tôi rất tiếc và tôi mong cô tin rằng tôi là người bạn của cô, điều này tôi thấy thật đáng tiếc.
- Tôi có mang theo ảnh của anh ấy trong túi đây – Cô Conway nói sau khi lấy khăn lau nước mắt – Tôi chưa từng cho ai xem đâu đấy, nhưng tôi sẽ cho anh xem, anh Donovan ạ, vì tôi tin anh sẽ là người bạn chân thành của tôi.
Anh chàng Donovan chăm chú nhìn và tỏ ra hứng thú thấy cô Conway mở hộp đựng vật kỷ niệm và lấy bức ảnh ra cho anh ta xem. Đó là một khuôn mặt nhẵn nhụi, thông minh, sáng láng và có phần đẹp trai, một khuôn mặt của một người vui tính và khỏe mạnh, là người chắc hẳn phải đứng đầu đám bạn bè của mình.
- Tôi có một bức khác to hơn, đóng trong khung, để ở trong phòng của tôi – Cô Conway nói – Lúc nào quay về, tôi sẽ đưa cho anh xem. Tất cả những bức hình đó làm cho nhớ đến Fernando. Nhưng chắc chắn là anh ấy mãi mãi trong tim tôi.
Một nhiệm vụ tế nhị mà Donovan phải đối mặt là làm thế nào thay thế vị Bá tước kia trong trái tim của cô Conway. Chính sự ngưỡng mộ của anh ta đối với cô ấy đã khiến cho anh ta thêm quyết tâm làm điều đó và nhiệm vụ nặng nề đó dường như không hề gây bức xúc đối với tinh thần của anh ta. Người bạn đầy thiện cảm nhưng vui tính chính là vai mà anh ta đã cố gắng đóng thử; và anh ta đã đóng thành công đến mức nửa giờ tiếp theo đó người ta thấy hai người nói chuyện với nhau một cách trầm tư bên cốc kem, dẫu cho nét buồn bã trong đôi mắt xám to của cô Conway vẫn chưa giảm đi chút nào.
Trước lúc hai người chia tay nhau trong phòng đại sảnh vào chiều tối hôm đó, cô Conway chạy vội lên gác và mang xuống một chiếc ảnh có đóng khung được gói thật trang trọng trong chiếc khăn lụa trắng. Anh Donovan ngắm nghía với con mắt dò xét kỹ lưỡng.
- Anh ấy đưa cho tôi vào đúng cái đêm anh ấy đi Italia – Cô Conway nói – Chiếc ảnh mà tôi để trong hộp nọ là tôi sao từ bức ảnh này đấy.
- Trông anh ta đẹp trai lắm – Anh Donovan vui vẻ nói – Cô Conway này, tôi rất lấy làm vui được đi cùng cô đến đảo Coney vào chiều Chủ Nhật sau, cô thấy có thích hợp không?
Một tháng sau họ tuyên bố đính hôn với bà Scott và những người ở trọ khác. Cô Conway tiếp tục mặc đồ đen.
Một tuần sau tuyên bố đó, hai người ngồi trên cùng chiếc ghế trong công viên, trong khi đó lá đung đưa hắt hình bóng mờ mờ ảo ảo của họ trong ánh trăng. Nhưng suốt cả ngày hôm đó Donovan mang vẻ mặt buồn khổ, lơ đãng. Tối nay anh ta im tiếng đến nỗi đôi môi của tình yêu không thể nào giữ mãi được câu hỏi thắc mắc mà trái tim của tình yêu đã đặt ra.
- Có chuyện gì vậy, Andy? Đêm nay anh trông nghiêm nghị và mặt mày cứ nhăn nhó thế?
- Chẳng có chuyện gì cả, Maggie ạ.
- Phải có chuyện chứ. Em không biết được sao? Trước đây có bao giờ anh hành động như thế đâu. Chuyện gì vậy anh?
- Cũng chẳng có chuyện gì nhiều lắm, Maggie ạ.
- Đúng thế, nhưng em vẫn cứ muốn biết. Em đánh cược là anh đang nghĩ đến một cô gái khác. Được thôi. Thế tại sao anh không đi đến với cô ấy nếu anh cần cô ấy. Xin anh bỏ tay ra cho.
- Vậy thì anh sẽ nói cho em hay – Andy nói một cách khôn ngoan – nhưng anh nghĩ em không thể hiểu một cách chính xác được. Em có nghe nói đến Mike Sullivan phải không? Mike Sullivan “To Bự” ấy mà, mọi người gọi anh ta thế.
- Không, em không nghe nói đến, mà em cũng không muốn nghe nếu như anh ta làm cho anh hành động như thế này. Anh ta là ai? – Maggie nói.
- Anh ta là người to lớn nhất thành phố New York này – Andy nói, gần như kính phục – Anh ấy có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn với Tổ chức Tammany 2 hay bất cứ tổ chức cũ rích nào trong phe phái chính trị. Anh ta to lớn, râu hùm hàm én. Ai mà nói điều gì chống lại anh Mike To Lớn thì chỉ trong nháy mắt đã có đến hàng triệu con người chạy đến bóp cổ anh ta ngay. Hừm, thế mà anh ta cách đây không lâu đã đến thăm cựu quốc và các ông vua đã lủi trốn vào hang như một lũ thỏ đấy.
Đúng thế, anh Mike To Lớn là một người bạn của anh. Anh thì có ảnh hưởng gì trong cái quận này đâu, nhưng anh Mike là người bạn tốt đối với những ai nhỏ bé hoặc nghèo khổ, cũng như đối với ai to lớn. Hôm nay anh gặp anh ấy ở Phố Bowery 3 . Em có biết là anh ta đã làm gì không? Anh ta đứng dậy và đi lại bắt tay anh. “Xin chào Andy. Tôi vẫn đang theo dõi cậu đấy. Cậu đang chỉ huy ở bên khu phố của cậu tốt lắm và tôi tự hào về cậu. Thế nào, uống tí gì chứ?” Anh ta hút xì gà, còn anh uống rượu. Anh khoe với anh ta là anh sẽ lấy vợ trong hai tuần lễ nữa. “Andy, hãy gửi giấy mời cho tôi để tôi còn nhớ và đi dự đám cưới chứ”, anh ta nói. Đấy, anh Mike To Lớn nói với anh như vậy đấy và anh ấy luôn nói là làm, em ạ.
Em không hiểu anh nói gì đâu, Maggie. Nhưng để có anh ấy đến dự đám cưới của chúng ta thì anh có mất đi một bàn tay cũng được. Đó sẽ là một ngày đáng tự hào nhất trong đời anh. Khi anh ấy mà đi dự đám cưới của ai thì chú rể nào mà chẳng thấy mình hãnh diện cả đời. Chính vì thế mà tối nay anh trông buồn thế.
- Thế sao anh không mời anh ấy nếu anh ấy nhiệt tình làm vậy? – Maggie nhẹ nhàng nói.
- Có lý do để anh không mời anh ấy – Andy buồn bã nói – Có lý do tại sao anh ấy không được có mặt ở đây. Em đừng hỏi anh đó là gì vì anh không thể nói cho em hay được.
- Ôi, em đâu có quan tâm – Maggie nói – Dĩ nhiên có gì đó liên quan đến chính trị, nhưng không vì lý do gì mà anh lại không vui vẻ với em cả.
- Maggie em – Andy nói liền lập tức – Em có nghĩ đến anh nhiều như em đã từng nghĩ đến người của em… như em nghĩ đến Bá tước Mazzini không?
Anh ta đợi một lúc lâu nhưng Maggie không đáp lại. Rồi bỗng nhiên cô ngả người vào vai anh ta và cất tiếng khóc, người rung lên khóc nức nở, nắm chặt lấy cánh tay anh ta, cả chiếc áo nhiễu đen ướt đầm đìa.
- Nào, thôi nào! – Andy dỗ, gạt bỏ sự khó chịu của mình sang một bên – Nào, có chuyện gì vậy em?
- Anh Andy – Maggie nức nở – Em nói dối anh đấy và anh sẽ không lấy em và cũng không còn yêu em nữa. Nhưng em cảm thấy là em cần phải nói cho anh rõ. Andy ơi, chẳng có vị bá tước nào trên đời này cả. Cuộc đời em chưa bao giờ có một người tình nào. Nhưng tất cả các cô gái khác đều có và họ nói về những người đó và điều đó làm cho những người tình của họ lại yêu họ hơn. Anh Andy ạ, em trông nổi bật trong bộ đồ đen, mà anh biết là em thế mà. Thế là em đi đến cửa hàng chụp ảnh và mua bức ảnh đó, rồi yêu cầu người ta làm thêm một bức nhỏ để em cất trong hộp, sau đó em bịa ra một câu chuyện về vị Bá tước nọ và về việc anh ta bị tai nạn chết, vì thế em mới mặc bộ đồ đen. Nhưng có ai ưa những kẻ nói dối đâu. Anh sẽ bỏ em và em sẽ chết vì xấu hổ mất. Ôi, em chưa bao giờ yêu ai trừ anh ra… thế thôi!
Thay vì là mình bị đẩy đi, cô Conway lại thấy Andy ôm chặt mình hơn. Cô ngước nhìn lên và thấy khuôn mặt anh ta mỉm cười rạng rỡ.
- Anh… anh thứ lỗi cho em chứ, Andy?
- Có chứ – Andy nói – Chẳng hề gì đâu. Trở lại nghĩa trang với vị Bá tước nọ. Em đã bộc bạch hết cả rồi, Maggie ạ. Lúc ở đó anh cứ hy vọng là em sẽ nói thật trước ngày cưới cơ. Em thật là một cô gái cứng đầu cứng cổ!
- Anh Andy – Maggie nói, nở một nụ cười có vẻ ngượng chút ít sau khi cô biết chắc là mình đã được thứ lỗi – thế lúc đó anh có tin mọi thứ về câu chuyện vị Bá tước đó không?
- Chà, không nhiều lắm – Andy nói, với tay lấy hộp đựng xì gà – bởi vì đó chính là bức ảnh về cái nhà anh Mike Sullivan To Lớn nọ mà em giữ trong cái hộp của em.
--------------------------------1 | Thuyền gondola là loại du thuyền đáy bằng ở Venice, Italia. |
2 | Xem chú thích trong truyện ngắn Maggie vào đời. |
3 | Một phố ở Thành phố New York, nổi tiếng có khách sạn và quán bar rẻ tiền với những kẻ du đãng và say rượu thường hay lui tới. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét